Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 305: Chương 305




Tiểu Hoàng đã buồn ngủ không chịu nổi nữa rồi, nhưng Lữ Tú Anh đang ngồi trên ghế sofa, Tiểu Hoàng cũng không chịu quay lại ổ của nó ngủ, ngủ gật dưới chân Lữ Tú Anh, Lữ Tú Anh cử động một chút, Tiểu Hoàng lập tức ngẩng đầu.

Lâm Dược Phi trở về nhà, nhìn thấy mẹ vẫn đang ở phòng khách, kinh ngạc nói: “Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ?”

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Dược Phi: “Chuyện kỳ kinh nguyệt, có phải con bảo Tiểu Vân nói cho Tiếu Tiếu không?” Lữ Tú Anh nghĩ đến chuyện này, chỉ có thể nghĩ đến một khả năng này thôi.

Lâm Dược Phi gật đầu: “Vâng.”

Lữ Tú Anh: “Con nghĩ gì mà bảo Tiểu Vân nói chuyện đó cho Tiếu Tiếu.”

Lâm Dược Phi: “Tiếu Tiếu đã lớn rồi, nên biết những điều này." Lâm Dược Phi không tiện tự mình nói với em gái, vì vậy anh đã nhờ Tiểu Vân nói một chút cho em gái.

Kiếp trước, khi Lâm Tiếu có kỳ kinh lần đầu tiên, hoàn toàn không có ai nói cho cô biết có chuyện gì xảy ra.

Lúc đó, Lâm Dược Phi làm việc ở xưởng dệt bông được vài năm, khi dây chuyền lắp ráp trong nhà máy ngừng hoạt động, đúng lúc đó Lâm Dược Phi không làm nữa. Công nhân khác đều tranh giành cơ hội đi làm, Lâm Dược Phi lại chủ động về nhà, tiếp tục ngày tháng uống rượu đánh bài, ăn uống chơi bời.

Lữ Tú Anh bởi vì chuyện công việc của Lâm Dược Phi mà sứt đầu mẻ trán, bà hoàn toàn không có thời gian để quan tâm đến sự trưởng thành của Lâm Tiếu, bà luôn nghĩ Lâm Tiếu vẫn còn là một đứa trẻ.

Ở kiếp trước, Lâm Tiếu lại là nữ sinh đầu tiên trong lớp trải qua kỳ kinh nguyệt, vì vậy cũng không có cách nào để biết được điều đó từ các bạn cùng lớp. Khi Lâm Tiếu có kinh nguyệt lần đầu tiên, cô hoàn toàn không biết gì, cô cứ nghĩ rằng mình bị bệnh nan y.

Cô đã viết một bức thư tuyệt mệnh rồi đặt vào trong ngăn kéo, sau khi Lữ Tú Anh dọn phòng, nhìn thấy bức thư tuyệt mệnh kia thì sợ đến mất hồn mất vía. Sau đó mới biết Lâm Tiếu có kỳ kinh nguyệt.

Lâm Dược Phi nghĩ đến những chuyện của kiếp trước, thở ra một hơi nặng nề. Lần này, những chuyện đó đều sẽ không xảy ra nữa.

“Tiếu Tiếu siêu thật.” Lâm Dược Phi tự hào nói, em gái anh bình tĩnh giúp đỡ bạn nữ cùng lớp.

Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Dược Phi, một chút chuyện nhỏ đã khen thành như vậy. Hôm nay bà đợi Lâm Dược Phi về nhà, tất nhiên không phải để nghe anh khen ngợi Lâm Tiếu, mà là vì Lâm Dược Phi bảo Thẩm Vân nói với Lâm Tiếu về chuyện kỳ kinh nguyệt, khiến cho Lữ Tú Anh phát hoảng.

Lâm Dược Phi và Thẩm Vân hiện tại đã đến bước nào rồi, để thằng bé có thể nói loại chuyện này với Thẩm Vân.

Lữ Tú Anh nghiêm khắc cảnh báo: “Con và Tiểu Vân còn chưa kết hôn, nhất định phải giữ chừng mực”.

“Hiện tại Tiểu Vân vẫn còn đi học. Trong lòng con biết rõ, con bé đã phải khó khăn như thế nào để quay lại trường học.”

Lâm Dược Phi trầm ngâm, tối nay anh nghĩ đến quá nhiều chuyện từ kiếp trước.

Lữ Tú Anh vươn tay kéo lỗ tai anh: “Con có nghe thấy không?”

Lâm Dược Phi vội vàng kéo tai của mình ra khỏi tay mẹ: “Con biết, mẹ yên tâm đi, cho dù mẹ có thai, Thẩm Vân cũng sẽ không có thai.”

Lữ Tú Anh sửng sốt, khi định thần lại, liền đá vào chân Lâm Dược Phi: “Nói vớ vẩn gì vậy hả?”

Lâm Dược Phi đau đến trợn mắt mà xoa chân: “Mẹ, con nói thật đấy, mẹ chưa từng nghĩ đến việc tìm một người khác sao.”

Lữ Tú Anh mở to mắt: “Tôi tìm một người khác?”

"Tại sao tôi phải tìm một người khác? Để phục vụ một ông già hay để giúp con trai tôi giải quyết việc sau khi thành lập công ty?"

Lữ Tú Anh tự nhéo cổ, bắt chước người hàng xóm lần trước kéo bà đi ăn tối, không chào hỏi đã giới thiệu.

Lâm Dược Phi cười lớn, sau khi cười xong, nói: “Được, mẹ cứ sống hạnh phúc như mẹ muốn đi.”

“Con đều ủng hộ mẹ.”

“Tiếu Tiếu còn hơn thế.” Lâm Tiếu luôn thấu hiểu và quan tâm đến mẹ hơn anh.

Lữ Tú Anh không thích vẻ mặt ôn hòa như vậy, bà cảm thấy khó xử, cúi đầu che giấu cảm xúc: “Được rồi, còn cần anh lo nữa à.”

“Lo cho thân mình trước đi, đợi Thẩm Vân thi vào đại học, con bé là sinh viên đại học, cũng không biết lúc đó có nhìn trúng anh nữa hay không.”

Lâm Dược cười: “Đến lúc đó thì con trai mẹ đã là ông chủ lớn rồi.”

“Ông chủ lớn cái rắm, nợ ngân hàng cả đống tiền.” Lữ Tú Anh đảo mắt, đi vào phòng đi ngủ.

Hội thể thao ngày thứ hai, Lâm Tiếu thức dậy từ sáng sớm, không còn phấn khích như ngày hôm qua.

Cô nhìn bầu trời đầy mây ngoài cửa sổ, không lo lắng về cơn mưa giống như hôm qua, ngược lại còn cảm thấy không đủ mây, nếu có nhiều mây hơn một chút để che khuất hoàn toàn mặt trời thì tốt biết mấy.

Tổ chức hội thể thao vào một ngày nhiều mây như hôm qua đặc biệt thoải mái, bất kể là khi bạn thi đấu trên đường chạy hay ngồi xem thi đấu trên ghế đẩu, mặt trời đều không thể chiếu tới mặt. Một ngày trời nhiều mây cùng gió mát, thật quá thoải mái.

 

Hôm nay thời tiết có hơi không tốt, những đám mây bị gió thổi tới thổi lui, mặt trời lúc ẩn lúc hiện.

Lâm Tiếu dành một nửa thời gian của mình phơi dưới ánh mặt trời.

Hôm nay Lâm Tiếu không có hạng mục nào, nhưng cô vẫn không hề rảnh rỗi. Như cô Dương đã nói, nếu em muốn gửi bản thảo khi có ít bản thảo ở đài phát thanh, thì em phải đến đài phát thanh để quan sát.

Hơn nữa hôm qua cô Dương đã yêu cầu mọi người về nhà, viết lại một bản thảo phát thanh, nhưng một nửa số học sinh đều không viết.

Hội thể thao rất vui, khi cô Dương nói chuyện này, mọi người đều không lấy giấy bút để ghi chép lại, rất nhiều học sinh về đến nhà là quên mất.

Lâm Tiếu chỉ có thể đứng bên cạnh các bạn học, đợi bạn học viết ngay trên sân thể dục, thu từng bản, nộp từng bản.

Đi tới bên cạnh Lý Dương Trạch, Lâm Tiếu vươn tay: “Lý Dương Trạch, bản thảo phát thanh của cậu đâu?”

Lý Dương Trạch quay đầu nhìn sang, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Vừa rồi tớ đã đưa cho cậu rồi."

Lâm Tiếu: “Không có.”

Lý Dương Trạch dùng giọng điệu vô cùng chân thành nói: “Tớ đã nộp cho cậu rồi, cậu quên rồi sao lớp trưởng. Chắc là cậu đã nộp bản thảo phát thanh của tớ cho đài phát thanh rồi.”

Lâm Tiếu chắc chắn cô chưa thu, ngay lập tức nói ra thứ tự mà cô nhận được bản thảo phát thanh lúc nãy: “Trương Quân Nhã là người nộp cho tớ đầu tiên, sau đó là Phương Kính Phàm, Bạch Huyên.”

“Cậu nộp cho tớ lúc nào? Trước ai? Sau ai?”

Lý Dương Trạch nghe đến ngẩn tò te: “Lớp trưởng, trí nhớ của cậu tốt thật.”

Cậu bé khẽ thở dài, cúi đầu lấy vở và bút từ trong cặp sách ra, cười hì hì nói: “Bây giờ tớ viết, tớ sẽ viết xong ngay thôi.”

Lâm Tiếu trừng mắt nhìn: “Quả nhiên cậu chưa nộp.”

Lâm Tiếu nhét mấy bản thảo phát thanh đã thu được trong tay cho Lý Dương Trạch: “Đợi khi nào cậu viết xong thì nộp chung đi, đài phát thanh ít bản thảo thì hãy nộp.”

Chuyện của hội thể thao, lớp phó thể dục cũng nên đóng góp một chút sức, không thể tất cả đều dựa vào lớp trưởng Lâm Tiếu được.

Sau khi Lâm Tiếu đưa bản thảo phát thanh cho Lý Dương Trạch, cô lập tức kéo theo Chu Tuệ Mẫn chuồn mất. Dư Chiêu Chiêu thấy hai người chạy ra ngoài, tưởng rằng bọn họ muốn đi vệ sinh, vội vàng lấy một món đồ gì đó từ trong cặp, nhét vội vào túi quần, đi theo sau Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn.

Mãi đến khi Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn dừng lại, Dư Chiêu Chiêu mới hỏi một cách kỳ lạ: “Các cậu không đến nhà vệ sinh sao?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không đi.” Cô chỉ là muốn chuồn thôi.

Dư Chiêu Chiêu: “Vậy các cậu đi cùng tớ đi.”

Mọi người đều đang ở trên sân thể dục tham gia hội thể thao, trong tòa nhà dạy học vắng tanh, Dư Chiêu Chiêu có hơi sợ hãi khi đi vệ sinh một mình.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn liền đi cùng Dư Chiêu Chiêu vào nhà vệ sinh, Dư Chiêu Chiêu ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới trở ra, đến khi Lâm Tiếu ở bên ngoài gọi cô bé: “Dư Chiêu Chiêu, cậu ổn chứ?”

“Xong rồi, xong rồi.” Một lúc sau Dư Chiêu Chiêu mới đi ra, vừa rồi lúc đeo băng vệ sinh vào, suýt chút nữa làm rơi băng vệ sinh vào bồn cầu, rơi giữa không trung mới bắt được.

Thay băng vệ sinh cũng quá phiền phức. Dư Chiêu Chiêu buồn phiền, bây giờ hội thể thao không có ai vào nhà vệ sinh, nhưng giải lao giữa giờ thường phải xếp hàng chờ đi vệ sinh, cô bé có kịp không đây?

“Bọn mình quay lại sân thể dục không?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.

“Bọn mình đến tiệm tạp hóa đi.” Dư Chiêu Chiêu nói.

Ba người đến tiệm tạp hóa, Lâm Tiếu kinh ngạc phát hiện tiệm tạp hóa toàn là bạn học.

Toàn bộ đều mặc đồng phục cấp hai giống bọn họ. Tiệm tạp hóa của trường Trung học cơ sở số một không nhỏ chút nào, lớn bằng một nửa phòng học, các kệ hàng được sắp xếp ngay ngắn.

Do trường Trung học cơ sở số một có học sinh nội trú, nên trong tiệm tạp hóa bán đầy đủ các mặt hàng, từ đồ dùng học tập đến nhu yếu phẩm hàng ngày, những đồ cần thiết hằng ngày đều có hết.

Tất cả học sinh đều chen chúc trước mấy kệ bán đồ ăn vặt, trước quầy thanh toán còn xếp thành một hàng dài, Lâm Tiếu mắt chữ A mồm chữ O: “Không phải cô Dương nói hội thể thao không được mang đồ ăn vặt sao?”

Dư Chiêu Chiêu: “Nhưng cô Dương không nói, không thể đến tiệm tạp hóa mua.”

Dư Chiêu Chiêu cười tinh ranh: “Thật ra, bản thân có mang theo đồ ăn vặt cũng không thành vấn đề, miễn là không bị giáo viên phát hiện.”

Ăn đồ ăn vật ở trên sân thể dục tổ chức hội thể thao đương nhiên là không được, nhưng mang đồ ăn vặt ra khỏi sân thể dục, đến nơi giáo viên không thể nhìn thấy, vậy thì không sao cả.

Giống như bây giờ, mọi người mua đồ ăn vặt từ tiệm tạp hóa, cũng đều đứng ở lối vào tiệm tạp hóa vừa ăn vừa tán gẫu, sau khi ăn xong thì vứt vỏ vào thùng rác ở lối vào tiệm tạp hóa.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.