Vẻ mặt Lâm Tiếu phức tạp. Trước đây cô luôn cảm thấy rằng mẹ của Dư Chiêu Chiêu rất có học thức, nhưng từ khi nghe nói muốn mượn bài phát biểu của anh để sao chép, trong lòng của Lâm Tiếu sinh ra nghi ngờ.
Người có học thức thực sự sẽ tin những lời quỷ của anh nói sao?
“Tiếu Tiếu, cuối tuần này, anh sẽ đưa em đi chơi, em muốn đi đâu?” Lâm Tiếu đứng đầu cuộc thi tháng, lại khiến anh trở nên nổi tiếng trong cuộc họp phụ huynh. Lâm Dược Phi cảm thấy phải thưởng cho em gái mới được.
Khi Lâm Tiếu còn học tiểu học, chủ nhật mỗi tuần đều phải tham gia lớp Olymmpic Toán học, hiện tại học trung học cơ sở, chủ nhật có thể nghỉ cả ngày.
Nhưng mà ngày thứ bảy ở trường trung học cơ sở không còn là học buổi sáng, mà là học cả ngày.
“Tối thứ bảy em có thể hoàn thành bài tập không? Chủ nhật chúng ta đi chơi cả ngày.” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu: “Vâng được ạ.”
Lâm Tiếu có thể giải quyết hơn một nửa bài tập về nhà trong giờ nghỉ trưa thứ bảy và hai tiết tự học, cô còn tận dụng thời gian nghỉ giải lao, tối về nhà không xem TV, đọc báo, thậm chí còn tiết kiệm thời gian chơi với Tiểu Hoàng, để chủ nhật cô có thể cùng nhau chơi đùa với Tiểu Hoàng cả ngày.
“Anh, chủ nhật chúng ta ra ngoài chơi mang theo Tiểu Hoàng phải không?” Lâm Tiếu xác nhận cùng với anh trai.
Lâm Dược Phi: “Tùy em muốn đến đâu chơi nữa.”
Cả nhà bàn bạc mãi cuối cùng quyết định đi leo núi gần nhà để ngắm lá đỏ.
Lữ Tú Anh nói: “Bây giờ cây phong có lá màu đỏ rồi.” Các đồng nghiệp ở phòng văn thư của Lữ Tú Anh đã đi xem vào tuần trước, trở về nói trên núi lá phong đỏ rất là đẹp.
“Vậy chúng ta đi leo núi ngắm lá đỏ đi, mang theo Tiểu Hoàng cùng đi.”
Lâm Tiếu lo lắng nhìn Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng có thể leo núi sao?”
Tiểu Hoàng bây giờ là một con ch.ó lớn, Lâm Tiếu ôm nó phải cố hết sức, nếu Tiểu Hoàng không thể leo được nữa, đến lúc đó không có cách nào ôm Tiểu Hoàng đi xuống.
“Em vẫn nên lo lắng cho mình có thể leo lên được không đi.” Lâm Dược Phi nhìn em gái mình với ánh mắt “em thật quá ngây thơ”.
Lâm Tiếu không phục: “Đương nhiên là em có thể leo được rồi.”
“Có kêu Tiểu Vân cùng đi không?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Dược Phi còn chưa lên tiếng, Lâm Tiếu đã vội vàng nói: “Em muốn gọi chị Tiểu Vân đi cùng.”
“Lại gọi chị họ cùng đi nữa.” Lâm Tiếu nói chị họ chính là Lữ Văn Lệ.
Lâm Tiếu đưa ra yêu cầu, anh và mẹ hoàn thành nhiệm vụ, gọi điện thoại cho Thẩm Vân và Lữ Văn Lệ.
Thẩm Vân và Lữ Văn Lệ đều nói rằng họ có thể đi, Lâm Tiếu cực kỳ vui vẻ: “Mẹ, trên xe con sẽ ôm Tiểu Hoàng.”
Vào thứ bảy, Lữ Tú Anh nấu một nồi lớn trứng luộc nước trà.
Sáng sớm chủ nhật, Lữ Tú Anh lại dậy thật sớm nướng bánh, cắt thịt bò sốt, cắt thịt hầm, từng phần từng phần nhét vào trong bánh nướng, đến đó có thể lấy ra ăn luôn.
Rửa táo gọt sạch, cho cam vào một túi, sau đó cho tất cả vào một chiếc túi xách lớn.
Lâm Dược Phi thấy Lữ Tú Anh nhét đầy một cái túi xách lớn đến mức khóa kéo chút nữa là kéo không lên, đưa tay ôm lên: “Nặng quá.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc leo núi cái túi lớn này chắc chắn là anh mang.
“Nhiều quá, nhiều quá.” Lâm Dược Phi kéo khóa kéo lấy bớt ra: “Đâu ăn được nhiều đồ ăn như thế đâu.”
Lữ Tú Anh đặt tất cả những thứ Lâm Dược Phi lấy ra về lại: “Ăn hết, chúng ta có đến năm người, leo núi rất dễ đói.”
Lâm Tiếu vươn cổ nhìn vào trong túi xách: “Thức ăn của Tiểu Hoàng đâu? Tiểu Hoàng cũng sẽ đói.”
Lữ Tú Anh: “Tiểu Hoàng thì không sao, bây giờ cho nó ăn no, về nhà lại cho nó ăn.”
Lâm Dược Phi không có cách nào, chỉ có thể mang theo chiếc túi xách mà Lữ Tú Anh nhét tràn đầy đi ra ngoài, đón Thẩm Vân và Lữ Văn Lệ, đưa bản đồ cho Lâm Tiếu, chỉ tay vào một vị trí trên bản đồ: “Chúng ta đến đây, em phụ trách nhìn đường.”
Lữ Văn Lệ ngạc nhiên nói: “Tiếu Tiếu nhìn hiểu được sao?” Cô ấy cảm thấy bản đồ xem rất khó hiểu.
Lâm Tiếu: “Em xem hiểu, để em chỉ đường.”
Lâm Tiếu chỉ đường, quả nhiên một đường cũng không đi sai, chỉ mất hơn một giờ, thuận lợi chạy đến chân núi.
“Chậc, chỗ này không có bãi đậu xe.” Lâm Dược Phi nhíu mày. Dưới chân núi có mấy chiếc xe buýt, xe buýt nhỏ, tất cả đều đậu ở ven đường.
Lâm Dược Phi lái xe quanh một vòng nhỏ, nhìn thấy một tiệm cơm có sân ở lối vào.
Anh xuống xe chào ông chủ, đưa cho ông chủ hai bao thuốc lá: “Chúng tôi đi leo núi, đậu ở trong sân nhà ông vài giờ được không?”
Chủ tiệm cơm: “Không thành vấn đề, cứ để tôi xem cho, xuống núi đói bụng vừa hay đến chỗ của tôi ăn cơm.”
Lâm Dược Phi đeo ba lô lên lưng, hai vai trĩu xuống, cảm giác như đang cõng tảng đá lớn trên lưng.
Lâm Tiếu nhìn thấy một ngọn núi lớn màu đỏ trước mặt, không kịp chờ đợi chạy về phía trước.
“Tiếu Tiếu, đợi một chút, chúng ta cùng đi.” Lữ Tú Anh đưa tay giữ chặt Lâm Tiếu: “Lúc leo núi không được phép tự mình chạy về phía trước, con có biết không?”
“Con không thể bỏ lại Tiểu Hoàng phía sau.” Lữ Tú Anh biết nói như vậy với Lâm Tiếu nhất định sẽ có tác dụng.
Lâm Tiếu quả nhiên lập tức bảo đảm: “Con sẽ không chạy lung tung, con sẽ đer ý Tiểu Hoàng.”
Đi được một đoạn đường dốc, sau đó nhanh chóng đến từng bậc thềm đá.
Lâm Tiếu phát hiện ra Tiểu Hoàng không cần cô chờ đợi, Tiểu Hoàng chạy nhanh hơn tất cả mọi người.
Bốn chân đúng là nhanh hơn hai chân.
“Tiểu Hoàng, trở về mau.”
“Tiểu Hoàng.”
“Trở về.”
Lâm Tiếu hiểu vì sao có chó con thi chạy trong Olympic, chó con thực sự có thể chạy tới chạy lui.
Chạy tới chạy lui như vậy, lộ trình leo núi của Tiểu Hoàng gấp mấy lần Lâm Tiếu, nhưng Tiểu Hoàng nhìn không hề mệt mỏi chút nào.
“Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.” Lâm Dược Phi là người đầu tiên đề nghị nghỉ ngơi: “Chỗ này lớn, có tảng đá có thể ngồi nghỉ.”
Lâm Dược Phi mở túi xách ra, lấy đồ ăn trong túi xách ra phân phát cho mọi người: “Đến đây, ăn táo và cam để giải khát.”
“Tiếu Tiếu, em có muốn ăn trứng luộc nước trà không?”
Lâm Tiếu: “Muốn ạ.”
Mọi người đều ăn trái cây và trứng luộc nước trà, trong lúc nghỉ ngơi, móng vuốt của Tiểu Hoàng không ngừng kéo ống quần của mẹ và Lâm Tiếu, như thể không hiểu tại sao mọi người lại nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi như vậy.
Lữ Tú Anh đưa tay sờ lông của Tiểu Hoàng: “Nghỉ ngơi một lát, đi ngay đây.”
Một lát sau, mọi người tiếp tục leo núi. Ngoài những chiếc lá phong xinh đẹp nhuộm đỏ ngọn núi, Lâm Tiếu còn nhìn thấy một dòng suối nhỏ.
“Mẹ, trong nước có cá con.” Lữ Tú Anh lại gần nhìn một chút: “Ở đâu có cá?”
Lâm Tiếu đưa tay chỉ cho mẹ xem, bên trong dòng suối nhỏ có cá con không lớn hơn nòng nọc là bao nhiêu, Lữ Tú Anh nhìn kỹ hồi lâu mới thấy: “Ai u, nhỏ như vậy.”
Leo lên không bao lâu, Lâm Dược Phi nhìn thấy một chỗ có thể nghỉ ngơi, lại bảo mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, động tác vô cùng tự nhiên mở ba lô ra chia đồ ăn cho mọi người.
Lâm Tiếu cầm lấy đồ ăn ăn, ăn xong mới phát hiện mình vừa mới bắt đầu leo núi, đã ăn no quá rồi.
“Em cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút.” Lâm Tiếu nói, cô ăn quá no không thể leo núi, cô chỉ có thể ngồi ở sườn núi ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp phía trên.
Đột nhiên, cô quay đầu nhìn anh trai, phát hiện mỗi lần nói nghỉ ngơi đều là do anh đề nghị, anh còn không ngừng hỏi mọi người có ăn cái này ăn cái kia không.
“Anh, có phải anh muốn giảm bớt gánh nặng cho mình phải không?”
Lâm Tiếu nhìn thấy con bướm trên đường núi.
Có một lần vào lúc đang nghỉ ngơi, Lâm Tiếu ngồi trên một tảng đá lớn, bên cạnh có một bụi cây, có một con bướm đậu trên bụi cây đó, cách Lâm Tiếu chưa đến nửa mét, ở ngay dưới mí mắt cô.
Tuy nhiên, mới đầu Lâm Tiếu không hề nhìn thấy nó.
Bởi vì khi con bướm này đứng yên, nó giống hệt như những chiếc lá vàng bên cạnh.
Cho đến khi con bướm vỗ vỗ cánh, bay lên từ bụi cây, Lâm Tiếu còn tưởng rằng đó là một chiếc lá vàng rơi từ trên cây rơi xuống. Nhưng mà rõ ràng là không có gió, những chiếc lá khác đều không động đậy, nhưng "chiếc lá vàng" này lại bay lên trên.
Đôi mắt của Lâm Tiếu nhìn thấy cảnh tượng khác thường này, cô nhìn thấy "chiếc lá vàng" đã rụng rồi mọc lại trên cây, cô tò mò sáp lại gần, nín thở ngay lập tức.
"Chiếc lá vàng" ấy hóa ra là một con bươm bướm.
Khi con bướm đó không động đậy, nó trông giống như thật, hoàn hảo hòa quyện vào những chiếc lá vàng bên cạnh.
Lâm Tiếu rón ra rón rén lùi về sau hai bước, nói với tất cả mọi người về bí mật mà cô đã phát hiện ra. Cô giơ tay lên chỉ vào con bướm đậu trên bụi cây, nhỏ nhẹ nói: "Chiếc lá kia không phải là lá cây, mà là một con bướm giống hệt lá cây."
Tất cả mọi người nhìn về phía mà Lâm Tiếu chỉ, nhưng họ không biết chiếc lá mà Lâm Tiếu nói là chiếc nào: "Cái nào là bươm bướm vậy?" "Ở đâu đó?"
Lâm Tiếu ra sức chỉ cho mọi người: "Là cái đối diện với ngón tay con."
"Mọi người đứng ở bên cạnh con, nhìn từ góc độ của con nè." Lâm Tiếu biết nếu nhìn từ góc độ khác nhau thì hướng mà ngón tay cô chỉ sẽ không giống nhau.
Lữ Tú Anh và Thẩm Vân một trái một phải đứng bên cạnh Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi đứng phía sau Lâm Tiếu, ngồi xổm ngang tầm mắt với em gái mình, nhưng mọi người nhìn trái nhìn phải, nhìn hết một lượt những chiếc lá xung quanh theo hướng tay mà Lâm Tiếu chỉ, cũng không nhìn ra được ở đâu có bươm bướm.
Lâm Dược Phi: "Chắc là em bị hoa mắt rồi, lá cây bị gió thổi nên động đậy, vì vậy em mới nhìn nhầm thành bươm bướm."
Lâm Tiếu: "Không phải, con bướm nó bay từ phía dưới cây lên phía trên cây mà."
“Chính là cái đó, là chiếc màu vàng bên trái chiếc lá đỏ nhất, đó là con bướm.”
Lâm Dược Phi biết chiếc mà Lâm Tiếu đang nói là chiếc nào, nhưng bất kể anh nhìn như thế nào thì anh cũng chỉ thấy nó chỉ là một chiếc lá vàng bình thường nhất có chút cháy khô mà thôi.