Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 332: Chương 332




Sau khi nói xong việc chính, cô giáo Tiếng Anh nói với Lâm Tiếu: “Nếu như em thích viết theo cách này thì ngày thường em cứ viết. Viết xong đưa cô xem thử, cô cũng rất thích Shakespeare, chúng ta có thể giao lưu trao đổi với nhau.”

Trên mặt Lâm Tiếu quả nhiên hiện rõ niềm vui mừng: “Thật không cô?”

Cô giáo Tiếng Anh vui vẻ gật đầu.

Lâm Tiếu rất thông minh, hoạt bát, có điều cô giáo Tiếng Anh cho rằng điều hiếm có là cô rất can đảm để học tiếng Anh.

Lâm Tiếu học tiếng Anh chưa đầy nửa năm, xuất phát điểm muộn hơn đa số các bạn trong lớp, nhưng tiếng Anh của Lâm Tiếu tiến bộ nhanh chóng, lý do quan trọng là cô dám viết, dám nói.

Một em bé khoảng một tuổi bắt đầu tập nói, nửa năm sau là một tuổi rưỡi, Lâm Tiếu bây giờ học tiếng Anh nửa năm, tình trạng cũng giống với em bé một tuổi rưỡi.

Sẽ có lỗi sai, sẽ có tự sáng tạo trong cách diễn đạt, có những câu làm người khác mơ hồ, nghe không hiểu, có những câu làm người khác bật cười và thấy rất thú vị.

Cô giáo Tiếng Anh đã dạy rất nhiều học sinh, đây là lần đầu thấy học sinh mạnh dạn như Lâm Tiếu. Mặc dù nói học sinh mới học tiếng Anh được nửa năm tương đương với đứa bé một tuổi rưỡi học tiếng mẹ đẻ, nhưng người lớn thực sự không thể giống như một đứa trẻ.

Các học sinh sẽ lo lắng, sợ sệt, sẽ cẩn thận từng li từng tí để nói chuẩn từ, sẽ không nói những từ không chắc, cẩn thận chọn đúng ngữ pháp vì sợ người khác chê cười.

Lâm Tiếu lại “ngựa con háu đá”, can đảm mô phỏng theo câu từ Shakespeare, thật sự không có nhiều người như vậy.

Sự dũng cảm này thật sự rất đáng quý.

Cô giáo Tiếng Anh trước còn sợ cuộc nói chuyện hôm nay sẽ làm Lâm Tiếu đánh mất sự dũng cảm khi học tiếng Anh, vì thế nên khuyến khích Lâm Tiếu ngoài giờ thi thì cứ mạnh dạn viết, mạnh dạn nói.

Lâm Tiếu rất vui mừng khi được cô giáo Tiếng Anh khích lệ: “Vậy thì bài văn tiếng Anh cuối tuần em sẽ viết theo cách này.” Cô giáo Tiếng Anh cứ mỗi cuối tuần đều cho một bài tập viết văn về nhà.

Cô giáo Tiếng Anh cười nói: “Không được, em có thể viết một bài văn bình thường, và viết thêm một bài mà em muốn viết.”

Lâm Tiếu mở to đôi mắt, vậy không phải cô phải viết thêm một bài văn sao?

Thực ra cô cũng không muốn viết nhiều như vậy.

Nhưng dưới ánh mắt khích lệ của cô giáo, Lâm Tiếu không thể nói lời từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

“Vâng, viết xong em sẽ đưa cho cô xem ạ.”

Cô giáo Tiếng Anh hài lòng gật đầu, cảm giác hôm nay đã thành công bảo vệ được dũng khí học tiếng Anh của Lâm Tiếu, tấm gương này rất đáng để ghi lại vào nhật ký dạy học.

Lâm Tiếu và cô giáo Tiếng Anh đã nói chuyện suốt thời gian giờ ra chơi, Chu Tuệ Mẫn đứng một bên nghe, cảm thấy bản thân cũng học thêm được nhiều điều.

Bởi vì mãi nói chuyện với cô giáo Tiếng Anh, hai người đã không đi chạy bộ. Từ lúc bắt đầu vào mùa đông, bài thể dục giờ ra chơi được đổi thành chạy bộ, Lâm Tiếu không thích chút nào.

Chạy bộ giờ ra chơi phải xếp hàng thẳng thắn ngay ngắn, khoảng cách mỗi người với nhau rất gần, bạn đứng phía sau thường xuyên dẫm vào giày của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cũng hay dẫm giày của bạn phía trước.

Mùa đông chạy trên sân chơi, miệng thở ra toàn là những làn khói trắng, hít vào lại là luồng khí lạnh lẽo, làm cho mũi và cổ họng rất khó chịu.

Mỗi sau lần chạy thể dục giữa giờ, mười phút đầu tiên của tiết học tiếp theo, trong lớp tiếng ho và tiếng lau nước mũi râm ran không ngớt.

Lâm Tiếu tự an ủi bản thân, mặc dù phải viết thêm một bài văn tiếng Anh, nhưng mà thoát được một lần chạy thể dục, xem như không chịu thiệt.

Giờ ra chơi kết thúc, các học sinh ồn ào trở lại lớp học, Triệu Hiểu Long đi thẳng tới chỗ ngồi Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, sao cậu không đi chạy thể dục vậy?”

Một cậu bạn bên cạnh nói: “Triệu Hiểu Long, sao cậu lại phát hiện ra Lâm Tiếu không đi chạy thể dục? Là cậu cố tình đi tìm Lâm Tiếu phải không?”

Triệu Hiểu Long trừng mắt lườm cậu bạn vừa nói đùa: “Đi qua một bên.”

Lâm Tiếu hiểu rõ ý của cậu bạn, bây giờ trong lớp lời trêu đùa các nam nữ sinh ngày càng nhiều, bạn nam với bạn nữ nào thân thiết với nhau một chút, những cậu bạn rảnh rồi này sẽ châm chọc ầm ĩ ngay.

Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long vừa diễn xong vai Romeo và Juliet, mặc dù giới tính đã được đảo ngược, nhưng chắc chắn họ không thoát khỏi những lời đùa giỡn như vậy.

Thế này thì thật nhàm chán.

 

Lâm Tiếu một lúc mới hiểu ra những lời đùa giỡn của các bạn, sau đó chậm chạp phản ứng lại, thực ra lúc trước ở trường Tiểu học, Viên Kim Lai đã từng châm chọc cô và Trần Đông Thanh không dưới một lần, nhưng lúc đó cô nghe không hiểu gì.

 

Nếu như không phải do Lâm Tiếu có trí nhớ cực kỳ tốt, vẫn nhớ những lời mà Viên Kim Lai đã từng nói thì cô không bao giờ biết được họ đang chọc mình.

Triệu Hiểu Long có chút không thoải mái, cậu hắng giọng một cái rồi nói với Lâm Tiếu: “Cậu đừng để ý đến những lời nói quái lạ đó, tớ chỉ tình cờ biết cậu không chạy thể dục thôi.”

Thế mới lạ.

Triệu Hiểu Long từ lúc giờ ra chơi đã thấy Lâm Tiếu cầm bài kiểm tra đi hỏi cô giáo Tiếng Anh.

Đến lúc chạy thể dục, cậu đứng trong hàng mà không thấy bóng dáng Lâm Tiếu đâu nên biết Lâm Tiếu sẽ không đến.

Giờ ra chơi Lâm Tiếu không chạy thể dục, vậy cô ở trong lớp học để làm gì nhỉ?

Không phải là bị rớt từ hạng nhất xuống hạng hai rồi ở trong lớp khóc lóc rồi chứ.

Triệu Hiểu Long càng nghĩ càng thấy rất có khả năng đó.

Lâm Tiếu cầm bài đi tìm cô giáo Tiếng Anh, chắc chắn là vì không chấp nhận được số điểm mình đạt được. Chu Tuệ Mẫn cũng không thấy tới, chắc chắn là ở lại an ủi Lâm Tiếu đang khóc nhè.

Triệu Hiểu Long chăm chú nhìn mắt Lâm Tiếu, nhưng lại không có dấu vết gì là mới khóc xong, hay là Lâm Tiếu đã rửa mặt rồi nhỉ?

“Điểm Tiếng Anh của cậu không bị chấm sai à, cô giáo đã sửa điểm lại cho cậu rồi à?” Triệu Hiểu Long để tâm vấn đề này nhất.

Lâm Tiếu kỳ lạ nhìn Triệu Hiểu Long: “Không bị chấm sai mà.” Vì sao Triệu Hiểu Long lại cho rằng cô giáo chấm điểm sai?

Lúc này Triệu Hiểu Long mới thở phào, điểm số của Lâm Tiếu không bị chấm sai, bài kiểm tra của cậu thực sự đã vượt qua Lâm Tiếu để đạt được hạng nhất.

Khóe miệng Triệu Hiểu Long nhếch cao lên, tận hưởng cảm giác chiến thắng một cách trọn vẹn.

Lâm Tiếu nhìn thì có vẻ rất mạnh mẽ, đúng vậy, đối thủ của mình nên dễ dàng bị đánh bại như thế.

Triệu Hiểu Long quay về chỗ ngồi, rồi quay đầu nhìn bảng vinh danh trên tường, tự nói với bản thân không được tự mãn.

Cách biệt điểm số của cậu và Lâm Tiếu không hề lớn, cậu vẫn phải cần tiếp tục cố gắng, lần sau kiểm tra tiếp tục vượt qua Lâm Tiếu để giành hạng nhất.

Không được buông lời bản thân, Triệu Hiểu Long lấy ra cuốn vở viết những bài làm sai, viết mấy câu làm sai vào đó. Cách làm này chính là cậu học được từ Lâm Tiếu, Triệu Hiểu Long cực kỳ để ý đến phương pháp học tập của Lâm Tiếu, giờ ra chơi thường hay tới chỗ Lâm Tiếu để học hỏi.

Đây gọi là: “Học cách của người khác để đánh bại họ.”

Cậu dùng cách học của Lâm Tiếu để vượt qua Lâm Tiếu.

Không được tự mãn, không được tự mãn, Triệu Hiểu Long một lần nữa nhắc nhở bản thân, kỳ thi tháng lần này cậu đã vượt qua Lâm Tiếu, sau đợt này Lâm Tiếu chắc chắn sẽ học hành chăm chỉ hơn, vượt qua cậu để dành lại vị trí thứ nhất.

Vì vậy trước kỳ thi cuối kỳ sắp tới, cậu nhất định phải nỗ lực học hành hơn nữa, để giữ chắc vị trí số một danh giá.

Triệu Hiểu Long tiếp tục để mắt tới Lâm Tiếu.

Trưa ngày hôm sau, vào giờ ra chơi cuối cùng của buổi học, Lâm Tiếu nói với Chu Tuệ Mẫn: “Bạch Huyên và Trương Quân Nhã hỏi chúng ta trưa nay có muốn đi phố sau trường cùng họ không.”

Triệu Hiểu Long lập tức vểnh tai lên nghe ngóng.

Lâm Tiếu muốn đi phố sau trường, phố sau trường có hiệu sách, có khả năng Lâm Tiếu đi mua sách hướng dẫn.

Không được, mình phải đi theo xem sao.

Chuông báo kết thúc ca học buổi sáng reo lên, Triệu Hiểu Long lập tức giả vở như đi cùng đường để đi theo Lâm Tiếu.

Cậu bạn thường ngày ăn cơm cùng Triệu Hiểu Long kỳ lạ gọi cậu: “Triệu Hiểu Long, cậu đi đâu vậy?”

Triệu Hiểu Long dốc sức lấy tay ra hiệu để bạn mình im lặng.

Cậu đi theo Lâm Tiếu và nhóm bạn, cứ thế đi ra cổng sau của trường. Trời ạ, Lâm Tiếu chỉ vì để mua sách hướng dẫn mà không thèm ăn bữa trưa.

Triệu Hiểu Long cứ nghĩ Lâm Tiếu và nhóm bạn sẽ đi ăn trước, sau đó mới đi phố sau trường.

Xem ra Lâm Tiếu vì việc bị mình giành mất hạng nhất mà chịu đả kích không hề nhẹ, Triệu Hiểu Long do dự không biết có nên an ủi cô một chút hay không.

Cậu giả vờ như mình cũng muốn đi phố sau, chỉ là thuận đường mà đi theo sau Lâm Tiếu và nhóm bạn.

Đến khi mấy người nhóm Lâm Tiếu đi vào một cửa hàng, Triệu Hiểu Long cũng đi vào, hả, sao không phải là hiệu sách?

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.