Lữ Tú Anh cảnh cáo Lâm Tiếu trước: “Nếu con dám nhặt thêm một con về nhà, mẹ ném con ra ngoài đường đấy.”
Lâm Tiếu rụt cổ lại: “Chi bằng ném anh trai trước.”
Kỳ nghỉ đông của Lâm Tiếu chính thức bắt đầu.
Tất cả công nhân xây dựng trong công ty của Lâm Dược Phi đều đã về quê ăn Tết, người anh trai bận rộn như con quay cả năm trời cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
“Đúng rồi, Tiểu Vân thi cuối kỳ thế nào rồi ạ?” Lúc này Lâm Dược Phi mới nhớ ra.
Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi chê trách: “Hỏi mẹ làm gì, con đi mà hỏi Tiểu Vân ấy.”
Đúng là Lữ Tú Anh biết kết quả thi cuối kỳ của Thẩm Vân nhưng bà không muốn nói cho Lâm Dược Phi. Đến bà còn biết rồi mà Lâm Dược Phi vẫn chưa biết, đúng là chả ra làm sao.
Lâm Dược Phi cười hì hì: “Chẳng phải là vì dạo này con đến chóng cả mặt sao.”
Lâm Tiếu vẫy tay gọi Lâm Tiếu đến: “Tiếu Tiếu, em biết chị Tiểu Vân thi cử thế nào không?”
Lâm Tiếu: “Em biết, xếp thứ 18 của lớp, xếp thứ 200 của năm học.”
Lâm Dược Phi xoa xoa cằm, thành thích của Tiểu Vân tiến bộ qua mỗi học kỳ, nhưng Tiểu Vân học ở trường cấp ba bình thường, xếp thứ 200 của năm học của một trường cấp ba bình thường thì không đỗ đại học được.
“Được rồi, anh biết rồi.” Lúc nào Lâm Dược Phi đi gặp Thẩm Vân thì cũng đã biết số điểm của cô rồi, cũng coi như là tạm được.
Lâm Dược Phi chuẩn bị đi tìm Thẩm Vân trong ngày hôm nay, ngày mai lái xe về quê đón bà ngoại ra.
“Ngày mai anh đi đón bà ngoại, em có muốn đi cùng không?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu: “Em muốn ở nhà làm bài tập.”
Bài tập nghỉ đông của trường cấp hai nhiều hơn tiểu học nhiều, mấy ngày nay Lâm Tiếu phải nhanh chóng làm bài tập thì lúc đi Hải Nam chơi mới thoải mái được.
Cô không muốn phải mang bài tập đi Hải Nam.
Mẹ cũng ủng hộ Lâm Tiếu không mang sách vở đi: “Đi chơi thì phải chơi cho đã.”
Lâm Tiếu làm mấy tờ đề, sau đó anh trai đã đón bà ngoại về đến nơi. Lâm Tiếu chạy nhanh ra ngoài cửa: “Bà ngoại.”
Lữ Tú Anh đỡ lấy hành lý cho bà ngoại Lâm Tiếu, bà ngoại lại mang lên rất nhiều rau, Lữ Tú Anh phân loại rau xong lại sắp xếp hành lý cần mang theo khi đi du lịch cho bà ngoại Tiếu Tiếu.
Lữ Tú Anh lấy hết áo dày mùa đông trong hành lý của bà ngoại ra: “Hải Nam rất ấm áp, không cần phải mặc những đồ dày thế này.”
Bà ngoại không dám tin: “Ấm như thế thật á?”
Lữ Tú Anh: “Mẹ xem dự báo thời tiết đi, dự báo thời tiết không lừa đâu.”
Lâm Tiếu đứng bên cạnh ngân nga: “Mời em đến nơi cùng trời cuối đất, nơi mùa xuân luôn ở đây. Gió xuân trên đảo Hải Nam ấm áp, và những bông hoa xinh đẹp khiến em tươi vui.”
“Bà ngoại, Hải Nam bốn mùa đều là mùa xuân.” Lâm Tiếu nói, đây là bài hát mà gần đây cô thường xuyên hát ở nhà.
Cả nhà thu dọn hành lý đi du lịch, đáng tiếc là Tiểu Hoàng không thể đi, chỉ có thể để Tiểu Hoàng ở chỗ dì Đỗ nhờ dì nuôi hộ mấy ngày.
Dì Đỗ dặn dò con trai: “Con không được giật lông của Tiểu Hoàng đâu đấy.”
Con trai dì Đỗ vẻ mặt bất lực: “Mẹ, năm nay con mười bốn tuổi rồi chứ có phải là mới bốn tuổi đâu.”
Lâm Tiếu ôm Tiểu Hoàng thật chặt, không nỡ rời khỏi nhà dì Đỗ, cứ tưởng là Tiểu Hoàng nhất định sẽ đuổi theo họ tới tận cửa nhưng khi đến cửa chống trộm quay đầu lại nhìn thì thấy Tiểu Hoàng không thèm nhìn mình, đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng bếp đang đóng của nhà dì Đỗ.
Nỗi buồn trong lòng Lâm Tiếu bỗng chốc tan biến, nhắc lại với dì Đỗ lần nữa: “Dì Đỗ, dì phải cất kỹ đồ ăn vào.”
Dì Đỗ cười nói: “Dì biết rồi.”
Bố trí ổn thoả cho Tiểu Hoàng xong, ngay sáng ngày hôm sau, anh trai lái xe chở Lâm Tiếu, mẹ và bà ngoại ra sân bay. Lần này đi Hải Nam cũng gọi cả Thẩm Vân đi cùng, nhưng Thẩm Vân không chịu đi, cô ấy không nỡ bỏ phí nhiều ngày như thế, hàng ngày cô ấy đều dành thời gian để học.
Lần đầu Lâm Tiếu đến sân bay, sân bay to thật còn to hơn ga tàu, lại còn gọn gàng, sạch sẽ hơn ga tàu nhiều.
Lữ Tú Anh nhìn ngó tứ phía, cảm thấy thật dễ chịu: “Sân bay thật là sạch.”
Anh trai dắt Lâm Tiếu theo, mẹ và bà ngoại kéo hành lý, đợi lên máy bay. Lữ Tú Anh thấy Lâm Dược Phi mặc dù cũng là lần đầu đi máy bay nhưng lại rất thuộc cửa, thuộc đường, cảm thấy Lâm Dược Phi thật chu đáo, đã nghe ngóng hết từ trước rồi.
Cuối cùng cũng đến giờ lên máy bay, mẹ dắt tay Lâm Tiếu, bước lên thang máy và lên máy bay.
Chỗ ngồi của bốn người được sắp xếp lần lượt ở hàng trước và hàng sau, Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu vào trong ngồi: “Con ngồi chỗ gần cửa sổ.”
Lâm Dược Phi lấy máy ảnh từ trong túi đeo trên người ra: “Lần đầu ngồi máy bay, chụp kiểu ảnh.”
Lâm Tiếu ngồi trên ghế máy bay, anh trai cô chụp cho cô một kiểu ảnh, trong ảnh có Lâm Tiếu, mẹ và bà.
“Mẹ, sao máy bay vẫn chưa cất cánh ạ?” Lâm Tiếu hỏi mấy lần liền, cuối cùng tiếp viên hàng không cũng lên tiếng nhắc nhở mọi người máy bay sẽ cất cánh ngay bây giờ.
Lâm Tiếu cúi đầu kiểm tra lại một lần dây an toàn của bản thân, Lữ Tú Anh lại giúp Lâm Tiếu kiểm tra lại lần nữa.
Máy bay bắt đầu lăn bánh về phía trước, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, một cảm giác không trọng lượng khó chịu ập đến, Lâm Tiếu căng thẳng nhắm mắt lại.
Cảm giác không trọng lượng nhanh chóng biến mất, Lâm Tiếu nghe thấy anh trai cô nói với cô: “Tiếu Tiếu, mở mắt ra, nhìn ra ngoài.”
Lâm Tiếu mở mắt ra, chớp mắt đã thấy máy bay đã bay lên rất cao rồi, người và kiến trúc phía dưới đều bé dần lại.
Lần đầu tiên Lâm Tiếu nhìn từ trên độ cao cao như thế này xuống, bên dưới như một thành phố được xếp từ các khối gỗ chồng lên nhau.
Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ ngốc nghếch của em gái, cười khà khà chụp thêm hai tấm ảnh.
Nghe thấy tiếng bấm máy, bà ngoại liền nói: “Tiết kiệm đi lát còn dùng, còn chưa được nhìn thấy biển lớn nữa, đừng để trên máy bay đã chụp hết phim mất rồi.”
Lâm Dược Phi bảo bà ngoại yên tâm: “Cháu cầm theo mấy cuộn phim cơ, đủ dùng.”
“Tú Anh, sao con vẫn còn nắm tay vịn?” Bà ngoại là người đầu tiên phát hiện ra mẹ cô đã bất động kể từ khi máy bay trượt trên đường băng đến giờ.
“Con sợ phải không?” Bà ngoại hỏi.
Trước mặt hai đứa con Lữ Tú Anh không chịu thừa nhận là mình sợ, nhưng khi bà buông tay ra, lòng bàn tay của bà lại đỏ bừng.
Lâm Tiếu cầm lấy tay mẹ nhẹ nhàng xoa: “Mẹ đừng sợ.”
Lâm Dược Phi: “Mẹ, tỷ lệ sự cố của máy bay thấp hơn nhiều so với ô tô.”
“Phủi phủi cái mồm.” Lữ Tú Anh vội vàng nói: “Đang ở trên máy bay đấy, đừng có nói linh tinh.”
Bà ngoại cười Lữ Tú Anh: “Con còn không bằng Tiếu Tiếu nữa, Tiếu Tiếu còn không sợ.”
Lữ Tú Anh bỏ tay ra khỏi tay vịn, tư thế vẫn còn có chút cứng ngắc, xoa xoa tai: “Tai của mọi người có vấn đề gì không? Tai mẹ ù ù.”
Lâm Dược Phi: “Mẹ, mẹ há miệng ra, há vài lần vào.”
“Tiếu Tiếu, túi em có doublemint, đưa mẹ một viên.”
Lâm Tiếu mở chiếc túi đeo trên người của mình ra, lấy một viên kẹo cao su đưa cho mẹ và tự ăn một viên, vị bạc hà mát quá!
Lữ Tú Anh nhai kẹo cao su một lúc, ngạc nhiên nói: “Hiệu quả thật ,hết ù tai rồi.”
Lữ Tú Anh cũng không ngờ rằng trong nhà mình là người duy nhất sợ máy bay, còn không bằng người già như bà ngoại Lâm Tiếu, cũng không bằng trẻ con như Lâm Tiếu. Cũng may Lâm Tiếu ngồi cạnh cửa sổ, Lữ Tú Anh còn không dám nhìn ra ngoài cửa.
Lâm Tiếu ngồi cạnh cửa sổ không rời mắt khỏi phong cảnh bên ngoài cửa, máy bay đã bay đến nơi cao hơn cả những đám mây trắng, đám mây trắng khổng lồ bay ở bên dưới.
Giống như là Tôn Ngộ Không lộn nhào trên không trung cách xa vạn dặm vậy, Tôn Ngộ Không cưỡi trên mây trắng, bây giờ Lâm Tiếu cũng đang cưỡi trên mây trắng.
Lâm Tiếu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cứ nhìn nhìn mãi rồi ngủ mất cho mãi đến khi mẹ gọi cô dậy: “Tiếu Tiếu, sắp hạ cánh rồi.”
Lâm Tiếu ngồi bật dậy, sao mình lại ngủ quên chứ.
“Mẹ, đã đến Hải Nam chưa ạ?” Lâm Tiếu mặt mày rầu rĩ, vì ngủ quên mà cô đã để lỡ mất bao nhiêu cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Tất cả là do tối qua cô ngủ không ngon, hôm nay trên máy bay lại ngủ quên mất.
Lâm Tiếu vừa ra khỏi máy bay, một luồng nhiệt ập vào mặt, không khí ẩm ướt, như thể trong nháy mắt bước vào một mùa khác.
“Thật là ấm áp.” Áo khoác trên người Lâm Tiếu lập tức không mặc nổi nữa.
Mẹ và bà cũng không mặc nổi quần áo trên người nữa phải đi vào nhà vệ sinh của sân bay thay ra, cởi áo dày bên ngoài ra mặc chiếc áo mỏng mà họ mang theo vào.
Bà ngoại Lâm Tiếu thốt lên: “Đây đúng là bốn mùa như mùa xuân, đang trong mùa đông lạnh giá mà nơi đây vẫn ấm áp thế này.”
Chỉ có anh trai mặc ít quần áo nhất, cởi áo khoác bên ngoài ra là bên trong chỉ còn một chiếc áo sơ mi, thời tiết này mặc là vừa đẹp. Từ sau khi biết lái xe, mùa đông anh trai không còn mặc quần giữ nhiệt nữa, bình thường anh chỉ mặc một chiếc quần tây, hôm nay chỉ mặc một chiếc quần bò.
Một đoàn người gọi xe đến khách sạn mà anh trai đã đặt trước, trên đường Lâm Tiếu thò đầu ra ngoài cửa xem. Phong cảnh thành phố nơi đây thật là khác lạ, rất nhiều cây ở hai bên đường Lâm Tiếu chưa thấy bao giờ.
Lá vẫn xanh trong mùa đông lạnh giá nhất, mọc trên cây mà không bị rụng.
“Cây cối nơi này nhìn thật vui vẻ.” Lâm Tiếu thốt lên.
Lâm Dược Phi cười khúc khích: “Cây mà cũng biết hạnh phúc.”
Lâm Tiếu gật đầu: “Cây ở đây vui hơn cây ở nhà.”
Lâm Tiếu vừa nhìn thấy cây cối ở đây đã cảm thấy như vậy rồi, cây cối ở đây tán rất rộng, mướt mát, xum xuê, đúng cái dáng được ăn no uống đủ.
“Ôi, cây cối ở chỗ mình thật là thiệt thòi.” Lâm Tiếu nói.
“Mẹ, bây giờ chúng ta có đi biển không?”
“Về khách sạn cất hành lý trước.”
Taxi đưa thẳng đến khách sạn, Lý Vân Châu vừa nhìn khách sạn vừa thốt lên thán phục: “Sang trọng hơn so với khách sạn ở chỗ chúng ta nhiều.”
Lâm Dược Phi: “Dù sao đây cũng là nơi ngành du lịch phát triển mạnh, từ những năm tám mươi đã bắt đầu phát triển rồi.”
Lâm Tiếu nhìn tên của khách sạn, tò mò đáp: “Ở đây có thể nhìn thấy biển không?”
Lâm Dược Phi nhếch miệng: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Lâm Tiếu thấy anh trai cười như vậy là đã hiểu rồi, trong khách sạn chắc chắn có thể nhìn thấy biển.
Tòa nhà khách sạn rất cao, phải di chuyển bằng thang máy. Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu đi thang máy lên xuống thẳng, khi cửa thang máy đóng lại cô có chút lo lắng, cảm giác khi thang máy đi lên cũng giống như khi máy bay cất cánh, nhưng lạ là khi đi thang máy không thấy mẹ cô căng thẳng.