Lâm Tiếu đóng sổ tay học sinh lại, cô cảm thấy tạm thời cô không nên xem sổ tay mà các bạn học đã viết cho mình mà vẫn là về nhà rồi đọc một mình thì tốt hơn.
Thầy Đào nhìn thấy Lâm Tiếu đã cất sổ tay học sinh đi, thầy ấy mời Lâm Tiếu chia sẻ với các bạn học trong lớp kinh nghiệm học Olympic Toán học, tham gia cuộc thi Hoa Cup và được nhận vào lớp năm năm của trường trung học số một trước thời hạn.
Kinh nghiệm như vậy cực kỳ hiếm có, mặc dù trường tiểu học Đường Giải Phóng rất tốt, nhưng số học sinh có thể lên lớp năm năm của trường trung học số một hàng năm lại rất ít và số học sinh giành được giải trong vòng chung kết của cuộc thi Hoa Cup lại càng ít hơn.
Vì trong lớp có một học sinh xuất sắc như Lâm Tiếu nên tất nhiên là thầy Đào sẽ không bỏ qua cơ hội gần gũi có lợi này, thầy ấy muốn Lâm Tiếu chia sẻ một chút với các học sinh khác. Đây là một việc rất tốt cho học sinh vì nó có thể nâng cao kiến thức của họ. Hơn nữa bản thân thầy Đào cũng rất tò mò.
"Lâm Tiếu, em có thể đứng ở trên bục giảng để nói." Thầy Đào mời Lâm Tiếu đi lên.
Lâm Tiếu gật đầu, cô bước lên bục một cách cực kỳ tự nhiên và thoải mái, so sánh với việc trở thành tâm điểm của cả bữa tiệc thì việc đứng trên bục giảng hoàn toàn không là vấn đề gì cả. Phòng học rất nhỏ và học sinh ngồi ở bên dưới cũng đều là những bạn học quen thuộc của cô.
Nhưng Lâm Tiếu không biết nên chia sẻ điều gì.
"Thầy Đào, em cần phải nói cái gì thế ạ?" Lâm Tiếu nhìn về phía thầy Đào.
Thầy Đào nói ra vấn đề cụ thể hơn: "Trước tiên em hãy giới thiệu một chút về lớp năm năm của trường trung học số một với mọi người đi."
Thầy Đào hỏi trực tiếp các học sinh câu hỏi: "Các em muốn biết điều gì nào?"
Ngay lập tức, trong phòng học có học sinh kêu to: "Tại sao lại gọi là lớp năm năm thế ạ? Chẳng lẽ trường trung học cơ sở là học năm năm sao ạ?"
Lâm Tiếu: "Không phải trường trung học cơ sở phải học năm năm, mà là trường trung học cơ sở cộng với trường trung học phổ thông sẽ học năm năm."
"Ôi" "Oa" Trong phòng học vang lên những âm thanh cảm thán kinh ngạc.
Lâm Tiếu nói với các học sinh tất cả những tin tức mà cô nghe được từ giáo viên chiêu sinh. Rõ ràng là đa số các học sinh đều rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên được nghe nói về lớp năm năm của trường trung học số một.
“Thật là tuyệt khi không phải tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học.”
"Nhưng Lâm Tiếu nói rằng sau hai năm, trường trung học số một sẽ tổ chức một cuộc kiểm tra sơ bộ."
"Như thế thì cũng tốt hơn là kỳ thi tuyển sinh trung học."
“Vậy làm sao tớ có thể thi vào lớp năm năm của trường trung học số một thế?” Một bạn học hỏi.
Thầy Đào lặp lại câu hỏi với Lâm Tiếu và thầy ấy hỏi chi tiết hơn một chút: "Lâm Tiếu, tất cả học sinh lớp năm năm của trường trung học số một đều giống như em là cũng đi học trung học trước tuổi sao? Tất cả họ đều trúng tuyển nhờ vào điểm số thi Olympic của mình ư?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không phải đâu ạ, đại đa số là đều vào lớp năm năm của trường trung học số một sau khi tốt nghiệp lớp sáu và cũng không phải chỉ bởi vì điểm Olympic Toán nên mới trúng tuyển. Trường trung học số một sẽ tự tổ chức cuộc thi, sau khi hết học kỳ hai năm lớp sáu, nếu thi đỗ thì có thể được nhận.”
Thầy Đào đã ghi nhớ tin tức quan trọng này thật kỹ, đợi đến khi học sinh trong lớp học lớp sáu, các học sinh sẽ phải đối mặt với vấn đề thi lên cấp hai, thầy ấy sẽ chia sẻ tin tức này trong cuộc họp phụ huynh sắp tới.
Mặc dù một vài học sinh xuất sắc trong lớp như Chung Hiểu Khiết và Trần Đông Thanh không đủ tư cách vào lớp năm năm sớm như vậy như Lâm Tiếu, nhưng đợi sau khi tốt nghiệp sáu năm học tiểu học như bình thường thì thầy Đào cảm thấy vẫn còn hy vọng vào lớp năm năm của trường trung học số một.
Liên quan đến lớp năm năm của trường trung học số một, các học sinh đặt rất nhiều câu hỏi cùng một lúc và Lâm Tiếu đều kiên nhẫn mà trả lời hết tất cả các câu hỏi mà cô biết đáp án. Nhìn thấy không có học sinh nào đặt câu hỏi mới, thầy Đào nói: "Chúng ta hãy nói lại một chút về kỳ thi Olympic đi."
"Lâm Tiếu, em dùng sách gì và sách bài tập gì để học thi Olympic Toán vậy?"
Lâm Tiếu nói tên của một số cuốn sách, các học sinh có phản ứng nhanh chóng đã lấy giấy và bút ra để ghi chép lại nhưng cũng có rất nhiều học sinh không mang theo giấy bút. Hôm nay là ngày tổ chức tiệc chia tay Lâm Tiếu cho nên có rất nhiều học sinh đi tay không đến. Khi nhìn thấy các bạn học xung quanh đều đang ghi chép thì họ vội vàng đi khắp nơi để mượn giấy bút.
Thầy Đào bảo Lâm Tiếu viết tên của những cuốn sách dùng để học thi Olympic Toán học mà cô đã sử dụng lên bảng đen.
Lâm Tiếu viết lên rồi nói thêm: "Thật ra thì em không sử dụng nhiều sách và sách bài tập lắm, em dùng chủ yếu là các tài liệu được in ấn bởi phòng giảng dạy."
Thầy Đào hỏi: “Em còn giữ lại những tài liệu đó không? Em có thể cho thầy mượn đi photo một bản rồi sau đó thầy sẽ trả lại cho em có được không?”
“Được ạ.” Lâm Tiếu cười hào phóng và đồng ý: “Vậy khi nào thì em sẽ đến đây và đưa cho thầy thế ạ?”
Trần Đông Thanh nói: "Thầy Đào ơi, em có tất cả các tài liệu của Lâm Tiếu đấy ạ. Vào mỗi cuối tuần, em đều mượn tài liệu của Lâm Tiếu để đi photo, nếu không thì em mang các tài liệu đó đến đây nhé ạ?”
“Như thế là tốt nhất.” Thầy Đào nói ngay lập tức. Như vậy thì thuận tiện hơn nhiều, giúp cho Lâm Tiếu hoặc thầy Đào đỡ phải tự đưa tài liệu qua lại.
Như vậy vấn đề này đã được giải quyết rồi, thầy Đào bảo Lâm Tiếu giới thiệu kinh nghiệm học Olympic Toán học của mình. Ngồi ở hàng ghế đầu trong lớp, Trần Đông Thanh ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Lâm Tiếu, trong lòng cậu bé cảm thấy hơi chua xót, đó là một cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Cậu bé rất hâm mộ Lâm Tiếu, cực kỳ cực kỳ hâm mộ, nếu Lâm Tiếu không phải là người bạn tốt của cậu bé thì Trần Đông Thanh cảm thấy nói không chừng cậu bé sẽ ghen tị với cô.
Bởi vì cô là Lâm Tiếu cho nên Trần Đông Thanh sẽ không ghen tị, nhưng trong lòng cậu bé có một số cảm xúc phức tạp.
Nói như thế nào nhỉ, có lẽ là nhìn thấy người bạn nhỏ của mình đang không ngừng tiến về phía trước, rõ ràng là bản thân đã cố gắng hết sức để đuổi theo rồi nhưng mà khoảng cách giữa bản thân và người bạn nhỏ vẫn cứ càng ngày càng xa hơn.
Lâm Tiếu đã đến lớp học Olympic Toán ở phòng giảng dạy khi cô học lớp ba và Trần Đông Thanh cũng lập tức tham gia cuộc thi, nhưng mà lớp Olympic Toán ở phòng giảng dạy không cần cậu bé cho nên năm thứ hai cậu bé mới tiến vào phòng giảng dạy.
Lâm Tiếu đã bỏ xa cậu bé một năm.
Hiện tại Lâm Tiếu sẽ vào lớp năm năm của trường trung học số một sau khi tốt nghiệp lớp bốn. Trần Đông Thanh không thể đi được trừ khi cậu bé cũng có thể vào lớp năm năm của trường trung học số một sau khi tốt nghiệp tiểu học.
Lâm Tiếu đã bỏ xa cậu bé hai năm.
Ngay cả Trần Đông Thanh cũng không thể đảm bảo chắc chắn rằng cậu bé có thể vào lớp năm năm của trường trung học số một. Lâm Tiếu vừa đứng trên bục giảng vừa nói rằng không chỉ những học sinh đạt điểm cao nhất thành phố mà cả những học sinh đạt điểm cao nhất toàn tỉnh cũng vào lớp năm năm của trường trung học số một. Một nửa số học sinh đến đến từ các thành phố khác và ở trọ trong trường trung học số một.
Đợi đến khi cậu bé tốt nghiệp tiểu học, liệu cậu bé có thể vượt qua được kỳ thi không?
Lâm Tiếu đứng ở trên bục giảng, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu xiên xuống người cô, giống như trong bữa tiệc ngày hôm đó, ngay cả sợi tóc của cô cũng đều giống như đang tỏa sáng.
Đôi mắt của Trần Đông Thanh chua xót, tại sao Lâm Tiếu lại phải đi học trung học sớm như vậy chứ? Đương nhiên là cậu bé rất mừng cho người bạn nhỏ của mình, nhưng như vậy sau này sẽ rất khó để cậu bé có cơ hội gặp lại Lâm Tiếu.
Trần Đông Thanh cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu lên.
Cậu bé muốn nhìn Lâm Tiếu thêm nhiều lần nữa, nhưng mỗi lần nhìn như vậy, cậu bé lại cảm thấy đau lòng.
Trần Đông Thanh sụt sịt, cảm thấy như muốn khóc, cậu bé vội vàng quay đầu lại liếc nhìn Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân. Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều không khóc thì tại sao cậu bé có thể khóc được cơ chứ?
Cậu bé là một người đàn ông nhỏ tuổi, cậu bé chắc chắn phải mạnh mẽ hơn các bé gái.
Trong khi Trần Đông Thanh liên tục cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, Lâm Tiếu đã chia sẻ xong kinh nghiệm của mình. Thầy Đào nói với mọi người: "Đi thôi, chúng ta cùng đến sân thể dục và chụp một bức ảnh nào."
Lâm Tiếu không thể đợi đến thời điểm chụp ảnh tốt nghiệp tiểu học cho nên hôm nay, thầy Đào đã mang theo một cái máy ảnh và nhờ các giáo viên trong văn phòng giúp đỡ mình chụp ảnh tập thể cho cả lớp, sau đó cả lớp còn chụp ảnh với cô Lưu.
"Đúng rồi, Lâm Tiếu, bức ảnh mà thầy bảo em mang đến đâu rồi?" Nói đến việc chụp ảnh, thầy Đào chợt nhớ tới chuyện này.
Lâm Tiếu lấy bức ảnh từ trong cặp sách ra và đưa cho thầy Đào, thầy Đào lập tức mỉm cười khi nhìn thấy bức ảnh.
“Đây là bức ảnh chụp lúc em học lớp mấy thế?” Thầy Đào hỏi.
Lâm Tiếu: "Lớp hai ạ."
Thầy Đào nhìn bức ảnh và cảm thấy rất vui, hóa ra thời học lớp hai Lâm Tiếu trông như thế này. Trẻ con mỗi năm đều thay đổi rất nhiều, chỉ sau hai năm, Lâm Tiếu của bây giờ đã trông lớn hơn học sinh lớp hai rất nhiều.
Thầy Đào hỏi Lâm Tiếu: "Ngoại trừ bức ảnh này thì em còn có bức ảnh nào chụp gần đây không? Có bức ảnh nào hồi lớp bốn không?"
Năm lớp bốn, Lâm Tiếu chỉ có một bức ảnh chụp một mình cô cầm cái cúp. Lâm Tiếu cảm thấy xấu hổ nếu nói với thầy Đào về điều đó cho nên cô lắc đầu: “Em không có ạ.”
Chương 302
Thầy Đào kẹp bức ảnh vào trong cuốn sổ của mình rồi nói:"Không sao, vậy lấy bức ảnh này là được rồi."
"Đi thôi, chúng ta đi đến sân thể dục chụp ảnh đi, chờ chụp ảnh xong thì lấy đi rửa ảnh và em có thể cho nó vào trong sổ tay học sinh của mình." Thầy Đào cười và nói với Lâm Tiếu. Lâm Tiếu lập tức cảm thấy đây là một cái ý kiến hay.
Ở trên sân thể dục, khi chụp ảnh, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đứng ở bên cạnh Lâm Tiếu, một người đứng bên trái và một người đứng bên phải.
Vương Hồng Đậu cảm thấy có chút lo lắng, cô bé lo lắng rằng thầy giáo sẽ tách cô bé và Lâm Tiếu ra khỏi nhau.
Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân có chiều cao ngang nhau nhưng Vương Hồng Đậu lại thấp hơn họ một đoạn. Cô bé đứng ở trong hàng và đang cố gắng hết sức để kiễng chân lên.
Kiễng chân lên vẫn khá có hiệu quả, thầy Đào nhìn thoáng qua Vương Hồng Đậu nhưng cũng không bảo Vương Hồng Đậu đổi vị trí.
"Mọi người cười một cái nào."
"Một, hai, ba, cười."
"Thêm một tấm nữa nhé."
Giáo viên từ lớp khác đã chụp một số bức ảnh giúp họ. Sau khi các bức ảnh được chụp xong, Vương Hồng Đậu nhanh chóng hạ gót chân xuống đất, các ngón chân của cô bé đều bị đau nhói.
“Thảo nào hôm nay thầy Đào lại mặc âu phục, hóa ra là để chụp ảnh.” Vương Hồng Đậu nói.
"Dù thầy Đào mặc âu phục nhưng cũng không đẹp trai bằng anh trai của cậu." Thầy Đào bằng tuổi anh trai Lâm Tiếu. Đúng lúc Vương Hồng Đậu nhìn thấy thầy Đào và anh trai của Lâm Tiếu đều mặc âu phục, vì vậy không thể tránh khỏi việc mang hai người ra để so sánh.
"Lâm Tiếu, anh trai của cậu mặc âu phục trông rất đẹp trai, anh ấy là người đẹp trai nhất mà tớ từng nhìn thấy đó." Vương Hồng Đậu nói.
Đúng là anh trai của Lâm Tiếu đã ăn mặc rất chỉn chu vào ngày tổ chức tiệc tiếp đón, nhưng mà Lâm Tiếu hoàn toàn không chú ý đến điều đó. Khi nghe thấy những lời của Vương Hồng Đậu, cô không thể tin được vào tai của chính mình.
"Hả? Anh trai của tớ mặc âu phục trông đẹp trai á?"
"Và còn là người đẹp trai nhất mà cậu từng thấy ư?"
Lâm Tiếu nhìn Vương Hồng Đậu với vẻ lo lắng: "Không phải là cậu cũng bị cận rồi đấy chứ? Cậu có muốn đến bệnh viện để kiểm tra mắt một chút không?"
Khi Trần Đông Thanh nghe thấy những lời của Lâm Tiếu, cậu bé quay đầu lại và nói với Vương Hồng Đậu: "Nếu cậu muốn khám mắt thì hãy đến bệnh viện ở thành phố thứ ba nhé. Mẹ của tớ nói rằng khoa mắt của bệnh viện ở thành phố thứ ba là tốt nhất đấy."
Vương Hồng Đậu tức giận đến mức giậm chân: "Tớ không bị cận thị."
Trong bữa tiệc chia tay ngày hôm nay, Lâm Tiếu đã nhận được trước rất nhiều sổ tay học sinh và sẽ sớm nhận được một bức ảnh tập thể của cả lớp cùng với giáo viên. Cô cũng rất ngạc nhiên khi nhận được những món quà riêng từ Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh.
Vương Hồng Đậu đưa cho Lâm Tiếu một cuộn băng, cô bé biết rằng Lâm Tiếu có một chiếc máy nghe nhạc Walkman ở trong nhà, Lâm Tiếu và mẹ của cô sử dụng nó cùng với nhau: "Bằng cách này thì cậu sẽ nhớ đến tớ khi cậu nghe bài hát."
Diệp Văn Nhân đưa cho Lâm Tiếu một cuốn nhật ký rất xinh đẹp. Cô bé đã ghi vào trang tiêu đề những gì mà cô bé muốn nói với Lâm Tiếu, nhưng Diệp Văn Nhân lại ngăn không cho Lâm Tiếu mở ra vào lúc này: "Cậu có thể đọc nó khi nào cậu về nhà."
Lâm Tiếu không thể làm gì khác ngoài việc kìm nén sự tò mò của mình và cho cuốn nhật ký vào trong cặp sách.
Trần Đông Thanh đưa cho Lâm Tiếu một cuốn sách.
Người bạn cùng lớp thứ tư tặng quà cho Lâm Tiếu vậy mà lại là Viên Kim Lai. Viên Kim Lai nhét một chiếc hộp xinh xắn vào trong lòng của Lâm Tiếu rồi nói hai chữ: "Tặng cậu."
Sau đó cậu bé liền vội vã chạy nhanh như gió.
Lâm Tiêu cảm thấy sửng sốt.
Viên Kim Lai đến tặng quà cho cô.
Lâm Tiếu mở nắp hộp ra một cách cẩn thận, cô nghĩ rằng chắc là sẽ có một con sâu bò ra, nhưng mà lại không có.
Ở trong hộp chứa đầy kẹo, giấy gói kẹo bóng loáng, trên đó in chữ tiếng Anh mà Lâm Tiếu đọc không hiểu, chắc là kẹo nhập khẩu.
Lâm Tiếu cảm thấy hơi khó hiểu, điều này thực sự rất kỳ lạ. Sau khi về đến nhà, Lâm Tiếu hỏi mẹ với vẻ kỳ lạ: "Mẹ ơi, tại sao Viên Kim Lai lại cho con kẹo thế ạ?"
Lữ Tú Anh nói: "Bởi vì các con là bạn bè của nhau."
Lâm Tiếu liên tục lắc đầu, cô và Viên Kim Lai chưa bao giờ là bạn bè của nhau.
Buổi tối, khi Lâm Dược Phi về đến nhà, anh nhìn thấy kẹo nhập khẩu trên bàn, nghe nói đó là Viên Kim Lai đưa cho Lâm Tiếu, đôi mắt anh đột nhiên mở to: "Tại sao lại có bạn học nam tặng cho em kẹo vậy?"
Lữ Tú Anh trừng mắt liếc nhìn anh một cái: "Em gái con cũng đã lớn rồi, con đừng có giống như người có bệnh thần kinh như vậy chứ."
Lâm Tiếu chìm vào giấc ngủ với đầy sự bối rối ở trong lòng. Vào ban đêm, cô nằm mơ thấy cảnh Viên Kim Lai đưa cho cô một hộp kẹo. Trong giấc mơ, khi cô mở nắp hộp ra thì có một con sâu bò ra khỏi đó.
Trong giấc mơ, Lâm Tiếu vừa cảm thấy sợ hãi, lại vừa cảm thấy bình thường. Đây mới là chuyện mà Viên Kim Lai sẽ làm.
Lâm Tiếu đã không ngủ ngon cả một buổi tối.
Ngày hôm sau vào sáng sớm, mẹ của cô gọi Lâm Tiếu rất nhiều lần, cuối cùng bà đưa tay đẩy cô thì rốt cuộc Lâm Tiếu cũng mở mắt ra.
"Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, mau dậy đi con."
"Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường trung học số một để báo danh cho nên con không thể đến muộn được."
Lâm Tiếu mở mắt ra, cô nhìn lên đồng hồ ở trên tường: "Tại sao lại sớm như vậy ạ? Không phải là tám giờ mới báo danh sao ạ?"
Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Bởi vì trường trung học số một cách nhà của chúng ta rất xa cho nên từ giờ trở đi, con sẽ phải dậy sớm hơn vào buổi sáng."
Lâm Tiếu tỉnh dậy ngay lập tức.
Cô có thể không đi học mà bỏ qua trường trung học cơ sở và quay trở lại trường tiểu học học hai năm được không?
Bàn ăn sáng hôm nay rất phong phú.
Trời vừa mới tờ mờ sáng Lữ Tú Anh đã tỉnh, nghĩ đến hôm nay Lâm Tiếu đến Trung học số 1 báo danh thì bà không ngủ được, nằm trên giường một lúc rồi dứt khoát rời giường làm bữa sáng. Sáng sớm đã nhào bột mì làm bánh nướng áp chảo, trứng chiên, rán xúc xích giăm bông, nấu cháo, còn trộn một món rau trộn.
Lâm Tiếu nhìn thấy bữa sáng thì vô cùng bất ngờ: "Phong phú như bữa trưa, bữa tối vậy."
Bánh nướng áp chảo nóng hổi đều được xếp ở trong giỏ, trên đĩa trước mặt Lâm Tiếu có hai quả trứng chiên, một cái xúc xích giăm bông rán.
"Mẹ, hôm nay con không thi, sao lại cho con 100 điểm." Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh quay đầu lại nhìn rồi cười. Bà thật sự không cố ý xếp như vậy, bà chỉ nghĩ Lâm Tiếu hiện tại rất dễ đói, sáng sớm ăn một quả trứng chiên không đủ, phải ăn hai quả, trùng hợp lại xếp thành một trăm điểm.
"Ngày đầu tiên lên cấp hai ăn một trăm điểm, nhiều lần thi ở cấp hai đều được một trăm điểm." Lữ Tú Anh cười nói.
Lâm Tiếu nghe thấy lời nói của mẹ, lập tức gắp hai quả trứng chiên và một cái xúc xích giăm bông rán cùng kẹp vào trong bánh, kẹp thật chặt thật dày, miệng há đến mức to nhất mới có thể cắn được.
Lữ Tú Anh: "Con tách ra mà ăn."
Lâm Tiếu: "Con muốn ăn cùng một lúc."
Lâm Tiếu ăn xong bữa sáng thì thay quần áo, nhìn thấy mẹ cũng thay quần áo: "Mẹ, hôm nay không phải anh trai lái xe đưa con đi sao."
Lữ Tú Anh nói: "Mẹ cũng cùng đưa con đi."
Lâm Tiếu vui vẻ đeo cặp sách đi ra ngoài, mẹ và anh trai cùng nhau đưa cô đến trung học cơ sở báo danh, hôm nay thật long trọng.
Anh trai đỗ xe ở trước cổng trường trung học cơ sở, Lâm Tiếu nhìn thấy rất nhiều bạn học đi xe đạp đi học.
Trong cổng trường học có một bãi đỗ xe đạp rất lớn, các bạn học đều đỗ xe đạp ở chỗ đó.
Lâm Tiếu lập tức cảm nhận được sự khác biệt của trung học và tiểu học, thì ra học sinh trung học đều tự mình đạp xe đi học.
Lâm Tiếu: "Sau này con cũng muốn tự mình đi học bằng xe đạp."
Lâm Dược Phi nhắc nhở em gái: "Em còn chưa học đi xe đạp."
Lâm Tiếu yên lặng.
Phải, cô còn chưa học đi xe đạp.
Từ sau khi Lâm Tiếu bị vỡ đầu gối, sự hăng hái học đi xe đạp của cô đã nhanh chóng biến mất, bánh xe phụ trợ gắn ở phía sau cũng không tháo ra nữa, đến bây giờ Lâm Tiếu cũng chỉ biết đi xe có bánh phụ trợ.
Lâm Tiếu: "Em có thể học mà."
Cô đã học được lâu như vậy, không lâu nữa sẽ có thể học được.
Lữ Tú Anh rõ ràng từ chối yêu cầu tự mình đi xe đạp đi học của Lâm Tiếu: "Không được, con còn quá nhỏ."
"Trung học số 1 xa như vậy, tự con đi xe phải đi mất bao lâu chứ."
"Xe của người lớn chân con với không tới đất, chẳng lẽ con muốn đi xe đạp trẻ em đi học."
Lâm Tiếu vội vàng lắc đầu: "Không muốn đâu."
Học sinh trung học cơ sở ở cổng trường đều đi xe đạp người lớn, mình cũng học trung học cơ sở, đi xe đạp trẻ em đi học sẽ bị cười chết.
Lữ Tú Anh: "Thế được rồi, anh của con có thời gian rảnh thì anh con đưa đón con, khi anh của con không rảnh thì mẹ đưa đón con, giống như tiểu học vậy. Bây giờ Trung học số 1 xa hơn một chút, sáng phải dậy sớm."
Lâm Tiếu nghĩ thầm, dậy sớm chính là vấn đề lớn nhất.
"Đúng rồi, nhanh đi vào phòng học đi, báo danh xong mẹ với anh sẽ đón con ở cổng trường học. Lỡ như đi ra không nhìn thấy bọn mẹ đâu thì con đứng ở cổng trường học chờ một lát." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu chào tạm biệt với mẹ và anh trai, đeo cặp sách rỗng đi vào cổng Trung học số 1.
Lần này Lâm Tiếu đi vào cổng trường Trung học số 1 cùng với lần trước khi đến Trung học số 1 tham gia thi vòng đầu cuộc thi Hoa Cup, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Lần trước khi đến đây, Trung học số 1 là trường của người khác.
Lần này tới đây, Trung học số 1 là trường của mình.
Trường học lớn như thế, xinh đẹp như thế là của mình.
Cổng trường Trung học số 1 dựng một cái bảng đen, phía trên vẽ vị trí của tòa nhà giảng dạy cho học sinh lớp bảy và tân học sinh lớp mười.
Lâm Tiếu một đường đi vào sân trường trung học cơ sở tìm tòa nhà giảng dạy của mình, phát hiện học sinh mới rất dễ nhận ra, mặc quần áo của mình chính là học sinh mới, học sinh cũ đều mặc đồng phục. Đồng phục trung học cơ sở và đồng phục trung học phổ thông có màu sắc không giống nhau, Lâm Tiếu cũng nhìn ra hai loại đồng phục có màu sắc giống nhau, nhưng có một số chi tiết khác nhau.
Các đường kẻ sọc trên tay áo có cái rộng hơn một chút, có cái hẹp hơn một chút, dòng chữ phía sau "Trường trung học số một" có cái lớn có cái nhỏ.
Lâm Tiếu suy nghĩ một lúc, cảm thấy chắc là đồng phục học sinh các lớp khác nhau không giống nhau.