Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 337: Chương 337




Phương Kính Phàm cười nói: “Lần này còn muốn cạnh tranh vị trí đứng đầu với Lâm Tiếu sao?”

Triệu Hiểu Long không phủ nhận chút nào: “Chẳng lẽ cậu không muốn đứng đầu hả?”

Phương Kính Phàm cười hắc hắc nói: “Đương nhiên là muốn rồi, nhưng tớ không đảm đương nổi.” Phương Kính Phàm học có chút lệch môn, học Toán rất giỏi, còn các môn yêu cầu đọc hiểu như khoa học xã hội đều không được. Hiện tại hầu hết các bài kiểm tra các môn khoa học xã hội, ngữ văn, chính trị, lịch sử đều kéo điểm số của cậu xuống. Bây giờ thành tích của Phương Kính Phàm trong lớp gần như là ở mức trung bình.

“Sao còn không nhìn thấy bài thi của tớ cùng Lâm Tiếu?” Sau khi Triệu Hiểu Long tính thêm mấy tấm bài thi nữa, không đợi được nữa, cậu nhìn lén cô Dương, nhìn thấy cô Dương đang bận, lập tức chạy đến bên cạnh người các bạn học, lần lượt lật bài thi trong tay các bạn học một lần.

“Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu nhỉ?”

Triệu Hiểu Long lật đến bài thi của mình, ngay sau đó lật đến bài thi của Lâm Tiếu, cậu không thể chờ đợi rút ra hai tờ bài thi, một trái một phải đặt lên bàn.

Lâm Tiếu đạt điểm tuyệt đối môn Toán, Triệu Hiểu Long cũng đạt điểm tuyệt đối môn Toán.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, kỳ này Toán học cậu không có thua.

Triệu Hiểu Long dùng bút đỏ lưu loát viết lên góc trên bên phải hai tấm bài thi 100 điểm, chồng bài thi của mình và Lâm Tiếu đặt ở phía trên cùng. Sau khi tính điểm xong, bọn họ sắp xếp tất cả bài thi theo thứ tự điểm từ cao xuống thấp, tiếp đó tính xem có bao nhiêu người được 100 điểm, 95-99 điểm, 90-94 điểm.

Viết xong số người trong mỗi đoạn điểm số, giao cho cô Dương.

Cậu và Lâm Tiếu đều được 100 điểm, Triệu Hiểu Long lặng lẽ đặt bài thi của mình lên trên Lâm Tiếu, để cho bài thi của mình trở thành tờ ở trên đầu tiên. Sau đó nhìn lén Lâm Tiếu, Lâm Tiếu dường như không chú ý tới chi tiết này.

Bài thi Toán vừa làm xong, giáo viên địa lý liền ôm một xấp bài thi đi tới: “Cô Dương, bài thi của lớp cô này.”

“Em điền vào sổ.” Triệu Hiểu Long lập tức lo lắng nhìn về phía bài thi trên bàn khua tay lật xem.

Giáo viên Địa Lý cười: “Em không cần tìm bài thi của mình đâu, thầy nhớ rõ điểm của em bao nhiêu, thi rất tốt, được 97 điểm.”

Triệu Hiểu Long vội vàng hỏi: “Lâm Tiếu thì sao ạ?”

Giáo viên Địa lý: “Lâm Tiếu được 99 điểm, cao nhất trong lớp các em.”

A, Địa lý kỳ này, cậu thua 2 điểm.

Tiếp đó, giáo viên từng môn đều lục tục mang bài thi đến. Giáo viên Lịch sử vừa cười vừa nói: “Cô Dương, tôi còn chưa tính điểm kịp, nhờ học trò của cô tính giúp tôi nhé.”

Triệu Hiểu Long lại ngay lập tức tìm ra bài thi của mình và Lâm Tiếu. Lịch sử kỳ này cậu thắng 1 điểm.

Chính trị thua 3 điểm.

Tiếng Anh thua 2 điểm.

Ngữ Văn thua 2 điểm.

Tổng điểm sau cùng, Triệu Hiểu Long thấp hơn Lâm Tiếu 12 điểm.

Điểm số của Lâm Tiếu cao đến đáng sợ, không có nghi ngờ gì lại là đứng hạng nhất trong lớp.

“A a a a, tại sao cậu lại đứng đầu, đứng đầu tại sao lại là cậu?” Triệu Hiểu Long sụp đổ trước Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu mỗi tối lúc về nhà học cái gì?”

Lâm Tiếu: “Ở trường làm xong bài tập về nhà, khi về nhà sẽ không học nữa. Nếu ở trường không làm xong bài tập về nhà, về nhà khoảng bảy giờ là có thể làm xong.”

Triệu Hiểu Long trợn mắt nói: “Cậu nói đùa.”

Lâm Tiếu không hiểu việc này có gì tốt mà nói đùa: “Thật mà.”

Triệu Hiểu Long: “Sao cậu chỉ nói đến bài tập về nhà, còn sách ôn tập của cậu đâu, thời gian đọc sách và ôn tập của cậu thì sao?”

Lâm Tiếu: “Tớ không có sách bài tập của riêng mình.”

Hai mắt của Triệu Hiểu Long suýt nữa rớt ra ngoài: “Hả!”

Sau đó, Triệu Hiểu Long vẫn cứ dùng ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn Lâm Tiếu.

Sau khi tính điểm của các môn học, nhóm người Lâm Tiếu bắt đầu ghi điểm vào sổ tay học sinh.

Lâm Tiếu phụ trách ghi sổ, Chu Tuệ Mẫn, Dư Chiêu Chiêu và Phương Kính Phàm phụ trách tìm bài thi phân biệt hai môn.

Lâm Tiếu tự mình phụ trách một môn, trên tay cô có một xấp bài thi môn Toán, Lâm Tiếu lật bài thi môn Toán một mình.

Triệu Hiểu Long cầm lấy bút cùng giấy nháp: “Tớ tính tổng điểm.” Tổng điểm nhất định phải ghi vào sổ tay học sinh, xếp hạng cũng cần tổng điểm.

Lâm Tiếu kỳ quái nói: “Không cần cậu tính.”

Sau khi cô ghi điểm từng môn vào sổ tay học sinh của mỗi học sinh, trong đầu lập tức liền có tổng điểm.

 

Trên mặt Triệu Hiểu Long hiện ra vẻ ngây dại, thở dài một hơi, tiếp nhận bài thi Toán học trong tay Lâm Tiếu: “Vậy tớ giúp cậu tìm bài thi Toán học.”

Sau khi ghi sổ tay học sinh, cô Dương bảo Triệu Hiểu Long viết bảng vinh danh: “Em viết chữ đẹp, em viết đi.”

 

Triệu Hiểu Long dùng viết nước màu đen viết lên hàng thứ nhất tên của Lâm Tiếu, thở dài một hơi.

Viết tên của Chu Tuệ Mẫn ở hàng thứ hai, lại thở dài ba lần.

“Haizzz.”

Cậu không phải hạng nhất cũng coi như xong, vậy mà hạng hai cậu cũng không bảo vệ được, kỳ thi lần này sao điểm số của Chu Tuệ Mẫn cũng cao như thế?

Triệu Hiểu Long không nghĩ ra, trước cuộc thi cuối kỳ, Chu Tuệ Mẫn rõ ràng mỗi ngày đều cùng với Lâm Tiếu giữa trưa ra ngoài trường học ăn cơm, sau đó lại đi lấy nước rồi còn cho mèo ăn, đi mỗi chuyến như vậy cũng đều mất gần năm mươi phút.

Lâm Tiếu có phải là truyền thụ bí kíp học tập gì cho Chu Tuệ Mẫn không?

Trên bảng vinh danh hàng thứ ba, Triệu Hiểu Long rốt cuộc cũng viết tên của mình.

Sau khi viết xong bảng vinh danh giao cho cô Dương, cô Dương cười nhìn về phía Triệu Hiểu Long: “Sao mà buồn bã ỉu xìu vậy?”

“Muốn thi được hạng nhất?” Cô Dương đưa tay vỗ vỗ vai Triệu Hiểu Long: “Vậy kỳ thi sau tiếp tục cố gắng nhé.”

Sau một buổi sáng bận rộn, cô Dương hỏi các học sinh có muốn ăn cơm ở nhà ăn của trường học hay không: “Hôm nay nhà ăn nhân viên trường học mở cửa, cô mời các em đến nhà ăn ăn nhé.”

Mọi người đều lắc đầu, nói mình đã nói với phụ huynh ở nhà là về nhà ăn cơm.

Mặc dù Lâm Tiếu khá tò mò về cơm và thức ăn ở nhà ăn nhân viên trường học ra sao, nhưng cũng chỉ có thể từ chối cô Dương.

Lâm Tiếu ra khỏi cổng trường, nhìn thấy mẹ đang đứng ở cổng trường khẽ giậm chân, vội vàng chạy tới: “Mẹ, mẹ có lạnh không? Mẹ đợi con có lâu không?”

Lữ Tú Anh lắc đầu: “Không lạnh.”

Hôm nay giúp cô giáo tính điểm, không giống với bình thường đi học tan học đúng giờ, Lữ Tú Anh lo lắng Lâm Tiếu xong việc sớm, trời lạnh như vậy mà phải ở cổng trường đợi bà, nên đến sớm một chút.

“Đi thôi, lên xe đi.” Lữ Tú Anh nói: “Đạp xe một chút là toàn thân trở nên ấm lên thôi.”

“Mẹ ơi, con đứng đầu trong kỳ thi cuối kỳ, Chu Tuệ Mẫn đứng thứ hai, còn Triệu Hiểu Long đứng thứ ba.” Lâm Tiếu nói với mẹ.

Lữ Tú Anh vẫn còn chưa đạp được hai vòng xe đạp, nghe Lâm Tiếu nói như vậy, lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp lên.

“Thật sao? Lại thi được hạng nhất sao?”

Lữ Tú Anh: “Trưa nay con muốn ăn gì không? Mẹ mua đồ ăn ngon cho con.”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không ạ.” Về nhà ăn thịt bò nạm hầm cà chua trộn với cơm trắng, Lâm Tiếu cảm thấy không có gì ngon hơn món này.

Nhưng mà trên đường đi, Lữ Tú Anh vẫn mua thức ăn cho Lâm Tiếu, họ nhìn thấy cây rơm cắm đầy kẹo hồ lô.

“Hiện tại kẹo hồ lô có nhiều loại thật.” Lữ Tú Anh thấy hoa mắt, bên trong kẹo hồ lô có nhân đậu, nhân gạo nếp, nhân óc chó.

“Chọn ba cây.” Lữ Tú Anh vung tay lên để cho Lâm Tiếu chọn: “Con một cây, mẹ một cây, lại cho anh con một cây đặt ở trên ban công.”

Lâm Tiếu chọn ba cây có hương vị khác nhau, hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con có thể cắn hai quả sơn tra mỗi quả một nửa được không?” Như vậy cô có thể ăn được cả ba hương vị rồi.

Lữ Tú Anh: “Có thể.”

Lữ Tú Anh cảm thấy mình quá hạnh phúc, có một cô con gái thi được hạng nhất lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, thi được hạng nhất là chỉ cần được ăn kẹo hồ lô là đã rất thỏa mãn rồi.

Lâm Dược Phi khi còn bé không được như thế. Lữ Tú Anh nhớ rằng khi Lâm Dược Phi còn bé có một lần lần đầu tiên thi được vị trí thứ hai từ dưới đếm lên, về nhà liền đòi một đôi giày chơi bóng mới.

Lữ Tú Anh cắn răng mua cho anh, nhưng không qua được mấy ngày phát hiện đôi giày chơi bóng mới đã không thấy đâu.

Sau khi gặng hỏi bức ép mới phát hiện ra sự thật, Lâm Dược Phi đem giày đá bóng mới được cho khi đạt được vị trí thứ hai từ dưới đếm lên trong kỳ thi cho bạn học đạt được vị trí thứ nhất đếm ngược mang. Cả hai người bọn họ sớm đã thỏa thuận, Lâm Dược Phi bảo cậu ta lần thi này nhường mình. Thành tích của anh tiến bộ mới có giày đá bóng mới, cho bạn học mượn đeo một tuần lễ.

Lữ Tú Anh tức giận đuổi theo Lâm Dược Phi đánh một trận, chờ đôi giày chơi bóng được trả lại vào ngày đầu tiên, bà lập tức giặt sạch sẽ tặng người khác.

Lữ Tú Anh tất nhiên là đau lòng khi tiêu tiền mua giày đá bóng mới tặng người khác, nhưng cho dù là đau lòng c.h.ế.t đi được bà cũng sẽ không giữ đôi giày đá bóng này cho Lâm Dược Phi.

Chỉ cần nhìn lúc còn nhỏ, hai đứa trẻ thật là một đứa đến đòi nợ, một đứa đến báo ân.

“Tiếu Tiếu, cô Dương của các con viết nhận xét gì trong sổ tay học sinh của con vậy?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu than trời một tiếng: “Con quên nhìn.”

Hôm nay cô rõ ràng là ghi điểm vào sổ tay học sinh của mình, sao không nghĩ đến lật thêm một tờ phía sau đọc xem nhận xét của mình?

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.