Xem ra Dư Chiêu Chiêu rất quen thuộc với phố sau.
Cô bé quen đường quen lối dẫn Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đi vào cửa hàng phụ kiện, tiến thẳng tới gian bán phụ kiện tóc: "Các cậu xem, nơi này cái gì cũng có cả."
Ngay cả phụ kiện tóc bày ở chỗ nào Dư Chiêu Chiêu cũng đều biết, xem ra trước đây đã không ít lần tới cửa hàng phụ kiện này.
Cô bé không chỉ biết mặt hàng của cửa tiệm bày chỗ nào, mà còn biết cái nào là kiểu mới!
Đứng đối diện với tấm gương nhỏ treo trên tường, Dư Chiêu Chiêu đính bông hoa cài tóc mới toanh lên đầu mình khua tay múa chân, hoa cài tóc màu hồng phấn quấn hai vòng ren, còn được trang trí thêm bằng "ngọc trai" màu trắng.
"Nhìn đẹp thật..." Dư Chiêu Chiêu ngắm hơn nửa ngày, mới gỡ xuống với vẻ mặt không nỡ.
"Tớ không thể mua được, nghỉ hè tớ đã mua rất nhiều rồi, còn mua nữa mẹ sẽ mắng tớ."
Dư Chiêu Chiêu không tự mua được, liền khuyên Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn mua. Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều lắc đầu, Lâm Tiếu không quá hứng thú với những kiểu đồ trang sức tóc đẹp đẽ này, có lẽ bởi vì cô còn chưa tết được tóc, còn Chu Tuệ Mẫn thì không nỡ tiêu tiền.
Mặc dù Chu Tuệ Mẫn vào trung học số một là nhận được học bổng, mẹ Chu Tuệ Mẫn bây giờ cũng phát tiền tiêu vặt cho cậu ấy, nhưng cô bé cảm thấy không cần thiết phải tiêu tiền tiêu vặt ở đây.
Ba người tay không đi ra khỏi cửa tiệm, Lâm Tiếu hỏi Dư Chiêu Chiêu: "Tiệm sách ở đâu vậy?"
Dư Chiêu Chiêu dẫn đường cho Lâm Tiếu, đi vào một tiệm sách nhỏ bày đầy những giá sách nhỏ ngoài trời, Lâm Tiếu vừa vào cửa đã "A" một tiếng.
Trong tiệm sách có một con chó!
Chú chó trắng như tuyết, lông trên người nó xoăn xoăn, kích thước không lớn hơn so với Tiểu Hoàng bao nhiêu, nó bị buộc vào chân bàn trong tiệm sách.
Ông chủ tiệm sách nghe thấy tiếng Lâm Tiếu kêu, ngẩng đầu nhìn lên thấy một nữ sinh nhỏ, ông tưởng nữ sinh này sợ chó, giải thích: "Nó không sủa cũng không cắn người đâu."
"Nếu cháu sợ thì tránh xa nó một chút là được." Ông chủ tiệm sách buộc sợi dây rất ngắn.
Đương nhiên Lâm Tiếu không hề sợ hãi, Lâm Tiếu còn rất thích chó.
Cô vốn đã thích chó, sau khi nuôi Tiểu Hoàng lại càng thích hơn. Lâm Tiếu nói với ông chủ tiệm sách: "Cháu cũng có một con chó, tên là Tiểu Hoàng, nó tên là gì vậy ạ?"
Ông chủ tiệm sách cười: "Gọi là Tiểu Bạch."
Lâm Tiếu hứng thú với tiệm sách này hơn so với cửa hàng phụ kiện, cô đi từ kệ sách này sang kệ sách khác, phát hiện sách ở tiệm sách nằm trên phố sau trường trung học số một với nhà sách ở cổng trường tiểu học không giống nhau.
Tiệm sách ở phố sau trung học số một phần lớn đều là sách hướng dẫn và sách bài tập, tầm mắt Lâm Tiếu lướt qua những quyển đó, liền nhìn thấy một kệ sách trong đó bày đầy tiểu thuyết võ hiệp!
"Á! Sao những quyển sách này cũ vậy nhỉ?" Lâm Tiếu khó hiểu kéo cánh tay Chu Tuệ Mẫn, có một số cuốn sách cũng đã ố vàng rồi.
Dư Chiêu Chiêu và ông chủ tiệm sách đồng thời trả lời: "Sách trên kệ này là cho thuê."
Ông chủ tiệm sách cười: "Đúng vậy, cho thuê hai hào một ngày."
Thuê một ngày chỉ mất hai hào!
Như vậy chắc chắn sẽ rẻ hơn nhiều so với mua sách về!
Lâm Tiếu không thể kháng cự được sức hấp dẫn như thế, lập tức chọn hai quyển trên kệ sách, đưa cho ông chủ tiệm.
Ông chủ tiệm sách nói: "Phải trả tiền đặt cọc trước."
Thì ra còn phải trả tiền đặt cọc trước à, cũng may Lâm Tiếu mang theo đủ tiền tiêu vặt, cô đưa tiền đặt cọc cho ông chủ tiệm sách.
Lâm Tiếu cầm hai quyển sách mới thuê được đi ra ngoài, đến cửa thì dừng lại: "Chu Tuệ Mẫn, chỗ này có từ điển tiếng Anh kìa!"
Giáo viên tiếng Anh vừa đưa ra yêu cầu với các bạn học, bắt buộc mỗi bạn học đều phải mua một quyển từ điển tiếng Anh, thứ hai tuần sau tất cả đều phải mang đến trường để cô kiểm tra.
Vốn dĩ Lâm Tiếu định cuối tuần nhờ mẹ dẫn cô đến nhà sách Tân Hoa mua, không ngờ tiệm sách ở phố sau trường trung học số một cũng có bán từ điển tiếng Anh.
Lâm Tiếu chọn lấy cuốn lớn nhất, Chu Tuệ Mẫn chọn một quyển nhỏ hơn. Các từ ngữ trong từ điển nhỏ không đầy đủ bằng từ điển lớn, nhưng ông chủ tiệm sách nói với họ: "Các cháu học trung học thế là đủ rồi, lên trung học phổ thông cũng vẫn đủ."
Chu Tuệ Mẫn còn hơi do dự: "Nhỡ đâu gặp phải từ không tra được thì làm sao bây giờ?"
Lâm Tiếu nói: "Vậy thì dùng cái của tớ mà tra." Dù sao hai người bọn họ cũng ngồi cùng bàn.
"Vậy quyển này đi." Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn mỗi người mua một quyển từ điển tiếng Anh. Sau khi rời khỏi tiệm sách, Dư Chiêu Chiêu đưa tay chỉ về cửa hàng bên cạnh: "Cửa tiệm này chính là cửa hàng băng đĩa, bên trong có băng ghi âm và băng ghi hình cũng có thể thuê được."
Thế nhưng trưa nay các cô đã không kịp đi dạo nữa.
"Sắp lên lớp rồi, chúng ta về phòng học trước đi."
Quả nhiên, Lâm Tiếu vừa mới trở về phòng học không bao lâu, chuông vào lớp liền vang lên.
Buổi chiều tiết đầu tiên là giờ tiếng Anh, vừa hay Lâm Tiếu có thể xem thử mới mua của mình rồi!
Gặp từ nào không biết trong sách giáo khoa, Lâm Tiếu liền mở từ điển ra tra, sau đó viết nghĩa tiếng Trung lên sách.
Sau khi tra được hai từ, Lâm Tiếu cầm cuốn từ điển tiếng Anh cồng kềnh bỏ vào trong ngăn bàn, lật từ điển quá phiền phức, trực tiếp mở bảng từ mới phía sau sách giáo khoa ra xem vẫn thuận tiện hơn.
Có gì đợi sau này gặp phải những từ không có trong bảng từ, cô sẽ tra từ điển sau.
Giáo viên tiếng Anh trong lớp Lâm Tiếu họ Lưu, giáo viên Ngữ văn cũng họ Lưu. Giáo viên Ngữ văn và giáo viên chủ nhiệm Dương trông trạc tuổi nhau, còn giáo viên tiếng Anh thì chỉ mới ở độ tuổi teen.
Vì vậy, các bạn cùng lớp gọi cô giáo dạy môn Ngữ văn là cô Đại Lưu, còn cô giáo dạy tiếng Anh được gọi là cô Tiểu Lưu.
Tóc cô Tiểu Lưu rất dài, uốn xoăn lọn to, mỗi ngày lại mặc một chiếc váy khác nhau. Trong lớp có bạn học tò mò không biết có hôm nào đó cô Tiểu Lưu sẽ mặc lại quần áo đã từng mặc không, từ ngày này qua ngày khác, cho đến nay vẫn chưa thấy trùng lại.
Trong tủ quần áo của cô Tiểu Lưu có bao nhiêu chiếc váy đã trở thành một bí mật khiến các bạn học tò mò không thôi.
Cô Tiểu Lưu trong lớp học có một thói quen, khi cô ấy gọi các bạn cùng lớp lên trả lời câu hỏi thì thường thích "lái tàu hỏa".
Nghĩa là chọn một dãy các bạn học, từ trước đến sau lần lượt đứng lên trả lời câu hỏi. Khi đọc từ mới, mỗi người đứng dậy đọc một từ, còn khi đọc văn bản, mỗi người đứng lên đọc một câu.
Sau khi các bạn học phát hiện ra quy luật này, miễn là cô Tiểu Lưu không chọn dãy của mình thì có nghĩa là đã tạm thời an toàn.
Lớp học tiếng Anh được sắp xếp thành tiết học đầu tiên trong buổi chiều, đó cũng là lúc các bạn học buồn ngủ nhất, quạt trần trên đầu quay vòng vòng, trong lớp học thổi tới từng cơn gió nóng bức.
Cô Tiểu Lưu gọi một dãy bạn học lên trả lời câu hỏi, các bạn học khác có thể thả lỏng, rất nhanh đã có người gật lên gật xuống như gà con mổ thóc.
Cô Tiểu Lưu nhìn thấy thế thì phàn nàn: "Cô thật sự không hiểu phòng giáo vụ sắp xếp thời khóa biểu kiểu gì, tại sao lại xếp ngay tiết tiếng Anh của cô vào giờ học đầu tiên buổi chiều chứ."
"Nào, để cô giúp các em tỉnh táo lại một chút."
"Tất cả mọi người lấy sách tiếng Anh ra, chúng ta cùng nghe chép chính tả lại các từ vựng trong giờ học đầu tiên."
Cô Tiểu Lưu vừa dứt lời, trong lớp lập tức phát lên tiếng kêu rên, mọi người thật sự tỉnh táo trở lại luôn!
Hôm trước và hôm trước nữa, bài tập về nhà của cô Tiểu Lưu đều có phần học thuộc lòng từ vựng, nhưng hôm qua thì không có, lần gần đây nhất Lâm Tiếu học thuộc từ mới đã là ngày hôm trước rồi!
Cô vội vàng mở bảng từ phía sau sách tiếng Anh ra, nhanh chóng xem lướt qua các từ trong bài học đầu tiên.
"Cất hết sách vở vào đi." Cô Tiểu Lưu nói.
Cô Tiểu Lưu bắt đầu đọc chính tả: "Khuôn mặt, bag, ong mật..."
Vậy mà cô Tiểu Lưu lại đọc cả tiếng Trung lẫn với tiếng Anh xen kẽ, có từ đọc tiếng Trung, có từ đọc tiếng Anh!
Lâm Tiếu kinh hồn bạt vía viết vào quyển sổ, trước kia cô chưa từng viết chữ cái tiếng Anh, viết không được thành thạo lắm, cây bút máy trong tay chuyển động không theo sai bảo.
Cũng may Lâm Tiếu cuối cùng cũng viết hết được, cô Tiểu Lưu cũng không thu sổ mà là để cho bạn cùng bàn tráo đổi rồi phê bình lẫn nhau.
"Phù..." Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm.