Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 329: Chương 329




"Tiểu Hoàng."

Lâm Tiếu tức c.h.ế.t mất.

Cô đã "chết rồi" nhưng Tiểu Hoàng lại không sốt ruột gì cả, không đau lòng, còn nhân cơ hội chạy vào nhà bếp ăn vụng lạp xưởng nữa.

"A a a, chị sắp c.h.ế.t thật rồi, chị bị con ch.ó hư nhà em chọc cho tức c.h.ế.t đấy." Lâm Tiếu đưa tay xoa đầu Tiểu Hoàng.

"Mẹ ơi, Tiểu Hoàng lén ăn vụng lạp xưởng này, mẹ mau đánh nó đi." Lâm Tiếu hét lớn.

Lữ Tú Anh bước đến giơ hai ngón tay ra, vỗ nhẹ lên m.ô.n.g Tiểu Hoàng: “Nhà bếp là chỗ mày có thể vào hay sao?”

“Lạp xưởng được gói trong giấy dầu cũng bị mày ăn vụng, còn biết xé giấy dầu ra nữa, mày to gan quá rồi đấy.”

“Lần sau còn dám ăn vụng như vậy nữa thì ba ngày sau không cho mày ăn thịt.”

Tiểu Hoàng cúi đầu, phát ra tiếng kêu ăng ẳng nghẹn ngào, nghe rất đáng thương. Nhưng Lâm Tiếu biết Tiểu Hoàng vốn không hề sợ, mẹ dùng hai ngón tay “đánh” lên đầu Tiểu Hoàng trông không đau chút nào.

“Mẹ ơi, Tiểu Hoàng hoàn toàn không sợ mẹ.” Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh: “Vậy là được rồi.” Những lỗi nhỏ như ngày hôm nay thì bà thấy hai ngón tay như vậy là đủ rồi, nếu như những lỗi lớn như lục lọi thùng rác khiến một người mắc bệnh sạch sẽ như bà không chịu nổi thì mới dùng nguyên một bàn tay thôi.

Thấy Lâm Tiếu tức giận, Lữ Tú Anh lên tiếng thay cho Tiểu Hoàng: “Chắc chắn Tiểu Hoàng cho rằng con ngủ thiếp đi thôi chứ không biết con đang giả chết.”

“Hoặc là Tiểu Hoàng đã nhận ra con đang giả vờ, Tiểu Hoàng thông minh như thế, con cũng không nín thở, chắc chắn nó đã phát hiện con còn thở.”

Lâm Tiếu không phục: “Mẹ chỉ biết bênh Tiểu Hoàng thôi.”

Lâm Dược Phi thấy em gái đang tức giận thì bật cười: “Bây giờ em cũng đâu còn là người nhỏ nhất trong nhà nữa, lớn phải nhường nhỏ nên em phải nhường Tiểu Hoàng.”

Tiểu Hoàng phát hiện Lâm Tiếu đang tức giận nên đi theo Lâm Tiếu mãi. Lâm Tiếu ngồi trên sô pha, Tiểu Hoàng nằm gục bên chân Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đi đến đâu thì nó theo đến đấy.

Lâm Tiếu đi vệ sinh đã chặn Tiểu Hoàng ở ngoài: “Haiz, em phiền thật đấy, chị không tức giận nữa.”

Lúc ăn cơm Tiểu Hoàng gục ngay bên chân Lâm Tiếu, Lâm Tiếu không kìm lòng được nên đã đút nó một miếng thịt lạt.

Tiểu Hoàng biết Lâm Tiếu đã tha thứ cho nó nên ăn thịt xong thì chạy đi, tối đến Lâm Tiếu ngồi trên bàn học làm bài tập, không còn được đãi ngộ Tiểu Hoàng nằm sát bên chân làm ấm chân nữa, Tiểu Hoàng đang nằm trong ổ chó của mình ngủ ngon lành, còn ngáy nữa.

Lâm Tiếu ghen tỵ nhìn Tiểu Hoàng, ngày nào cũng vậy, Tiểu Hoàng chỉ cần ăn cơm, ngủ, không cần làm bài tập.

Đêm mùa đông lạnh lẽo, gió bắc thổi lùa qua cửa sổ, nghe thấy âm thanh như vậy khiến người ta chỉ muốn rúc vào chăn đi ngủ, nhưng cô vẫn phải ngồi làm bài tập.

Hiếm khi Lâm Tiếu phải làm bài tập sau giờ cơm tối, Lữ Tú Anh thấy vậy thì khuyên cô: “Ngày mai rồi làm tiếp, không phải ngày mai và ngày mốt con đều được nghỉ hai ngày sao?”

Tết nguyên đán có một ngày nghỉ, thêm một ngày nghỉ cuối tuần nữa, cộng lại với nhau thành hai ngày nghỉ.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Hôm nay con phải làm xong một phần bài tập.”

Rõ ràng chỉ thêm một ngày nghỉ nhưng dường như giáo viên bộ môn cảm thấy các học sinh được nghỉ một kỳ nghỉ rất dài vậy, cho rất nhiều bài tập.

Giáo viên bộ môn còn nói: “Chỉ thêm một ít thôi.” Được rồi, môn nào cũng thêm một ít nhưng cộng lại với nhau thì rất nhiều đấy.

Lên cấp hai, số môn phải làm bài tập thật sự quá nhiều, tổng cộng có bảy môn, môn nào cũng đều có bài tập.

Nghỉ tết nguyên đán hai ngày, Lâm Tiếu không muốn trải qua hai ngày này bằng việc làm bài tập đâu, cô quyết định tối nay và ngày mai phải giải quyết hết số bài tập này, để lại một ngày để vui chơi thỏa thích.

“Mẹ ơi, sau khi con làm xong bài tập thì có thể chơi Tiểu Bá Vương cả ngày không?” Lâm Tiếu hỏi.

Theo dương lịch tết nguyên đán cũng được xem là năm mới, mặc dù không long trọng như tết âm lịch nhưng Lâm Tiếu biết xin mẹ trong những ngày lễ như thế sẽ dễ được thỏa mãn hơn.

Quả nhiên mẹ cô đã đồng ý.

“Được, chơi nửa tiếng thì phải nghỉ mắt, một ngày không được chơi quá bốn tiếng đồng hồ.”

Ngày đầu tiên của năm mới, Lâm Tiếu đang trải qua niềm vui trong trò chơi Battle City, cô chơi Battle City với mẹ, anh trai không ở nhà, anh ấy lái xe đưa gia đình khác đi chơi rồi, phục vụ trọn gói từ việc đưa đi khắp nơi, ăn cơm, tắm rửa.

 

Kể từ lúc anh trai mua xe xong thì cuối tuần và ngày lễ đều như thế. Lâm Tiếu ngưỡng mộ anh trai thường xuyên được ra ngoài chơi ra ngoài ăn cơm, nhưng anh trai lại thích ăn cơm ở nhà hơn, mỗi lần về nhà đều mệt mỏi rã rời.

 

Lâm Tiếu không hiểu vì sao ra ngoài chơi lại không vui như thế, anh trai bảo đây không gọi là chơi, đây là xã giao.

Trình độ chơi Battle City của mẹ kém hơn anh một chút, nhưng Lâm Tiếu không quan tâm, cô và mẹ chơi chung với nhau rất vui vẻ.

Chiếc xe tăng lao về phía mẹ, Lâm Tiếu nhanh tay qua đó g.i.ế.c nó giúp mẹ, mỗi lần “cứu viện” xong thì Lâm Tiếu cảm thấy rất có thành tựu.

Khuyết điểm duy nhất khi chơi Tiểu Bá Vương với mẹ là nửa tiếng đồng hồ được theo rất sát sao. Cứ nửa tiếng thì mẹ lập tức nhấn nút tạm ngừng để Lâm Tiếu nghỉ mắt, không thể chơi thêm dù chỉ một phút, Lâm Tiếu xin mẹ “Đánh hết ván này rồi mới nghỉ” nhưng cũng vô dụng.

Buổi tối lúc anh trai về mang theo một giỏ óc chó và một giỏ hạt dẻ, nói là đặc sản trên núi.

Lữ Tú Anh thấy vậy thì phát rầu: “Sao con mua nhiều vậy? Làm sao ăn hết được đây?”

Lâm Dược Phi: “Ăn không hết thì chia cho hàng xóm một phần.”

Lữ Tú Anh không nỡ chia cho mọi người: “Mẹ làm xong hết rồi chia cho Tiểu Vân và Văn Lệ.”

Óc chó thì Lữ Tú Anh định làm món hổ phách nhân óc chó[1], hạt dẻ thì có thể làm món hạt dẻ rang đường, cũng có thể lột bỏ vỏ nấu chung với cơm, hoặc lúc nấu cháo thì bỏ vài hạt vào nấu cũng rất ngon.

[1] Hổ phách nhân óc chó: óc chó là nguyên liệu chính, bên ngoài áo thêm lớp đường trắng hoặc mật ong, do màu sắc tương tự màu hổ phách nên được đặt tên như vậy.

“Óc chó bổ não, bây giờ Tiểu Vân đang học hành mệt mỏi như thế, nên ăn nhiều một chút.”

“Mẹ thấy Văn Lệ đi làm cũng rất vất vả, sau khi đi làm thì càng ốm hơn.” Lữ Tú Anh đau lòng nói: “Không phải Văn Lệ nói nhà ăn trong đơn vị con bé không ổn sao, lát nữa lúc mang óc chó và hạt dẻ đến cho con bé mẹ sẽ hầm thêm ít thịt mang cho nó ăn.”

“Hay là chiên trước món thịt Đông Pha đi, bây giờ trời đang lạnh, thịt Đông Pha chiên xong có thể để được lâu.”

Lâm Tiếu nghe thấy mẹ nói như thế thì lập tức vội hỏi: “Còn một tháng nữa mới tết, bây giờ chiên thịt Đông Pha thì tết đến chúng ta ăn gì mẹ?”

Lữ Tú Anh: “Tết đến chúng ta sẽ chiên nữa.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Không phải tết đến mới được chiên thịt Đông Pha sao?”

Lữ Tú Anh cười, Tiếu Tiếu đã học cấp hai rồi mà sao vẫn thường xuyên hỏi những câu như thế chứ: “Ai nói chỉ có tết đến mới được chiên thịt vậy?”

“Mùa đông cũng chiên được, trời lạnh nên để được lâu.”

Lâm Tiếu cảm thấy mình thật hạnh phúc, mùa đông năm nay cô có thể ăn được tận hai lần thịt Đông Pha.

Lữ Tú Anh trông dáng vẻ vui mừng của Lâm Tiếu thì hơi đau lòng, trước đây chỉ có tết mới chiên thịt Đông Pha là vì điều kiện kinh tế nhà họ eo hẹp.

Bây giờ nhà họ muốn mua thịt ba chỉ là mua được, muốn bắt chảo chiên là làm ngay, cho dù là tiền thịt hay tiền dầu thì cũng không là gì cả.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Sáng sớm ngày mai mẹ sẽ đi chợ xem thử, nếu như có thể mua được thịt ba chỉ ngon thì ngày mai sẽ làm một mẻ, tối con về là có thể ăn được rồi.”

“Con muốn ăn thế nào? Chưng lên, ăn vị mặn hay vị ngọt đây?”

Lâm Tiếu: “Con muốn vị mặn để ăn cùng cơm.”

Hai ngày nghỉ tết nguyên đán, Lâm Tiếu ở nhà chơi Tiểu Bá Vương, có sự cho phép của mẹ, cô sắp được ăn thịt Đông Pha rồi, Lâm Tiếu hài lòng đến mức tối ngủ nằm mơ còn cười nữa.

Sáng sớm hôm sau, anh trai vẫn chưa thức, mẹ lại không nỡ gọi anh dậy: “Hôm qua anh con chạy cả ngày ở ngoài đã đủ mệt rồi.” Chuyện xã giao này không chỉ khiến cơ thể mệt mà tâm trí cũng mệt.

“Để anh con ngủ thêm đi, mẹ đạp xe chở con đi.”

Lữ Tú Anh đạp xe đưa Lâm Tiếu đi học, lúc vừa ra khỏi cửa thì trời vẫn chưa có gió, đạp được nửa đường thì bỗng nhiên trở trời nổi gió lên, gió ngày càng mạnh, đường đến trường Lâm Tiếu lại ngược hướng gió.

Mẹ cố gắng đạp xe, tốc độ của xe đạp vẫn không nhanh hơn người đi bộ bao nhiêu là bao.

Lâm Tiếu thấy mẹ gắng sức như thế thì đau lòng: “Mẹ ơi, con xuống xe chạy bộ với mẹ nhé.”

Giọng nói Lữ Tú Anh hòa vào trong gió: “Không cần đâu, đạp thêm một đoạn nữa, tới khúc cua phía trước là được rồi.”

Lâm Tiếu thở dài: “Khi nào thì con mới có thể đạp xe đi học đây?”

Trường trung học số một có rất nhiều học sinh tự đạp xe đi học rồi, trường còn quy hoạch một khu đất rất lớn để làm thành khu đậu xe đạp, mỗi lớp được một mảnh. Nhưng cô Dương lại không cho phép học sinh lớp mình đạp xe, bởi vì có rất nhiều học sinh lớp năm nhảy lớp lên thẳng cấp hai nên vẫn nhỏ hơn một hai tuổi so với độ tuổi bình thường.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.