Hôm nay Lâm Tiếu không có cầm sổ tay học sinh về, muốn chờ đến ngày mai, sổ tay học sinh mới phát ra hết cho mọi người.
Lữ Tú Anh: “Không sao, ngày mai sẽ xem được thôi, cũng không muộn. Cô Dương của các con chắc chắn là khen ngợi con.”
Ban đêm khi Lâm Tiếu đi ngủ cảm giác anh còn chưa có về nhà. Cô dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, ngáp không ngớt: “Sao anh còn chưa có về?”
Lâm Tiếu một mực chờ đợi anh về nhà, thông báo tin vui mình thi được hạng nhất cho anh.
Lữ Tú Anh: “Con đi ngủ trước đi, anh con không biết chừng nào mới về nhà, chừng nào anh con về mẹ sẽ nói cho nó biết.”
Lâm Tiếu lắc đầu, chạy đến trước bàn học lấy giấy và bút, viết vài chữ để lại cho anh: “Anh ơi, em lại thi đứng đầu lớp rồi.”
Đặt trên gối của anh thế này nhất định trước khi ngủ anh nhất định sẽ thấy được.
Lâm Tiếu không ngờ tới là khuya anh về nhà vậy mà thực sự không thấy được. Lâm Dược Phi khuya mới về đến nhà, sau khi tắm xong liền tắt đèn trong phòng khách, không có mở đèn phòng ngủ, ngã đầu xuống giường.
Qua loa lau tóc hai lần, trên tóc vẫn còn dính đầy nước, cứ như vậy ngủ đến sáng hôm sau. Khi Lâm Dược Phi thức dậy mới phát hiện dưới đầu mình đè một tờ giấy, đã nhăn nhúm rối tinh rối mù, chữ viết trên đó đều bị nước làm nhòe đi.
Lâm Dược Phi không cần nghĩ cũng biết là ai đặt tờ giấy lên gối đầu của anh, anh cầm tờ giấy đi tìm Lâm Tiếu: “Em viết cái gì thế?”
Lâm Tiếu nhìn thấy tờ giấy nhàu nát trong tay anh thì sững sờ, sao lại có thể biến thành như vậy?
Nghe anh nói tối qua không nhìn thấy, nằm trên nó ngủ suốt cả đêm, Lâm Tiếu càng thêm kinh ngạc: “Anh, anh không có cảm giác sao?”
Dưới đầu có một mảnh giấy, làm sao mà không có cảm giác?
Lâm Tiếu báo với anh: “Em lại đạt hạng nhất trong kỳ thi cuối kỳ.”
Lâm Dược Phi cười toe toét, đưa tay muốn nhấc Lâm Tiếu lên, Lâm Tiếu vội vàng kháng nghị: “Em đã học trung học cơ sở rồi.”
“Đi thôi, hôm nay anh đưa em đến trường lấy bài thi.” Lâm Dược Phi lập tức giành lấy nhiệm vụ hôm nay đưa đón Lâm Tiếu. Cổng trường có rất nhiều phụ huynh, anh đứng giữa các phụ huynh trò chuyện thông báo tin vui em gái mình thi được hạng nhất, nghĩ đến liền cảm thấy toàn thân thoải mái.
“Các em thi cuối kỳ xong sao không mở cuộc họp phụ huynh?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu: “Cô Dương nói khai giảng học kỳ sau mới mở.”
Lâm Dược Phi trông có vẻ tiếc nuối, hận không thể ngày mai lập tức có thể đi họp phụ huynh cho em gái.
Lâm Tiếu nhắc nhở anh: “Anh, trước đó anh với mẹ đã nói qua rồi, họp phụ huynh lần sau mẹ sẽ đi.”
Lâm Dược Phi lườm Lâm Tiếu: “Trí nhớ của em thật tốt.”
Ngày trở lại trường, Lâm Tiếu vừa bước vào phòng học liền nhìn thấy bảng danh dự dán trên tường. Cô nhận được bài thi cuối kỳ của các môn học, cũng nhận được rất nhiều rất nhiều bài kiểm tra trắng, tất cả đều là bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông.
Hóa ra trong kỳ nghỉ đông ở trường trung học cơ sở, không có loại bài tập nào dành cả kỳ nghỉ đông để viết, tất cả bài tập về nhà đều do giáo viên từng môn học giao cho. Các giáo viên bộ môn đều nói mình không giao nhiều, nhưng mà cộng lại đã có rất rất nhiều rồi.
Lâm Tiếu nhìn thấy những lời nhận xét trong sổ tay học sinh của mình, nở một nụ cười ngượng ngùng, cô Dương quả nhiên đều khen ngợi cô.
Khen cô học tập có phương pháp, khen cô làm lớp trưởng nghiêm túc và có trách nhiệm, còn khen cô trong lớp có nhân duyên rất tốt.
Sau khi Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đọc hết những lời nhận xét của mình, trao đổi sổ tay học sinh và đọc nhận xét của nhau. Những nhận xét của Chu Tuệ Mẫn cũng đều là những lời khích lệ.
Sau khi tan học ngày trở lại trường, Lâm Tiếu rủ Chu Tuệ Mẫn đi cùng mình đến căn tin: “Mua cho Hoa Hoa một cây xúc xích giăm bông đi.”
Đây là lần cuối cùng cho Hoa Hoa ăn trước kỳ nghỉ đông, lần sau cho nó ăn phải đợi đến sau kỳ nghỉ đông.
Lâm Tiếu đặt tên cho mèo hoa, gọi là Hoa Hoa.
Nhưng Hoa Hoa dường như không biết mình tên là Hoa Hoa, sau khi Lâm Tiếu mua xúc xích giăm bông, ở cửa phòng đun nước kêu nó cả nửa ngày nhưng Hoa Hoa không có ra.
Chu Tuệ Mẫn giúp Lâm Tiếu cùng nhau gọi “Meo meo meo meo” vài tiếng, sau đó mèo hoa mới chạy ra.
Lâm Tiếu cho mèo hoa ăn xong xúc xích giăm bông, nhưng mèo hoa không có trực tiếp rời đi như thường lệ. Đi được mấy bước liền dừng lại, quay đầu lại gọi Lâm Tiếu.
Càng đi về phía trước vài bước, lại dừng lại gọi Lâm Tiếu lần nữa.
Lâm Tiếu mù mờ: “Nó làm sao vậy?”
Chu Tuệ Mẫn: “Có vẻ như nó muốn chúng ta đi theo nó.”
Lâm Tiếu cùng Chu Tuệ Mẫn thử đi phía sau mèo hoa. Mèo hoa vòng qua phòng đun nước, dẫn họ đi đến nơi hẻo lánh phía sau phòng đun nước.
Lâm Tiếu đôi mắt sắc bén, nhìn thấy nhiều màu sắc khác nhau trốn trong góc: “Đó là cái gì?”
Cô bước nhanh qua, nín thở, ở trong góc cất giấu một ổ mèo con.
Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Tiếu là những chú mèo con này quá nhỏ, còn không to bằng lòng bàn tay của cô.
Suy nghĩ tiếp theo là những chú mèo này ở đâu đến.
Cô đột nhiên quay đầu nhìn Hoa Hoa. Hình như hôm nay Hoa Hoa gầy đi một chút, chẳng lẽ trước đây không phải là Hoa Hoa mập, mà là có mèo con trong bụng sao?
“Meo meo!” Hoa Hoa keo meo meo về phía Lâm Tiếu đang rất ngạc nhiên.
Lâm Tiếu định thần lại: “Em… Em đưa chị đi xem mèo con phải không?”
“Meo meo.” Hoa Hoa tiếp tục kêu với Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu và Hoa Hoa vẫn chưa hiểu được nhau, cô ngơ ngác nhìn Hoa Hoa, không biết nó muốn biểu đạt điều gì.
Chu Tuệ Mẫn hiểu biết về mèo hoang hơn Tiếu Tiếu, cô bé đoán: “Có thể là Hoa Hoa đang cầu cứu bọn mình.”
“Nó đẻ mèo con vào mùa đông, nếu không tìm được chỗ ấm áp thì đám mèo con này sẽ bị lạnh chết.” Chu Tuệ Mẫn nói nghiêm túc, càng nói càng thấy là như vậy.
“Cậu thấy đấy, nơi này nằm phía sau phòng nồi hơi, cản gió, nhiệt độ từ nồi hơi xuyên qua tường truyền đến đây, căn bản sẽ không quá lạnh.”
Hoa Hoa thật là thông minh, tìm được một chỗ như thế này.
“Nhưng nghỉ đông rồi, phòng nồi hơi không đun nồi hơi nữa, cho nên nơi này sẽ không ấm nữa.” Lâm Tiếu rất nhanh liền ý thức được mấu chốt vấn đề.”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ?” Lâm Tiếu lo lắng đáp: “Bọn mình phải đi tìm chỗ ấm áp cho mèo con.”
Nhưng mà nơi nào mới có chỗ ấm cho mèo con sống được chứ.
“Mang mèo con về nhà?” Trong đầu Lâm Tiếu vừa lóe lên ý nghĩ này đã phải từ bỏ ngay, đàn mèo này có năm con, cô mang hết năm con về nhà, mẹ cô sẽ đánh cô chết.
Hơn nữa Lâm Tiếu cũng không chắc là Tiểu Hoàng có chịu hòa thuận chung sống với mèo con không nữa, Tiểu Hoàng hình như không thích mèo cho lắm, mẹ cũng nói mèo và chó là oan gia.
“Cậu có mang mèo con về nhà được không?” Lâm Tiếu hỏi Chu Tuệ Mẫn.
Chu Tuệ Mẫn cũng lắc đầu nguây nguẩy: “Không được, cha mẹ tớ không đồng ý đâu.”
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau, buồn rầu đứng im tại chỗ lúc lâu, cuối cùng Lâm Tiếu nói: “Bọn mình đi tìm cô Dương đi.”
Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên: “Tìm cô Dương á?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Có khi cô Dương lại có cách đấy.”
Chu Tuệ Mẫn không dám, cô bé không hiểu tại sao Lâm Tiếu không sợ cô Dương chút nào, tìm cô Dương mượn xà phòng thơm cũng đã đủ khiến Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên lắm rồi, bây giờ Lâm Tiếu còn tìm cô Dương giải quyết vấn đề nan giải về đàn mèo con này nữa.
“Hả, liệu có làm phiền cô Dương quá không?” Chu Tuệ Mẫn lo lắng đáp, nếu cô Dương không đồng ý giúp việc này thì sao?
Lâm Tiếu nhìn Chu Tuệ Mẫn: “Vậy còn cách nào nữa không?”
Chu Tuệ Mẫn không nghĩ ra cách nào khác, cuối cùng vẫn phải đi tìm cô Dương cùng Lâm Tiếu.
Trong văn phòng, cô Dương đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn lại quay lại, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Lâm Tiếu đứng trước mặt cô ấy, nói với cô Dương về việc mình phát hiện ra một đàn mèo con ở trong trường, Chu Tuệ Mẫn nấp sau lưng Lâm Tiếu.
“Một đàn mèo con?” Cô Dương lập tức đứng dậy: “Ở đâu? Đưa cô đi xem xem.”
Lâm Tiếu dẫn đường cho cô Dương, đến sau phòng nồi hơi, Hoa Hoa vẫn đứng canh bên cạnh đàn mèo con. Cô Dương không dám đến gần, đứng ở phía xa nhìn mèo con: “Xem ra mới đẻ được mấy ngày.”
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên phát hiện ra, vẻ mặt nghiêm túc thường ngày của cô Dương bỗng chốc lại trở nên dịu dàng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
Cô Dương thực sự thích mèo con.
Cô Dương nói với Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn: “Để đấy cho cô, cô sẽ tìm cho chúng một ngôi nhà ấm áp, không được nữa thì cô sẽ mang về nhà nuôi tạm một thời gian trước.”
Nghe cô Dương nói vậy, Lâm Tiếu yên tâm ngay. Cô Dương thật là lợi hại, làm người lớn thật là tốt, muốn đưa mèo về nhà là có thể đưa mèo về nhà.
Mèo con có thể bình an trải qua mùa đông này, trong lòng Lâm Tiếu rất vui, vừa trông thấy mẹ cô đã kể ngay việc này với mẹ.
Lữ Tú Anh cũng nói: “Con to gan thật, việc lớn như vậy mà cũng dám tìm cô giáo.”
Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc, quyết định không can thiệp vào cách tiếp xúc của Lâm Tiếu với cô giáo, cũng không can thiệp vào cách xử lý vấn đề của Lâm Tiếu.
“Cô Dương của con thật là tuyệt vời, không cần nhiều lời đã nhận luôn việc này rồi.” Lữ Tú Anh biết việc này cũng rất phiền phức.
Lâm Tiếu gật đầu: “Vâng, cô Dương rất tốt, cô Dương vừa trông thấy đã rất thích mèo con rồi.”
“Mẹ, mẹ thích mèo hay chó ạ?” Lâm Tiếu tò mò hỏi mẹ, Lâm Tiếu thì thích chó hơn mèo, nhưng cô chưa từng nuôi mèo, có khi sau khi nuôi mèo cô cũng lại rất thích cũng nên.
Lữ Tú Anh: “Mẹ chẳng thích con gì, mẹ thích nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ.”
Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Thế Tiểu Hoàng thì sao ạ?”
Lữ Tú Anh: “Đương nhiên là mẹ thích Tiểu Hoàng rồi.” Tiểu Hoàng là của nhà bà, Lữ Tú Anh nói không thích chó mèo là nói về chó mèo nói chung: “Con đừng có mà mang thêm con nào về nhà nữa đấy, mẹ tuyệt đối không đồng ý đâu.”