Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 347: Chương 347




Quả nhiên Lâm Tiếu rất vui vẻ.

Lâm Tiếu cầm san hô nhỏ tới trường học và được đối xử nhẹ nhàng, Lữ Tú Anh cầm san hô nhỏ tới đơn vị và đặt trên bàn làm việc nhưng lại không được may mắn như vậy.

Đầu tiên Lữ Tú Anh đặt một cành san hô trắng trên bàn làm việc của mình, lúc lãnh đạo nhỏ đến nhìn thấy rất thích nên đã cầm đi.

Lữ Tú Anh lại đặt một cành san hô đỏ trên bàn làm việc của mình, lãnh đạo nhỏ nhìn thấy nói: "Cái này màu đỏ trông đẹp hơn." Lại lấy mất.

Lữ Tú Anh nói rõ ràng với lãnh đạo nhỏ: "Thật ra đồ trang trí mua ở bờ biển là làm bằng nhựa."

Lãnh đạo nhỏ dừng động tác lại, nói: "Không sao, thật hay giả không quan trọng, chỉ cần đồ đẹp là được."

Lãnh đạo nhỏ cầm cành san hô đỏ đi, cũng không trả lại cái màu trắng cho bà. Lữ Tú Anh tức giận đến mức không bày lên bàn làm việc nữa, bà hối hận vì trước đó đã bày hai cái: "Ai mà ngờ được ông ta lại mặt dày thế chứ, cầm cái thứ nhất còn muốn cầm cái thứ hai."

"Mấy cái còn lại tôi sẽ bày hết ở nhà, chỉ ngắm ở nhà thôi."

Trong buổi họp phụ huynh bắt đầu học kỳ mới, cuối cùng Lữ Tú Anh đã được như ý muốn, cảm nhận được cảm giác của Lâm Dược Phi trong học kỳ trước.

Lữ Tú Anh ngồi vào chỗ của Lâm Tiếu, ánh mắt của tất cả các phụ huynh khác trong lớp học nhìn bà đều thay đổi, lập tức có mấy phụ huynh đến trò chuyện cùng Lữ Tú Anh, hỏi Lữ Tú Anh bình thường ở nhà dạy con cái thế nào.

Lữ Tú Anh ăn ngay nói thật: "Trình độ học vấn cha mẹ nhà chúng tôi đều không cao, chủ yếu là dựa vào chính con bé."

"Chỉ là bình thường con bé muốn mua sách gì, chúng tôi đều đồng ý, sách ngoại khóa cũng không quá khắt khe với con bé."

"Còn nữa, bình thường hãy khen ngợi con bé thật nhiều, ngay cả những việc nhỏ nhặt."

Các phụ huynh khác nhìn thấy vẻ mặt của Lữ Tú Anh, xác định bà rất chân thành, nhưng Lữ Tú Anh nói như không nói, bọn họ cũng bỏ tiền ra mua sách khi con nhà mình muốn và cũng thường dành cho con mình nhiều lời khích lệ mà!

Ôi trời, kinh nghiệm của thiên tài trẻ tuổi, nói với con nhà mình cũng không có tác dụng gì.

Dù biết không có tác dụng gì, vẫn có rất nhiều phụ huynh chủ động nói chuyện với Lữ Tú Anh, trước khi họp phụ huynh vây quanh Lữ Tú Anh, sau khi họp phụ huynh cũng vây quanh Lữ Tú Anh, buổi họp phụ huynh kết thúc được hai mươi phút thì cuối cùng Lữ Tú Anh mới được ra khỏi trong phòng học.

Bà đỏ mặt về đến nhà.

"Mẹ, họp phụ huynh giáo viên nói gì thế ạ?" Lâm Tiếu tò mò hỏi.

Lữ Tú Anh: "Nói các con bắt đầu học vật lý và hóa học từ sớm, còn thêm hai môn học nữa, mà hai môn này đều là môn học rất quan trọng."

Vật lý và hóa học đều là môn thi cấp ba, mặc dù học sinh lớp năm năm không cần tham gia thi đại học, nhưng trong giai đoạn bọn họ ở cấp hai phải tham gia thi. Ngoại trừ thi toán học, còn phải thi vật lý và hóa học. Học sinh lớp năm năm bước vào cấp ba, cơ bản thì 95% đều phải lựa chọn khoa học tự nhiên, rất nhiều học sinh ở cấp ba cũng sẽ tiếp tục thi.

Cho nên vật lý và hóa học rất cần thiết để đặt nền tảng tốt.

Hôm nay họp phụ huynh, giáo viên các môn học khác đều không đến, chỉ có cô giáo Dương, giáo viên vật lý và giáo viên hóa học, mỗi người đứng trên bục giảng nói rất lâu.

"Tiếu Tiếu, con có cảm thấy vật lý và hóa học khó không, con thích không?"

Lâm Tiếu: "Không khó, con thích ạ!"

Vật lý và hóa học đều có lớp thí nghiệm, đợi bọn họ học thêm kiến thức một khoảng thời gian nữa, giống lớp sinh học lúc trước, vượt qua kiểm tra an toàn của lớp thí nghiệm là có thể vào lớp thí nghiệm làm thí nghiệm!

Lâm Tiếu rất có hứng thú với các môn học có thể làm thí nghiệm.

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: "Thêm hai môn học nữa, chương trình học nhiều hơn, con có cảm thấy vất vả không?" Đây cũng là vấn đề quan trọng mà hôm nay cô giáo Dương nhắc nhở các phụ huynh chú ý.

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không vất vả ạ, chỉ là có thêm bài tập hai môn, dùng bút bi sẽ nhanh hơn."

Trong lớp càng ngày càng nhiều các bạn học bắt đầu dùng bút bi, Lâm Tiếu cũng đổi từ bút máy thành bút bi.

Mặc dù giáo viên đều nói bút máy thích hợp để luyện chữ hơn bút bi, khi thi chắc chắn phải sử dụng bút máy, nhưng bình thường lúc làm bài tập giáo viên cũng không để ý.

Dùng bút bi không cần bơm mực nước, cũng không cần lo lắng dùng hết mà không có mực nước, còn phải mượn bút máy của bạn học, để ngòi bút bơm một ít mực nước vào ngòi bút của mình.

Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói như vậy, lập tức nói: "Dùng hết thì mua."

Lâm Tiếu lập tức nói: "Bây giờ trong cửa hàng phụ kiện ở phố sau có bút bi mang mùi thơm." Rất nhiều bạn học nữ trong lớp đều đã mua chúng.

Lữ Tú Anh nhíu mày: "Mang mùi thơm vậy chắc chắn là đã thêm gì đó vào mực viết, hàng ngày ngửi mùi thơm đó có tốt cho cơ thể không? Con không được mua loại này."

 

"Ồ…" Lâm Tiếu hoàn toàn không nghĩ tới mẹ sẽ nói như vậy, nếu biết trước như này, cô sẽ không xin phép mẹ mà tự mình đi mua luôn.

Bây giờ thì hay rồi, hỏi mẹ một câu, lại không được mua nữa.

Lâm Tiếu đảo mắt, quyết định sẽ lén mua một cây cho mình, lúc ở trường thì sử dụng nó, sau khi tan học thì đặt trong ngăn bàn chứ không mang về nhà.

Cuối tháng ba, dì Đỗ mang cho gia đình Lâm Tiếu một túi lớn cây hương thung.

Hiện tại cây hương thung vừa mới nảy mầm, là thời điểm mềm nhất ngon nhất, lúc này mầm cây hương thung tự nhiên cũng ít nhất, trên một thân cây cũng không hái được bao nhiêu.

Lữ Tú Anh nhìn thấy một túi lớn như thế, ngạc nhiên nói: "Như này thì nhiều quá rồi, bà lấy đâu ra mà nhiều thế?”

Dì Đỗ nói: "Ông nội Tiểu Lỗi hái ở quê, ở quê có mấy cái cây đấy."

Lữ Tú Anh bảo dì Đỗ cầm một nửa về ăn, dì Đỗ nói: "Có rồi, ở nhà tôi cũng để lại một túi lớn như này."

Lâm Dược Phi thích ăn cây hương thung nhất, ngày nào cũng bảo mẹ làm cho anh ăn. Rau trộn hương thung, trứng xào hương thung, thậm chí còn có lần gói sủi cảo nhân hương thung.

Hai món kia Lâm Tiếu còn có thể chấp nhận, Lâm Tiếu cắn một cái sủi cảo nhân hương thung rồi nhíu mày, cây hương thung có vị quá nồng, mùi thơm biến thành mùi thối.

Vẻ mặt Lâm Tiếu ghét bỏ: "Thối…"

Cũng may Lữ Tú Anh đã chuẩn bị từ trước, bà làm thịt viên cho một mình Lâm Tiếu, nhân bên trong của sủi cảo chỉ có thịt không có rau, chỉ thêm một chút hành tây làm gia vị.

Lâm Tiếu cắn một miếng: "Thật là thơm!"

Lâm Dược Phi: "Vừa hay, em đừng giành với anh nhân bánh cây hương thung."

Lâm Tiếu liếc mắt nhìn anh trai: "Em không thèm cướp của anh đâu."

Lữ Tú Anh chia cây hương thung thành mấy phần cất trong ngăn đá tủ lạnh, mỗi lần ăn thì rã đông một phần, ăn như vậy sẽ rất tươi ngon. Chẳng qua Lâm Dược Phi suốt ngày kêu muốn ăn, cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu trong ngăn đá tủ lạnh, đến tháng tư là đã ăn hết cây hương thung.

Vào tháng tư, nhà nước tuyên bố hủy bỏ giờ mùa hè.

Từ năm tám sáu đến năm chín mươi hai, thực hiện giờ mùa hè được sáu năm, xoá khỏi giai đoạn lịch sử.

Trước đó khi thực hiện giờ mùa hè mọi người đều cảm thấy bất tiện, mỗi mùa xuân và mùa thu phải chỉnh hai lần kim đồng hồ, buộc phải chỉnh thời gian lùi lại một giờ, một năm điều chỉnh hai lần khiến làm việc và nghỉ ngơi rất khó khăn.

Thậm chí sau sáu năm, mọi người vẫn cảm thấy không quen.

Bây giờ huỷ bỏ giờ mùa hè, đa số mọi người đều khen ngợi.

"Cuối cùng cũng huỷ giờ mùa hè rồi! Giờ mùa hè quá phiền phức!"

Lữ Tú Anh ở trong đơn vị thường xuyên nghe thấy mấy câu như này, có đồng nghiệp nói: "Sinh vào giờ mùa hè mấy năm nay, tính bát tự đều phải trừ một giờ, nhà mọi người có con sinh vào lúc này, sau đừng có nhầm ngày sinh nhật."

"Trước đó họ hàng của tôi xem bói cho đứa nhỏ trong nhà, tính ra thì không khớp, bởi vì mùa hè chênh lệch một giờ, sau khi trừ một giờ thì lại tính đúng."

Sau khi huỷ bỏ giờ mùa hè thì không cần điều chỉnh đồng hồ, chẳng qua thời gian biểu của trường học sẽ thay đổi sau ngày mùng một tháng năm.

Thời gian buổi sáng không thay đổi, lớp học buổi chiều sau buổi sáng nửa tiếng, tan học sớm nửa tiếng.

Cứ như vậy, thời gian nghỉ trưa của Lâm Tiếu ít đi nửa giờ, đi ra ngoài trường học ăn cơm thì có hơi vội, bên ngoài quán cơm xếp hàng dài thì thật sự không dám ăn.

Vừa hay bọn Lâm Tiếu cũng ăn qua mấy lượt món ngon ở bên ngoài trường học, đã hơi chán ăn, bây giờ lại cảm thấy đồ ăn căn tin cũng không tệ lắm, phân đội nhỏ ăn cơm lại trở lại căn tin ăn cơm lần nữa.

Đến tháng năm, tháng sáu, tới gần kỳ thi đại học, Lâm Tiếu thấy học sinh lớp mười hai ở trong trường trung học số một bắt đầu chạy nước rút.

Lâm Tiếu không cần dựa vào đồng phục để phân biệt nữa, cơ bản đều có thể nhìn ra ai là học sinh lớp mười hai, dù học sinh lớp mười hai có đi chỗ nào bước chân cũng vội vàng, trước khi bắt đầu nghi thức chào cờ trong tay đều cầm sách.

Học sinh lớp mười hai trung học số một tham gia thi đại học không liên quan gì đến Lâm Tiếu, có liên quan cũng chỉ là chị Tiểu Vân năm nay đã đăng ký tham gia thi đại học sớm.

Chị Tiểu Vân năm nay học lớp mười một, nhưng hiện tại quản lý không được chặt chẽ, các trường trung học phổ thông đều sẽ cho học sinh lớp mười một có thành tích học tập tốt đăng ký thi đại học sớm, để cho nhóm học sinh có tiềm năng này thử sức trước một năm, trải nghiệm cảm giác thi đại học.

Các giáo viên cảm thấy làm thế thì lần sau lớp mười hai đi vào phòng thi đại học sẽ không còn căng thẳng nữa.

Thành tích của chị Tiểu Vân thuộc loại trung bình trở lên, theo lý thuyết thì cô ấy không lọt vào phạm vi học sinh khá giỏi có thể đăng ký thi đại học sớm, ban đầu giáo viên không muốn đăng ký cho Thẩm Vân.

Nhưng bản thân Thẩm Vân đã tha thiết yêu cầu, cô ấy muốn thử trước một năm.

Thẩm Vân nói với tất cả mọi người là đi thử trước một chút, chỉ có bản thân cô ấy biết, nếu như lần thi đại học này có thể thi đậu đại học, chỉ cần là một trường đại học, cô ấy sẽ đi đọc.

Hàng năm đều có những học sinh lớp mười một tham gia thi đại học sớm và vào thẳng đại học, đó đều là những học sinh lớp mười một rất hài lòng với trường học mình thi đậu, đa phần những ngôi trường thi đậu đều là trường nổi tiếng, nếu không đều sẽ đợi đến lớp mười hai thi lại một lần nữa.

Nhưng Thẩm Vân không cần một trường nổi tiếng, cô ấy đã dốc hết sức học tập, rõ ràng ngôi trường nổi tiếng không phải thứ cô ấy muốn có. Chỉ cần có thể thi đậu một trường thì cô ấy sẽ đi đọc.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.