Thầy Triệu an ủi bản thân: “Ngày mai lên tàu hỏa rồi uống, uống trên tàu không sao.” Tối nay ghé vào cửa hàng bán thực phẩm phụ mua hai túi chân gà, ngày mai lên tàu hỏa có thể từ từ uống.
Chuyến xe về yên tĩnh hơn chuyến xe đi nhiều, ai nấy cũng đều mệt rã rời, sự mệt mỏi và mất ngủ tích lũy vài ngày đã được bộc phát trên chuyến tàu hỏa lắc lư này, vừa lên xe không bao lâu thì mọi người đã lần lượt nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Tối ngủ, sáng cũng ngủ, không có ai nhắc đến chuyện đánh bài, không đủ người, trừ lúc ăn cơm ra thì ai nấy cũng đều ngủ, lúc tỉnh dậy thì cũng nằm trên giường đọc sách.
Họ cứ ngủ cả đoạn đường như thế, ngược lại lại cảm thấy chuyến đi về nhà nhanh hơn nhiều.
Tàu hỏa đến trạm, Lâm Tiếu ngoan ngoãn đứng bên dưới kệ hành lý, đợi thầy Triệu giúp cô lấy vali trên đó xuống, đột nhiên đầu Lâm Tiếu bị một đôi tay lớn ấn xuống.
“Ai thế?” Lâm Tiếu tức giận quay đầu lại: “Anh hai.”
“Anh hai, sao anh lại lên đây thế? Sao anh lại biết em ở toa xe này?”
Lâm Dược Phi vội vàng nhận lấy chiếc vali từ tay thầy Triệu, nhẹ nhàng khiêng ra ngoài. Lâm Tiếu chỉ còn lại một cái cặp sách, đeo nó phía sau lưng rồi đi theo anh hai: “Mẹ đâu anh?”
“Mẹ ở nhà nấu đồ ngon cho em đấy.” Lâm Dược Phi nói.
“Wow!” Lâm Tiếu vui mừng nhảy lên: “Có món gì ngon thế anh?”
Lâm Dược Phi: “Không biết, em về nhà không phải sẽ biết ngay sao?”
Đường đi giống hệt đường về, người nhà bọn nhóc đứng ở trạm xe đón. Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn sắp được về nhà rồi, bốn cậu nhóc đều ở thành phố khác, phải ngồi một chuyến xe đường dài nữa, có người còn phải ở lại khách sạn một đêm rồi mới về.
Hai thầy cô giáo lần lượt giao học sinh cho người lớn trong nhà, mọi người đều tạm biệt nhau ở ga tàu.
Mặc dù họ chỉ là những người bạn mới quen chưa được bao lâu nhưng mấy ngày này mọi người cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cảm thấy như họ đã quen biết nhau rất lâu rồi vậy.
Lúc mọi người tạm biệt nhau đều cảm thấy luyến tiếc. Các học sinh nam khoác vai nhau, Lâm Tiếu cũng nắm lấy tay Chu Tuệ Mẫn không nỡ tạm biệt, khai giảng năm nay Chu Tuệ Mẫn phải lên cấp hai nên cuối tuần sẽ không đến lớp Toán Olympic nữa.
Người lớn đứng bên cạnh cười nói đợi đám nhóc nhỏ này tạm biệt nhau.
Thời khắc chia tay, Triệu Hiểu Long tỏ vẻ bí ẩn nói với mọi người: “Nói không chừng chúng ta có thể gặp lại nhau đấy.”
Lâm Tiếu không hiểu gì cả, không biết tại sao Triệu Hiểu Long lại nói như vậy, trừ cô và Chu Tuệ Mẫn ra thì những người còn lại đều không ở chung một thành phố, vậy làm sao có thể sớm gặp lại được.
“Anh hai, tại sao Triệu Hiểu Long lại nói bọn em sẽ sớm gặp lại nhau vậy?” Lâm Tiếu thấy khó hiểu hỏi anh hai.
Lâm Dược Phi: “Nói không chừng sau này các em sẽ cùng tham gia cuộc thi thì sao?” Thật ra cuộc thi Toán Olympic cũng chỉ trong phạm vi nhỏ thôi, rất có thể những học sinh đứng đầu có thể gặp nhau lần nữa.
Lâm Tiếu nhớ lại dáng vẻ bí ẩn của Triệu Hiểu Long: “Em thấy hình như không phải cậu ý có ý này.”
Dáng vẻ đắc ý của cậu ấy như đang giấu một chuyện gì đó rất lớn.
Lâm Tiếu nghĩ không ra.
Sau khi các gia đình khác đều đưa con mình rời khỏi thì Lâm Dược Phi nhiệt tình nói với hai thầy cô giáo: “Thầy Triệu, cô Thường, hai người về đâu để em đưa hai người về, cũng tiện đường tiễn hai người một chuyến, mấy hôm nay làm phiền hai thầy cô chăm sóc cho Tiếu Tiếu rồi.”
Hai thầy cô giáo từ chối nhưng cuối cùng Lâm Dược Phi vẫn mang hàng lý của họ bỏ vào cốp xe, hỏi địa chỉ nhà của hai người họ.
Địa chỉ hai người họ nói không hề thuận đường, tại sao anh hai lại nói tiện đường thế. Lòng Lâm Tiếu không hiểu nhưng cô lại thông minh ngậm miệng lại.
Lâm Dược Phi đưa cô Thường về nhà trước rồi đưa thầy Triệu về, cuối cùng đưa Lâm Tiếu về nhà mình.
“Gâu gâu gâu gâu.” Lâm Tiếu vừa xuống xe thì nghe thấy tiếng Tiểu Hoàng đang sủa inh ỏi.
“Tiểu Hoàng.” Lâm Tiếu nhanh chóng chạy đến cửa nhà, cô rất nhớ Tiểu Hoàng.
Cửa chống trộm mở ra, Tiểu Hoàng cũng nhớ Lâm Tiếu muốn chết, cửa vừa mở đã nhào về phía Lâm Tiếu, kích động bám lấy đùi Lâm Tiếu, quấn lấy cô không ngừng.
Lâm Tiếu cúi người bế Tiểu Hoàng lên: “Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng.”
“Bà ngoại!” Tiểu Hoàng quá nhiệt tình, hai giây sau Lâm Tiếu mới phát hiện bà ngoại mình đang đứng phía sau, cô ngạc nhiên: “Bà ngoại, bà ngoại, bà đến hồi nào thế?”
Lý Vân Châu cười ha ha đáp: “Hôm qua, hôm qua anh con lái xe về quê đưa bà lên đây.”
Lý Vân Châu cảm nhận được sự tiện lợi khi có xe riêng, Lâm Dược Phi lái xe về đón bà ngoại đến, tổng cộng chỉ tốn mất nửa ngày.
Lý Vân Châu nói: “TV màu xem rõ lắm, bà ngoại phải xem cháu lên TV như thế nào.”
Lần này Lâm Tiếu trở về nhà, Tiểu Hoàng vô cùng dính cô, một mực đi theo bên chân cô, Lâm Tiếu đi tới đâu Tiểu Hoàng cũng lập tức theo chân tới đó.
Khu vực hoạt động của Lâm Tiếu sau khi về nhà chỉ giới hạn ở trong phòng khách và nhà vệ sinh, Lữ Tú Anh chăm chú quan sát cô rửa tay rửa mặt, bê một cốc nước tới cho cô uống hết rồi đuổi cô vào trong nhà vệ sinh: “Mau tắm rửa đi.”
Lữ Tú Anh lấy hai cái chậu nhựa ra: "Quần áo bên ngoài cởi ra cho vào trong cái chậu này, quần áo bên trong cởi ra cho vào trong cái chậu này.”
Quần áo Lâm Tiếu đã lăn lộn trên tàu hỏa, Lữ Tú Anh không thể chịu đựng được chuyện nó sẽ tiếp xúc với bất cứ nơi nào trong căn nhà.
“Tiếu Tiếu, anh mở vali và cặp sách của em ra nhé? Em đã để huy chương vàng và cúp vàng ở đâu rồi?” Lâm Dược Phi lên tiếng gọi về phía nhà vệ sinh, anh không thể chờ đợi hơn, muốn nhanh chóng nhìn thấy huy chương vàng và cup vàng của Lâm Tiếu.
“Ở trong vali ——" Lâm Tiếu trả lời lại trong tiếng nước ào ào.
Lâm Dược Phi mở vali ra, nhìn thấy huy chương vàng và cúp vàng nằm lẳng lặng ở bên trong, ánh vàng phản chiếu rực rỡ làm cho anh gần như không thể mở nổi mắt.
Anh cẩn thận từng li từng tí nâng huy chương vàng và cúp vàng ra, đọc kỹ hàng chữ được viết trên đó.
Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu cũng lập tức tiến lại gần xem cùng, trân trọng nâng niu vuốt ve huy chương và cúp.
“Cẩn thận một chút! Cúp vàng sẽ phải chuyển lại cho người chiến thắng vào năm sau đấy ạ!” Lâm Tiếu hô to ở trong nhà vệ sinh.
“Biết rồi, mọi người cẩn thận mà.” Tầm mắt của Lữ Tú Anh bị chỗ quần áo bẩn trong vali của Lâm Tiếu hấp dẫn, bà lập tức mang số quần áo nào phân loại bỏ vào trong máy giặt, lại vào trong nhà vệ sinh lấy quần áo Lâm Tiếu mới cởi ra.
Đầu Lâm Tiếu toàn bong bóng màu trắng, cô nhắm mắt nói với mẹ: “Quần áo trong cặp sách của con toàn là quần áo sạch.”
Lữ Tú Anh: “Bỏ ra ngoài đi, mẹ giặt lại cho con một lần!”
Còn cả số dụng cụ ăn uống Lâm Tiếu mang ra ngoài, Lữ Tú Anh không chỉ cẩn thận tỉ mỉ rửa sạch một lần mà còn muốn đun nước sôi nhúng qua một lần nữa.
Lúc Lâm Tiếu đang tắm rửa, Tiểu Hoàng vẫn nằm sấp ở cửa nhà vệ sinh, chờ khi Lâm Tiếu đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tiểu Hoàng lại lập tức đuổi theo sau Lâm Tiếu.
“Mẹ, con thấy bây giờ Tiểu Hoàng thích con nhất.” Lâm Tiếu vui mừng nói.
Sau đó Lữ Tú Anh bê nửa bát nước luộc thịt bò ra, hôm nay gia đình nhà họ mở tiệc nên cũng cho Tiểu Hoàng ăn ngon hơn một chút. Đây đã trở thành thói quen trong gia đình họ, nếu còn đủ thời gian nhất định sẽ nấu cho Tiểu Hoàng một phần không thêm muối trước.
Tiểu Hoàng lập tức bỏ Lâm Tiếu, nó dùng cái đuôi điên cuồng lắc lư cùng tiếng sủa nịnh nọt của mình tuyên bố cho Lâm Tiếu biết người nó thích nhất trong nhà là ai.
“Con chó lớn tham ăn!” Lâm Tiếu nhìn Tiểu Hoàng vùi đầu vào bát, phê phán.
“Con mèo nhỏ tham ăn!” Lúc Lâm Tiếu ngồi bên bàn ăn, gắp thức ăn không ngừng, anh trai cô cũng chê cô như vậy.
Lâm Tiếu: “Em nhớ thức ăn của mẹ và bà ngoại nấu mà!” Ở bên ngoài tuy được ăn nhiều đồ ăn ngon, được ăn mấy bữa mì ăn liền ít khi mẹ cho cô ăn, còn được giáo viên đưa đi ăn ở quán cơm nhưng Lâm Tiếu vẫn cảm thấy ăn đồ ăn trong nhà thoải mái nhất.
Mẹ và bà ngoại nghe thấy lời của Lâm Tiếu, cười thấy răng không thấy mắt.
Lâm Dược Phi lườm em gái mình một cái, cái con nhỏ giỏi nịnh bợ.
Lữ Tú Anh dùng chiếc muôi chung múc đồ ăn cho Lâm Tiếu, chọn nơi có nhiều hạt thông trên đĩa bắp xào hạt thông múc mấy muôi, món trứng khuấy cũng chỉ xúc toàn trứng cho cô.
“Con ra ngoài mấy hôm trông lại béo hơn đôi chút.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu đang vùi đầu ăn cơm không khác gì con sóc con ngẩng đầu lên: “Dạ? Con béo lên ấy ạ?”
Bà ngoại ngồi bên cạnh vui tươi hớn hở gật đầu: "Béo." Tư tưởng của bà ngoại vẫn là tư tưởng của thế hệ cũ, cảm thấy béo là tốt, gầy mới là chuyện xấu.
Lâm Tiếu không ăn nổi nữa, cô nâng hai cánh tay xoa xoa khuôn mặt của mình: “Sao con có thể béo được chứ?”
Lữ Tú Anh hỏi: “Những đồ ăn mẹ đưa con mang đi, con đã ăn hết rồi?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Con cho bạn học một ít, nhưng các bạn ấy cũng đều chia đồ ăn cho con ăn cùng.”
Lữ Tú Anh để Lâm Tiếu mang không ít mì ăn liền, xúc xích, còn có trứng luộc và hoa quả. Bà căn dặn cô phải nhanh chóng ăn trứng luộc và hoa quả, thế nên ngày thứ hai khi còn ở trên tàu hỏa cô đã ăn hết hai món này.
Lữ Tú Anh lại nghe kể trong lúc thi đấu Lâm Tiếu luôn ăn cơm trong nhà ăn, sau khi thi đấu xong giáo viên còn mời các học sinh đi ăn bữa khuya, tối hôm qua còn dẫn họ tới quán cơm ăn một bữa.
“Vậy thì đúng là con đã ăn không ít.” Lữ Tú Anh tính toán lại, Lâm Tiếu ra ngoài một chuyến quả thật đã ăn nhiều hơn hẳn khi còn ở nhà.