Lâm Tiếu, Dư Chiêu Chiêu và Phương Kính Phàm cùng nhau xếp hạng, tổng điểm của Lâm Tiếu là 689 điểm.
“Có 688 điểm không?”
“Không có.”
“687”
“Không có.”
“Xếp thứ hai là Triệu Hiểu Long, 682 điểm.”
“Tiếp theo là 679”
“678 có không?”
Bốn người dựa theo số điểm từ cao đến thấp kiểm tra lại một lượt, căn cứ theo xếp hạng viết hết thành tích của tất cả các bạn trong lớp lên bảng vinh danh.
Khi nó được dán lên tường lớp học, các bạn lập tức đua nhau kéo đến xem như ong vỡ tổ.
Dư Chiêu Chiêu cầm một cuốn sách bìa cứng rất đẹp, đứng cạnh bảng vinh danh và chép từng điểm vào sổ giữa đám đông đang chen lấn xô đẩy.
Lâm Tiếu thấy lạ nói: “Cậu không cần phải chép đâu, lát nữa sẽ phát bài thi, trên bài thi sẽ có thành tích.”
Dư Chiêu Chiêu lắc đầu: “Không phải là thành tích của tớ, là thành tích của các bạn xếp trên tớ, tớ phải chép lại hết.”
Lần kiểm tra này Dư Chiêu Chiêu xếp thứ mười lăm của lớp.
Cô ấy phải chép hết thành tích của các bạn từ đứng thứ nhất đến thứ mười bốn lại.
Lâm Tiếu thấy thắc mắc khó hiểu: “Tại sao?”
Dư Chiêu Chiêu nói: “Ghi lại để so sánh.”
“Mẹ tớ bảo tớ làm thế, từ tiểu học tớ đã làm thế rồi.”
Tên mỗi bạn một hàng, thêm tên mình nữa, Dư Chiêu Chiêu viết tổng cộng mười lăm hàng.
Ở trước hàng thứ nhất viết tên Lâm Tiếu cô bé vẽ một ngôi sao năm cánh, trước tên của mình cũng vẽ một ngôi sao năm cánh, sau đó viết số điểm chênh lệch giữa các môn của bản thân với Lâm Tiếu ra.
“Cuốn sổ này tớ phải cầm về nhà cho mẹ tớ xem.” Dư Chiêu Chiêu giải thích.
Sau đó lại viết tiếp thành tích của bạn đứng thứ mười hai trong ba bạn đứng trước, sau đó cho vào trong một chiếc hộp dài đóng lại.
“Lần kiểm tra sau phải vượt qua ba bạn xếp trước mình trong lần này.”
Tất cả đều là yêu cầu của mẹ Dư Chiêu Chiêu, cô bé đã quen từ lâu.
Lâm Tiếu cau mày: “Thế nếu không vượt qua được thì sao?”
Dư Chiêu Chiêu: “Vậy thì phải viết bản kiểm điểm.”
Bài kiểm tra tháng đầu tiên khi lên cấp hai có ý nghĩa rất đặc biệt.
Bảng vinh danh được dán trên tường phòng học, các bạn tranh nhau lên trước chen lấn để xem thành tích của mình, có người vui, có kẻ buồn.
Có bạn nữ quay về chỗ ngồi của mình và khóc.
Có bạn nam loạt xoạt thu dọn đồ đạc trên bàn, dùng những hành động thô bạo để trút bỏ nỗi buồn trong lòng.
Tất nhiên cũng có những bạn thi tốt, sau khi nhìn thấy điểm trên bảng vinh danh và xếp hạng thì vô cùng vui mừng.
Lúc trước khi thi cô Dương dọa họ rất nhiều, đứng đầu ở tiểu học nhưng khi lên cấp hai có thể đứng bét lớp. Lâm Tiếu bị dọa cho phát sợ, bài kiểm tra tháng lần đầu tiên đã rất chăm chỉ ôn tập, hy vọng mình có thể đạt điểm trên trung bình, là lớp trưởng thì ít ra cũng phải nằm ở nửa trên của lớp chứ.
Chu Tuệ Mẫn cũng rất lo lắng, các bạn cùng lớp đều đến từ các trường tiểu học có tiếng, tiểu học Đường Giải Phóng, tiểu học Đường Dục Tài, nhắc đến thì hầu như ai cũng từng nghe qua. Chỉ có trường tiểu học của Chu Tuệ Mẫn không có tiếng tăm gì, trong lớp chỉ có một mình trường tiểu học của cô bé là chưa ai từng nghe.
Nói về quá trình học tập ở trường tiểu học, Chu Tuệ Mẫn nhận thấy rõ ràng là trường tiểu học của các bạn cùng lớp đều tốt hơn trường của bản thân cô bé.
Ở trường tiểu học cô ấy là đầu gà, lên đến cấp hai liệu có bị biến thành đuôi phượng hoàng không?
Cho đến hôm nay khi thành tích được công bố thì Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tiếu đứng đầu lớp, Chu Tuệ Mẫn cũng đứng thứ năm của lớp.
Hai người nhìn nhau cười, hóa ra cấp hai cũng không đáng sợ như lời cô Dương nói.
Lâm Tiếu đứng thứ nhất, điểm tối đa 700 điểm, cô đạt 689 điểm, bảy môn tất cả bị trừ có 11 điểm.
Bốn môn Toán, Sinh học, Địa lý, Lịch sử đều đạt điểm tối đa.
Sau khi tổng điểm của Lâm Tiếu được tính ra, các giáo viên trong văn phòng đều kinh ngạc, học sinh như thế này thật hiếm thấy.
“Cô Dương, cô lại gặp được một hạt giống tốt rồi.” Giáo viên trong văn phòng ngưỡng mộ nói. Môn nào điểm cũng tốt thế này, không học lệch một chút nào, học sinh như thế này thì giáo viên nào mà chả thích. Trong bảy môn thì có bốn môn đạt điểm tuyệt đối, ba môn còn lại cũng chỉ bị trừ có một điểm, tổng điểm cao đến giật mình.
“Tôi vẫn nhớ Lâm Tiếu là lớp trưởng lớp cô mà cô từng khen ngợi, lớp cô làm chủ nhiệm năm nay, lớp trưởng rất có năng lực. Như thế này là toàn năng rồi.”
“Tổng điểm của học sinh đứng đầu lớp các cô cũng rất cao đó thôi, tổng điểm của Lâm Tiếu cao như vậy, học sinh đứng đầu lớp cô chỉ kém con bé có 7 điểm, 682 điểm cũng rất giỏi rồi.”
Một giáo viên khác trong văn phòng nói: “Học sinh đứng đầu lớp cô Dương viết chữ cũng đẹp nữa.”
“Ồ, đẹp đến thế nào?”
“Cô Dương, bài thi môn Toán của lớp cô vẫn chưa phát chứ, tôi tìm bài thi của Triệu Hiểu Long cho cô Vương xem.”
Cô Dương gật đầu: “Ở trên bàn đấy, hình như ở ngay mấy bài đầu tiên thôi.
Một giáo viên khác mở bài kiểm tra ra, mở được hai tờ đã nhìn thấy bài của Triệu Hiểu Long: “Ái chà, đẹp thật đấy.”
“Chữ này chắc là phải luyện mấy năm rồi, còn phải có chút năng khiếu nữa.”
“Cô Dương, bài kiểm tra của Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long lớp cô cho tôi mượn tôi photo mỗi bài một tờ dán trên phòng học lớp tôi, để học sinh lớp tôi cũng được mở mang tầm mắt.”
Cô Dương nói: “Vậy tiện thể cô cũng in cho tôi một phần, tôi cũng dán trong phòng học lớp chúng tôi.”
Tiết thứ hai là tiết Toán, tiếng chuông báo hết tiết đầu vừa vang lên, cô Dương ôm tập bài kiểm tra đi vào lớp.
“Chu Tuệ Mẫn, gọi mấy bạn lên cầm bài kiểm tra phát cho các bạn, cô Dương đưa bài kiểm tra tháng môn Toán cho Chu Tuệ Mẫn.
Các bạn đều đã xem được điểm của mình trên bảng vinh danh, nhưng mọi người vẫn rất sốt sắng muốn nhận được bài kiểm tra của mình, xem mình bị trừ điểm ở những chỗ nào.
Chỉ có Lâm Tiếu không vội vàng vì cô đạt điểm tuyệt đối.
Cô Dương dán hai bài kiểm tra lên bên cạnh bảng đen, bên trái bên phải mỗi bên dán một bài. Cô Dương thì dán, các bạn thì vây nhao lên xung quanh.
Triệu Hiểu Long gọi Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, bên trái bảng dán bài kiểm tra Toán của cậu.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Hả?” Tại sao cô Dương lại dán bài kiểm tra Toán của cô lên trước lớp.
“Thế còn bên phải?”
Triệu Hiểu Long không giấu nổi sự đắc ý của mình: “Bên phải là bài kiểm tra Ngữ văn của tớ.”
Cô Dương dán hai bài kiểm tra xong, phủi tay, nhắc học sinh về chỗ ngồi: “Hai bài kiểm tra này là để làm mẫu cho các em, giờ nghỉ giải lao các em có thể lên xem.”
“Bây giờ mời các em về vị trí ngồi của mình trước, cô thông báo hai việc.”
“Bạn nào muốn đi vệ sinh thì mau đi đi, lát nữa bạn ngồi cùng bàn phụ trách truyền đạt lại.”
“Việc thứ nhất, ngày thứ tư, cũng chính là ngày kia, sau khi tan học sẽ họp phụ huynh.”
Lời của cô Dương giống như một đốm lửa nhỏ châm vào ngòi nổ làm cho pháo nổ đùng đùng.
“Hả, họp phụ huynh?”
“Toang rồi.”
“Cô Dương, sao trước khi kiểm tra cô không nói là sẽ họp phụ huynh, nếu biết trước chắc chắn em sẽ chịu khó ôn tập.”
Cô Dương nhìn lướt qua phòng học, các em học sinh nhanh chóng yên tĩnh lại, cô Dương tiếp tục nói: “5 giờ 30 chiều ngày kia, địa điểm chính là phòng học của chúng ta. Mời cha mẹ đến, không được mời ông bà nội ngoại đến, nếu cha mẹ có tình hình đặc biệt không thể đến, mời cha mẹ gọi điện cho cô.”
Cô Dương viết điện thoại văn phòng và nhà riêng của mình lên trên bảng: “Ban ngày gọi đến văn phòng, buổi tối gọi số nhà riêng, sau 10h30 không được gọi.”
Các học sinh đều không ngờ rằng kiểm tra lần đầu đã phải họp phụ huynh, không phải sau khi thi cuối kỳ xong mới họp phụ huynh sao?
“Cô Dương, mỗi tháng đều kiểm tra tháng một lần thế thì sau này tháng nào cũng phải họp phụ huynh một lần ạ?” Có học sinh hỏi.
Cô Dương: “Không đâu, bình thường là một học kỳ mới họp phụ huynh một lần.”
“Lần họp phụ huynh này khá đặc biệt, không phải đơn thuần là họp vì bài kiểm tra tháng, mà chủ yếu là để trao đổi với phụ huynh về sự khác biệt giữa THCS và Tiểu học, nhằm giúp các em thích nghi tốt hơn với việc học ở THCS. "
“Cô Dương, dù sao họp phụ huynh không phải là vì bài kiểm tra tháng, vậy thì trước khi họp phụ huynh dỡ bảng vinh danh trên tường phòng học xuống đi ạ.” Lý Dương Trạch ngồi hàng cuối cùng nói to.
Ầm một tiếng, các bạn đều cười.
Cô Dương: “Em tưởng bở đấy à.”
Các bạn cười càng to hơn.
“Việc họp phụ huynh đã thông báo xong, bây giờ là việc thứ hai, lớp chúng ta sẽ chia thành hai nhóm học tập nhỏ là A, B."
“Các bạn xếp thứ nhất, thứ ba và thứ năm trong bài kiểm tra lần này vào nhóm A.”
“Các bạn xếp thứ hai, thứ bốn, thứ sáu vào nhóm B.”
“Sau này, hai nhóm học A và B sẽ cạnh tranh để so sánh xem nhóm nào làm bài tốt hơn, nhóm nào tích cực trả lời các câu hỏi trên lớp và nhóm nào có điểm trung bình cao nhất trong kỳ thi tháng tiếp theo.”
Có lớp anh em và lớp song song ở các lớp khác, giáo viên sẽ hướng dẫn qua, các học sinh rất dễ hình thành sự cạnh tranh với lớp anh em. Nhưng ở trường Trung học số một mỗi một khối chỉ có một lớp năm năm, tiến độ học của lớp này nhanh hơn so với các lớp khác, nội dung kiểm tra cũng khác so với các lớp khác, không thể cạnh tranh với lớp khác.
Cô Dương chỉ có thể chia các học sinh thành hai nhóm để các học sinh trong lớp cạnh tranh.
“Nhóm trưởng của hai nhóm A B, tạm thời sẽ là người đứng đầu trong bài kiểm tra tháng, nhóm trưởng nhóm A là Lâm Tiếu, trưởng nhóm B là Triệu Hiểu Long.”
Thầy Dương vừa dứt lời, ánh mắt Triệu Tiểu Long lập tức như mũi tên b.ắ.n về phía Lâm Tiếu, trên mặt lộ rõ vẻ tham vọng.