“Mẹ ơi, lên cấp hai bọn con có bài kiểm tra hàng tháng, mỗi tháng đều phải kiểm tra một lần.” Lâm Tiếu nói với mẹ, cô cảm thấy rất bất ngờ.
“Mỗi tháng đều phải kiểm tra một lần à?” Lữ Tú Anh cũng ngạc nhiên.
Lâm Tiếu gật đầu: “Mỗi tháng đều phải kiểm tra một lần thì làm sao mà ôn kịp chứ?”
Trước kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ ở tiểu học, giáo viên sẽ dành thời gian hướng dẫn học sinh ôn tập. Bây giờ đương nhiên sẽ không có giai đoạn này trước kì kiểm tra hàng tháng rồi, giáo viên các bộ môn chỉ giảng những bài tiếp theo, giảng đến đâu lại kiểm tra tới đó.
Lữ Tú Anh không hiểu chuyện học hành, bà cố gắng gợi ý cho Lâm Tiếu: “Vậy thì bình thường khi con học bài thì con học hết một lượt luôn đi.”
“Hoặc là cô giáo không ôn tập cho các con thì con tự ôn tập vậy.”
“Thế thì con tự ôn tập vậy.” Lâm Tiếu nói, hình như các bạn trong lớp cũng đều tự ôn tập, Lâm Tiếu thấy trong phòng học không có vở luyện tập của mình, vở luyện tập không phải do nhà trường cấp mà là một số bạn tự mua.
Cô là lớp trưởng, nếu lớp trưởng mà lại đội sổ thì mất mặt lắm.
Lâm Tiếu thấy mình không đủ thời gian, lên cấp hai buổi chiều có 4 tiết, 5h30 chiều mới tan học.
Hôm nào không trực nhật cũng phải sáu giờ hơn cô mới về tới nhà, mỗi lần về đến nhà Lâm Tiếu đều thấy đói cồn cào ruột gan, cảm giác mình có thể ăn hết một con bò.
Trước khi đón cô tan học, mẹ đã nấu xong cơm tối, về nhà đảo lại cho nóng là có thể ăn được. Lâm Tiếu ăn như hổ đói, ăn xong cũng gần sáu giờ bốn mươi phút.
Mẹ đi dọn bếp ăn, rửa bát, Lâm Tiếu đứng bên cạnh mẹ lấy khăn lau sạch sẽ bát đĩa, nhân tiện nói nốt chuyện truyện ở trường mà lúc trên đường về chưa nói xong với mẹ.
Bảy giờ, bản tin thời sự bắt đầu, Lâm Tiếu và mẹ cùng ngồi trên sofa, Lâm Tiếu vừa nghe thời sự, vừa lật xem tờ báo trong ngày.
Lâm Tiếu không thích chương trình thời sự, nhưng cô Dư và giáo viên chính trị đều khuyên học sinh nghe thời sự nhiều lên, Lâm Tiếu tiện lúc đọc báo thì nghe luôn, nhưng tinh thần chủ yếu vẫn tập trung vào việc đọc báo, nếu gặp hôm nào trên báo có chuyện hài và chuyện châm biếm, cô sẽ dành thời gian xem lâu hơn.
Bảy giờ hơn, hết dự báo thời tiết. Lâm Tiếu ra ngoài cùng mẹ và Tiểu Hoàng, đây là lần dắt Tiểu Hoàng đi dạo cuối cùng trong ngày, trước kia là Lâm Tiếu dắt đi, gần đây đổi thành mẹ dắt Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu chơi nhảy dây trong khu tập thể.
Dư Chiêu Chiêu nói nhảy dây giúp cơ thể cao lớn.
Lâm Tiếu phải trải thủ cơ hội hai năm cuối cùng để phát triển chiều cao.
Tám giờ hơn, Lâm Tiếu đi tắm, tắm xong sấy tóc xong cũng gần đến chín giờ. Lâm Tiếu tranh thủ làm những việc mà mình thích trước khi đi ngủ, như đọc nguyệt san văn học dành cho thiếu nhi hoặc đọc truyện tranh.
9h15, muộn nhất là không quá 9h30, Lâm Tiếu lên giường đi ngủ.
Nhà sách ở đường phía sau trường Trung học số một có một vài cuốn sách mà Lâm Tiếu thích đọc, nhưng cô chưa bao giờ thuê, thuê một ngày mất những 3 hào, hàng ngày thời gian cô có thể đọc sách rất ngắn, thuê một cuốn sách không biết mất bao nhiêu ngày mới đọc xong, nếu mất nhiều ngày thì lại quá là đắt.
Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu từng trao đổi: “Hay là con ngủ muộn một chút đi, bây giờ con cũng lên cấp hai rồi, 10h tối đi ngủ cũng được.”
Lâm Tiếu nhất định không chịu: “Không được.” Cứ đến 9h30 tối là cô đã buồn ngủ lắm rồi, hơn nữa Chiêu Chiêu bảo là muốn cao lớn thì nhất định phải ngủ nhiều, ngủ nhiều mới có thể cao lớn.
Lâm Tiếu không chịu ngủ muộn, cũng không thể bỏ bất cứ khâu nào sau khi tan học về, thế nên cô không có chút thời gian nào để ôn tập ở nhà cả.
Lâm Tiếu nói với mẹ: “Con ôn bài ở trường.”
Ở trường có rất nhiều thời gian có thể tận dụng được, hàng ngày thời gian đọc buổi sáng lần lượt là môn Ngữ Văn và tiếng Anh, Lâm Tiếu sẽ tận dụng thời gian đọc buổi sáng là có thể ôn tập được hai môn Ngữ Văn và tiếng Anh rồi.
Thời gian nghỉ trưa, Lâm Tiếu không thích nằm trên bàn ngủ trưa, bài tập buổi sáng cô giáo giao cô gần như có thể làm xong vào giờ nghỉ trưa.
Hai tiết tự học buổi chiều, chỉ cần một tiết để làm bài tập là đủ rồi, tiết còn lại dùng để ôn tập.
Hàng ngày Lâm Tiếu phân bổ tiết tự học cuối cùng lần lượt cho 5 môn còn lại, đến ngày kiểm tra tháng, cô đã ôn tập xong nội dung học tập của cả tháng rồi.
Cả khối có cùng một ngày kiểm tra tháng, nhưng bài kiểm tra của lớp Lâm Tiếu không giống bài kiểm tra của lớp khác vì lớp của cô là lớp tiến bộ nhanh nhất.
Thực ra hai ngày kiểm tra tháng là thảnh thơi hơn bình thường nhiều, mỗi khối được sắp xếp thời gian kiểm tra tháng khác nhau, khi khối lớp 7 kiểm tra tháng thì khối lớp 8, khối lớp 9 đều lên lớp học.
Thời gian kiểm tra tháng buổi sáng thường kết thúc sớm hơn là đi học như bình thường, nên khi Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đang trên đường đi đến nhà ăn, các anh chị khối lớp 8, khối lớp 9 vẫn chưa hết giờ học.
Bình thường ở ngoài quầy người xếp hàng dài, bây giờ gần như không cần phải xếp hàng nữa.
Nhân cơ hội này, Lâm Tiếu không chút do dự ra xếp hàng ở quầy mà bình thường có nhiều người xếp hàng nhất.
Có một quầy bán cơm và rau xào, rau xào ở đó rất ngon, dì bán hàng xúc cơm lại rất hào phóng. Mua xong hai món, nói với dì: “Có thể chan cho cháu thêm một thìa trứng gà xào cà chua, canh thịt kho khoai tây lên trên cơm được không ạ?” Dì sẽ chan ngay cho một thìa canh rau.
Có mấy loại canh rau chan lên cơm ăn rất ngon.
Mà thứ dì rưới lên cơm không chỉ có canh rau, còn có trứng vỡ, khoai tây vỡ thậm chí cả miếng thịt nhỏ, hai món ăn mà có thể ăn được vị của ba món.
Các bạn học đều rất thích quầy này, bình thường đều xếp hàng dài. Bây giờ tranh thủ ngày kiểm tra tháng của lớp 7 nên chiếm được ưu thế đến sớm, không cần phải xếp hàng đã có thể đặt cơm ngay.
Bữa cơm trưa ngày đầu tiên, Lâm Tiếu chọn quầy cơm trắng này.
Bữa trưa ngày hôm sau, họ gọi món mì bò.
Mì bò trong căng tin của trường là do chính tay đầu bếp làm sợi mì, mặc dù trong cả bát mì to chỉ có hai miếng thịt bò thái mỏng, mấy lát củ cải, nhưng cũng vì thế mà giá cả phải chăng, sợi mì mềm mịn, đầy đặn.
Vào mùa hè thì còn đỡ, nhưng mấy ngày trước nhiệt độ giảm xuống, trước quầy mì bò phải xếp hàng dài.
Lâm Khiếu húp một ngụm canh to nóng hổi, nước mì trông trong veo, mùi vị rất ngon.
Từ sau khi phát hiện ra rằng đợt kiểm tra tháng có lợi khi đến căng tin trước mà không cần xếp hàng ở quầy, Lâm Tiếu cảm thấy rằng bài kiểm tra tháng chỉ có hai ngày là quá ít, cô đã lên kế hoạch trước cho đợt kiểm tháng vào tháng tới.
“Bài kiểm tra tháng sau, tớ muốn ăn bún và vằn thắn.” Lâm Tiếu nói.
“Được.” Lâm Tiếu khiến cho Chu Tuệ Mẫn cũng bắt đầu mong chờ vào đợt kiểm tra tháng vào tháng tới.
Nhưng rất nhanh cô bé đã định thần lại, hỏi Lâm Tiếu: “Môn chính trị và lịch sử sáng nay cậu thi thế nào?”
Lâm Tiếu: “Cũng được.”
Ưu điểm của các khoa học xã hội như chính trị và lịch sử là bạn có thể trả lời bừa, nhưng nhược điểm là kể cả bạn có viết ra đáp án cũng không biết liệu có được điểm hay không.
Lâm Tiếu lập tức đính chính: “Tớ không so đáp án đâu, cậu muốn thì tìm người khác mà so bài."
Trước kia Chu Tuệ Mẫn rất ham thi xong là đối chiếu bài ngay, bây giờ dần dần cũng bị Lâm Tiếu làm cho lười so đáp án theo rồi.
”Thế thì thôi.” Chu Tuệ Mẫn cũng khá chắc chắn trong phần trắc nghiệm, phần tự luận ở đằng sau kể cả có so đáp án thì bài thi môn chính trị và lịch sử cũng rất khó để đưa ra một đáp án tiêu chuẩn được.
“Bao giờ có điểm thì xem sau, không biết bài kiểm tra tháng bao giờ mới có điểm.”
Tốc độ chấm điểm bài kiểm tra tháng của trường Trung học số một khiến tất cả học sinh lớp 7 đều kinh ngạc.
Sau khi kết thúc kiểm tra hàng tháng, học sinh chỉ được nghỉ một ngày chủ nhật, sáng sớm thứ hai khi vừa vào lớp, Lâm Tiếu đã nghe nói bài kiểm tra tháng có điểm rồi.
“Hả.” Thầy cô chỉ mất có một ngày đã chấm xong 50 bài kiểm tra của cả lớp rồi.
Hiệu quả làm việc của các thầy cô thật là cao. Sáng sớm vừa đến, Lâm Tiếu đang đọc sách thì cô Dương gọi Lâm Tiếu cùng Dư Chiêu Chiêu, Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm đến văn phòng lấy bảng đăng ký điểm của lớp mình.
Bốn bạn cán bộ lớp hỗ trợ cô Dương tính tổng điểm.
Cô Dương lần lượt chia cho họ bốn tờ bảng đăng ký: “Tính nhanh tổng điểm, xếp hạng.”
Với Lâm Tiếu việc tính tổng điểm dễ như ăn kẹo, dăm ba phép tính cộng số có hai chữ số Lâm Tiếu chỉ cần nhìn qua là ra kết quả ngay.
Bốn cán bộ lớp cùng nhau tính, một mình Lâm Tiếu tính xong một nửa số bài, ba bạn còn lại cộng vào cũng không tính được nhiều bằng Lâm Tiếu.
Dư Chiêu Chiêu ngạc nhiên nhìn Lâm Tiếu.
Phương Kính Phàm nói với Dư Chiêu Chiêu: “Cậu quen là sẽ không có gì lạ cả, hồi tham gia cuộc thi ở Trường Xuân tớ với Triệu Hiểu Long đã từng chứng kiến.”
“Khả năng thiên bẩm của Lâm Tiêu, không ai địch được.” Phương Kính Phàm lắc đầu nói.
Triệu Hiểu Long trừng mắt nhìn cậu: “Cậu thấy là không địch được nhưng tớ không thấy thế.”
Cậu ta vẫn chưa chịu thua.
“Lần kiểm tra tháng này ai điểm cao nhất lớp?” Tổng điểm của tất cả các bạn trong lớp đều cộng xong rồi, cô Dương hỏi.
Soạt, soạt, soạt.
Ba ngón tay đều chỉ về phía Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cũng đưa tay ra quay ngón tay lại chỉ vào mình.
Cô Dương bật cười: “Không hổ là lớp trưởng lớp chúng ta.”
Cô Dương rút một tờ giấy đỏ ra, viết hết tên các bạn trong lớp xếp theo thứ hạng lên rồi dán lên trên tường phòng học.
“Ai trong số các em chữ đẹp nhất.” Cô Dương nghĩ một lúc: “Triệu Hiểu Long, em viết đi, chép lại theo xếp hạng, cẩn thận đừng để sót.”
Triệu Hiểu Long bắt đầu luyện chữ từ khi còn học tiểu học, theo giáo viên luyện chữ được 5 năm rồi, chữ viết bằng bút máy cũng rất đẹp. Cô Dương nhìn thấy chữ của Triệu Hiểu Long viết trên tờ giấy đỏ liền thốt lên: “Học sinh bây giờ thật sự quá giỏi, viết chữ còn đẹp hơn cả cô.”
“Sau này bảng của lớp giao hết cho các em viết.”