Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 289: Chương 289




Các kênh địa phương, khung giờ vàng, anh đặt ba bài hát liên tiếp trên đài VOD.

Đây cũng là một cách đãi tiệc cưới, những lời chúc mừng phổ biến nhất trên đài VOD là “Chúc mừng đám cưới của XX”, tiếp theo là “Chúc mừng sinh nhật XX”.

Anh đặt bài hát còn chưa tính, anh còn viết những lời như vậy nữa.

Lâm Tiếu không thể tưởng tượng có bao nhiêu người đã xem VOD, các bạn cùng lớp của cô và giáo viên đều thấy nó?

Lâm Tiếu âm thầm quay sang nhìn các giáo viên ngồi ở bàn bên cạnh, thấy các giáo viên đều đang mỉm cười, cô Từ nhìn cô, lộ ra tám chiếc răng trắng.

Xong rồi, ngay cả cô Từ dịu dàng nhất cũng cười nhạo cô.

Lâm Tiếu lại vùi đầu vào trong lòng một lần nữa, cứ để cô nằm sấp trên bàn như thế này, cô không muốn ngẩng đầu lên nữa.

Lâm Dược Phi xoa đầu em gái mình: “Cô Từ đang vẫy tay gọi em kìa.”

Lâm Tiếu chậm rãi ngẩng đầu: “Hả?”

Cô giáo Từ thực sự đang gọi cô, Lâm Tiếu lề mà lề mề đi đến trước mặt cô Từ. Cô Từ cười hỏi: “Ngại à?”

Sau khi sinh em bé, cô Từ béo hơn trước một chút, trông càng dịu dàng hơn. Trước đây, sự dịu dàng của cô giáo Từ giấu ở trong lòng, bề ngoài nhìn rất gầy, gọn gàng. Nhưng hiện tại từ trong ra ngoài cô Từ đều rất dịu dàng.

Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh: “Anh hai quá lố lăng.”

“Chẳng qua anh trai của em rất vui vẻ, anh ấy rất tự hào về em. Cô thấy em nhận được giải thưởng cũng rất vui và tự hào về em.” Cô Từ nói với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nghe cô giáo Từ nói như vậy, khóe môi nhịn không được nhếch lên: “Thật sao ạ?”

Cô Từ xoa đầu Lâm Tiếu: “Đương nhiên, em đạt được thành tích rất cao, anh hai em long trọng tổ chức chúc mừng. Hai chuyện này chỉ làm cho tất cả mọi người ngưỡng mộ em, sẽ không có ai cười nhạo em cả.”

Mặc dù vừa rồi các bạn cũng nói như vậy với Lâm Tiếu nhưng những lời của cô Từ đối với Lâm Tiếu đặc biệt có sức thuyết phục. Khi nghe những lời của cô giáo Từ, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng ngay lập tức.

“Em xem, hôm nay có nhiều người tới chúc mừng em như vậy, em hẳn là rất vui vẻ.” Cô giáo Từ nói.

Lâm Tiếu có chút ngượng ngùng thừa nhận: “Thật ra em cũng rất vui.”

Khoảnh khắc Lâm Tiếu mở cửa phòng tiệc, cô không chỉ ngạc nhiên mà còn vui mừng.

“Điều vui vẻ nhất là nhìn thấy cô Từ, em rất nhớ cô.” Lâm Tiếu nhảy xung quanh cô giáo Từ hai lần.

Sau khi cô giáo Từ trở lại trường sau thời gian nghỉ sinh, Lâm Tiếu tình cờ gặp cô Từ ở trường hai lần, nhưng cô Từ luôn bận rộn, không bao giờ có thời gian để nói chuyện đàng hoàng.

Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh cũng chạy đến khi nhìn thấy Lâm Tiếu đang nói chuyện với cô Từ: “Cô Từ, em cũng nhớ cô.”, “Cô Từ, tất cả chúng em đều rất nhớ cô.”

Thầy Đào và cô Từ ngồi cùng bàn, vươn tay gật đầu với học sinh, giả vờ thở dài: “Xem ra tôi không được chào đón bằng cô Từ rồi.”

“Ha ha ha ha.”

“Thầy Đào, nếu thầy không dạy chúng em nữa, chúng em cũng sẽ nhớ thầy.”

Nếu các thầy cô khác nói vậy thì có lẽ mọi người ai cũng lo lắng, nhưng là thầy Đào nên ai cũng biết thầy đang nói đùa. Thầy Đào rất thích đùa giỡn, thầy sẽ khoác vai các bạn nam trong lớp, thậm chí còn chơi bóng rổ với các bạn nam.

Lâm Tiếu ở lại bàn giáo viên một lúc, cùng các bạn trở lại bàn của bạn học, sau đó lại bị anh trai kéo đến bàn của bạn anh trai để chào hỏi.

Đêm nay Lâm Tiếu rất bận rộn, cô bay tới bay lui quanh phòng tiệc như một con ong nhỏ.

Cô hiểu thế nào là nhân vật chính, nhân vật chính là người bận rộn nhất trong toàn trường.

Nhưng Lâm Tiếu không phải bận rộn vô ích, cô đã nhận được rất nhiều quà.

Những người bạn mới của anh trai đều chuẩn bị quà cho Lâm Tiếu. Lâm Tiếu đã nhận được một bản sao các bài giảng Olympic Toán học của Hoa La Canh, một bộ bách khoa toàn thư và một bộ đồ búp bê Barbie với 42 chiếc váy.

Ngoài ra còn có một hộp có in “Máy chơi game Tiểu Bá Vương”.

 

Anh trai nói với Lâm Tiếu: “Chắc chắn em sẽ thích nó.”

 

Lâm Tiếu rất tò mò về những thứ bên trong hộp. Máy chơi game có thể chơi được những trò chơi nào? Thật không may, những món quà nhận được hôm nay không thể được mở ngay tại chỗ. Lâm Tiếu quay đầu lại nhìn nó rất nhiều lần, muốn biết loại máy chơi game có trong hộp như thế nào.

Sau khi chạy một vòng trong sảnh tiệc, cuối cùng Lâm Tiếu cũng trở lại bàn chính, dựa vào ghế và thở phào nhẹ nhõm.

Mợ thò đầu qua nói với Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, ngày mai mợ dẫn cháu đi mua sắm, cháu tự chọn quà nhé. Mợ không biết cháu thích gì, sợ mua cháu không thích nên mợ không dám mua.”

Lâm Tiếu không thể che giấu sự ngạc nhiên trong lòng, quay sang nhìn mẹ mình.

Mợ lại muốn bỏ tiền ra mua cho cô một món quà.

Lữ Tú Anh cười nói: “Chị dâu không cần mua cho con bé, người một nhà với nhau không cần khách sáo.”

Mợ: “Như vậy sao được chứ? Người ngoài đều đưa, anh chị làm cậu mợ cũng phải đưa.”

Vậy mà mợ cứ khăng khăng muốn mua quà cho cô. Hôm nay mợ rất kỳ quái khiến Lâm Tiếu thấy lạ, như kiểu mợ bị choáng váng.

Bữa tiệc tối nay, rượu trên bàn là Ngũ Lương Dịch.

Mợ vừa bước vào sảnh tiệc sang trọng, đã thầm nhẩm tính xem chi phí tổ chức một buổi tiệc như thế này là bao nhiêu. Một trăm hai mươi mốt chai rượu Ngũ Lương Dịch có giá hơn một nghìn đồng cho hơn mười bàn.

Tuy nhiên, ngoại trừ bàn của đồng nghiệp và bạn bè của Lâm Dược Phi, trên các bàn khác cũng không mở Ngũ Lương Dịch, sau bữa ăn có thể trả lại.

Nhưng cũng phải hơn một trăm đồng.

Mợ càng đếm, trong lòng càng cảm thấy nóng ruột. Bây giờ trong mắt bà ta Lâm Dược Phi giống như một ngọn núi vàng di động, Lâm Dược Phi giàu có như vậy, tất nhiên bà ta muốn có mối quan hệ tốt với nhà em chồng.

Ngoài ra còn có những người mà Lâm Dược Phi giao tiếp kia, vừa nhìn đã biết đều là những ông chủ lớn. Chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay vợ của ông chủ lớn đó rất dày, trong suốt màu xanh ngọc như vậy. Dù mợ không hiểu biết về ngọc cũng biết nó rất đắt.

Mợ lén nói với cậu: “Bây giờ Tiểu Phi phát đạt thật rồi.”

“Haizz, lẽ ra tôi nên đeo chiếc vòng vàng của mình vào.” Mợ hối hận muốn chết.

Cậu bảo: “Thôi đi, bà đeo vòng vàng cũng không trông giống bà chủ đâu. Nhà ga đường dài lộn xộn như vậy, dây chuyền bị người ta cướp mất thì bà lại khóc.”

Mợ: “Cho dù không đeo dây chuyền vàng thì trước khi đến tôi cũng nên uốn tóc.”

Sau khi mợ nói xong về việc đưa Lâm Tiếu đi mua quà vào ngày mai, bà ta lập tức cảm thấy mình có thể thẳng lưng, giọng nói cũng trở nên lớn hơn một chút.

“Giờ Tiểu Phi có bản lĩnh như vậy, sau này cháu nhất định được hưởng phúc.”

“Thành tích của Tiếu Tiếu tốt như vậy, căn bản không cần lo lắng.”

Mợ khen ngợi Lữ Tú Anh rất nhiều.

Lâm Tiếu vừa ăn dưa hấu trong đĩa, vừa nhìn mợ mình một cách kỳ lạ. Hôm nay mợ thực sự rất kỳ lạ, hoàn toàn khác hồi trước.

Lúc này Lâm Tiếu mới thấy mợ ghé miệng vào tai mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Tú Anh, công ty của Tiểu Phi kiếm được bao nhiêu tiền một năm?”

Giọng nói của mợ tuy nhỏ nhưng Lâm Tiếu ngồi bên cạnh mẹ, lỗ tai lại vô cùng nhạy bén, có thể nghe rõ ràng lời nói của mợ.

Lâm Tiếu đột nhiên có cảm giác quen thuộc, mợ vẫn là mợ.

Đương nhiên Lữ Tú Anh không trả lời: “Tôi cũng không biết. Việc làm ăn buôn bán bên ngoài thằng bé cũng không nói cho tôi biết. Chị dâu cũng không phải không biết tính cách của Tiểu Phi, nếu kiếm được một trăm đồng, nó dám tiêu hai trăm đồng sao?”

Mợ cười nói: “Cô xem cô nói kìa, nó tiêu hai trăm đồng, chứng tỏ nó có thể kiếm được hai trăm đồng, không kiếm được tiền thì sao có thể có tiền tiêu? Tiểu Phi nhất định có thể kiếm được.”

Lữ Tú Anh: “Đối với chúng tôi, những người làm việc trong đơn vị là như vậy. Hiện Tiểu Phi đang thành lập công ty, ngân hàng cho nó vay tiền nên đều đang nợ ngân hàng.”

Mợ sửng sốt, nửa tin nửa ngờ: “Tiểu Phi nợ ngân hàng?”

Lữ Tú Anh nói chuyện nửa thật nửa giả: “Không phải sao, mỗi lần tôi nghĩ đến chuyện này thì cả đêm đều không ngủ được.”

Mợ hơi bị thuyết phục, trong lòng nghĩ mắc nợ là chuyện lớn, hơn nữa còn là chuyện xấu: “Lá gan của Tiểu Phi thật lớn.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.