Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 348: Chương 348




Bước vào mùa hè, Lâm Tiếu đột nhiên trở nên bận rộn.

Kỳ thi cuối học kỳ một, phải thi nội dung của hai năm lớp bảy và lớp tám, lớp năm năm đã dành một năm để hoàn thành chương trình hai năm học của các lớp khác, kỳ thi cuối kỳ lần này có chín môn học.

Lâm Tiếu đếm cho mẹ xem mình sẽ phải dùng bao nhiêu quyển sách giáo khoa để ôn tập: "Vật lý, hóa học và sinh học mỗi môn hai quyển, sáu môn còn lại đều có bốn quyển."

"Chỉ riêng sách giáo khoa đã có ba mươi quyển!"

Sách hướng dẫn, sách bài tập, bài kiểm tra đã làm… Còn nhiều hơn sách giáo khoa. Ngăn bàn không chứa được hết, các bạn học cùng lớp đều mua một cái thùng nhựa, từng quyển sách được chất chồng đựng trong thùng nhựa, đặt ở dưới chỗ ngồi của mình.

Lâm Tiếu chia chín môn này thành hai nửa, một nửa môn học chỉ ôn tập ở nhà, một nửa môn học chỉ ôn tập ở trường học, như vậy sẽ không cần đeo cặp sách mang sách giáo khoa và sách hướng dẫn theo.

Như thường lệ, các giáo viên lớp A1 vẫn sẽ không dành thời gian ôn tập trước kỳ thi, không hướng dẫn các học sinh ôn tập, việc ôn tập hoàn toàn do học sinh tự mình sắp xếp.

Trong nhà, trên giá sách bên cạnh bàn học của Lâm Tiếu, &LTvăn học dành cho thiếu nhi> và truyện tranh tích lũy nhiều năm bị dồn sang một bên, Lữ Tú Anh dùng báo bọc lại, để tránh bị bám bụi.

Mấy quyển sách Quỳnh Dao, Diệc Thư của Lữ Tú Anh cũng bị lấy xuống khỏi giá sách của Lâm Tiếu, bà cất trong ngăn kéo tủ. Hơn nửa chỗ còn lại của giá sách, tất cả đều bị sách giáo khoa, sách hướng dẫn và sách bài tập của Lâm Tiếu chiếm chỗ.

"Học tập cũng khó khăn thật…" Mỗi lần Lữ Tú Anh nhìn thấy trên giá sách của Lâm Tiếu có nhiều sách như thế, đều sẽ sinh ra cảm xúc như vậy.

Bản thân Lâm Tiếu lại không cảm thấy có cái gì là khó khăn, khi cô ôn tập nhanh chóng nhìn qua sách giáo khoa một lần, sau đó nhìn vào vở sửa lỗi của mình. Sách bài tập và bài thi đã làm qua thì không cần để ý đến, dù gì đề bài sai đều ở trong vở sửa lỗi, đề bài đúng chắc chắn cô sẽ làm được.

Trong quá trình ôn tập cũng cần làm đề mới để duy trì cảm giác. Nếu như luôn nhìn đề cũ, có khả năng mắt sẽ cảm thấy cái gì cũng biết, lúc thật sự làm bài thì lại lạ tay. Lâm Tiếu chọn mấy bộ đề thi trong tiệm sách ở phố phía sau, chọn đề bài phía trên đó rồi làm.

Chu Tuệ Mẫn không muốn đến phố phía sau ăn cơm nữa, Lâm Tiếu cũng không đi, hai người cùng nhau ăn ở căn tin, chỉ có khi đến tiệm sách mới có thể đi phố phía sau.

Thói quen đến phòng đun nước để rót nước sau khi ăn cơm trưa xong vẫn không thay đổi, hiện tại Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đến căn tin cũng mang theo bình nước của mình.

Thỉnh thoảng bọn họ có thể gặp Hoa Hoa một chút, Lâm Tiếu mang theo một cái xúc xích giăm bông cho Hoa Hoa ăn, sau khi gặp sẽ cho Hoa Hoa và con của nó ăn một cái.

Trước kỳ nghỉ đông, cô giáo Dương đã tìm gia đình sẵn sàng nuôi tất cả những con mèo con mà Hoa Hoa sinh ra, chỉ để lại một con mèo cho Hoa Hoa, là một con mèo mướp.

Thời điểm cô giáo Dương đưa những con mèo con khác đi, Hoa Hoa cũng không ngăn cản cô Dương, dường như nó biết cô giáo Dương đang nghĩ cách giúp mèo con sống sót trong mùa đông giá rét. Khi còn lại một con mèo con cuối cùng, cô giáo Dương muốn mang đi, Hoa Hoa không đồng ý, tự mình che chở mèo mướp nhỏ.

Cô giáo Dương đã để lại một con mèo nhỏ cuối cùng cho Hoa Hoa. Khai giảng học kỳ này, Lâm Tiếu trở lại trường học, ngạc nhiên phát hiện Hoa Hoa và mèo mướp nhỏ đều sống khỏe mạnh trong trường học.

Lâm Tiếu không biết mèo mướp nhỏ là mèo đực hay mèo cái, Hoa Hoa dẫn theo con trai hay con gái của nó đi loanh quanh trong trường.

Hoa Hoa không còn cố gắng đòi đồ ăn của học sinh nữa, Lâm Tiếu cảm thấy Hoa Hoa biết cô, đôi khi nhìn thấy cô sẽ meo meo hai tiếng, nhưng Hoa Hoa cũng không còn đòi Lâm Tiếu đồ ăn nữa, đều là Lâm Tiếu chủ động cho nó ăn.

Mùa đông năm ngoái Hoa Hoa đòi cô đồ ăn, chắc là bởi vì mang thai thiếu dinh dưỡng, chỉ là khi đó Lâm Tiếu không hề biết nó mang thai, chỉ tưởng bộ dạng nó trông mập mạp.

Mèo mướp nhỏ và mẹ không giống nhau, nó thường xuyên kêu meo meo với học sinh, lúc đông học sinh nó không dám tới gần, khi thấy một người hoặc hai ba người đi ngang qua cùng lúc, mèo mướp nhỏ sẽ kêu nhiều nhất.

Mỗi ngày nó đều lượn lờ xung quanh căn tin, biết các bạn học sinh cho nó ăn đều là đồ được mua từ căn tin, chặn người ở đây thì xác suất thành công cao nhất.

Không ít học sinh cho mèo mướp nhỏ ăn, Lâm Tiếu đã từng nhiều lần nhìn thấy các học sinh cho mèo mướp nhỏ ăn, có một nữ sinh lớp A3 cùng khoá với Lâm Tiếu nhìn rất quen, có lẽ là phiếu cơm dài hạn bị mèo mướp nhỏ trói buộc.

Nếu mèo mướp nhỏ không thiếu người cho ăn, Lâm Tiếu cũng không cho nó ăn nữa, chỉ cho mẹ Hoa Hoa của nó ăn.

 

Mèo mướp nhỏ và Hoa Hoa trong trường học có mấy tên gọi, Lâm Tiếu nghe thấy mỗi học sinh lại gọi một tên riêng, mèo mướp nhỏ có tên là Cam, Tiểu Bàn, Meo Meo… Hoa Hoa có tên gọi là Hoa Hoa, Nữu Nữu, Meo Meo…

 

Chẳng trách khi Lâm Tiếu gọi Hoa Hoa nó không có phản ứng gì, những cái tên do các bạn học trường Trung học số một gọi, đa phần con mèo không nhận ra những cái tên kia là của mình.

Chỉ có "Meo meo" có lẽ là được các bạn học gọi nhiều nhất, Hoa Hoa và mèo mướp nhỏ sau khi nghe được cái tên này đều có phản ứng, mẹ và con hoặc hai mẹ con đều nhận cùng một cái tên.

Trước kỳ thi cuối kỳ, Lâm Tiếu phát hiện các bạn học đi dạo ở trong sân trường cho mèo ăn chẳng những không giảm bớt mà càng ngày càng nhiều.

Mặc dù Chu Tuệ Mẫn không đồng ý đi ra ngoài trường học ăn cơm, nhưng cũng rất bằng lòng đi dạo cùng Lâm Tiếu đi dạo trong trường học.

"Cậu có cảm thấy trong lớp rất ngột ngạt không." Chu Tuệ Mẫn hỏi.

Lâm Tiếu gật đầu: "Bây giờ thời tiết nóng bức, không khí trong lớp học không tốt lắm."

Trên người các nam sinh luôn có mùi mồ hôi, quạt trần trên trần nhà từ sáng đến tối không ngừng quay, phả ra gió nóng. Cửa trước cửa sau và tất cả cửa sổ đều mở ra, không khí trong phòng học vẫn không mát mẻ hơn là mấy.

Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: "Ý tớ không phải chuyện này."

"Tớ cảm thấy vừa về tới trong lớp học, đa số các bạn học đều đang làm đề, quá áp lực."

Chu Tuệ Mẫn nhìn thấy các bạn học làm bài, bản thân cũng không dám nghỉ ngơi dù chỉ một phút. Cô bé không nhịn được đi so sánh với những bạn học khác, để ý thời gian học tập của những bạn học khác dài bao nhiêu, hiệu suất học tập cao bao nhiêu, cô bé không muốn thua. Nhất là mấy bạn học có thành tích không khác mình, Chu Tuệ Mẫn rất để ý, sợ lần thi tiếp theo mình bị vượt qua, không thi được thứ hai cả lớp.

Đúng vậy, trong một năm học, mấy bạn học Chu Tuệ Mẫn, Triệu Hiểu Long có thành tích tốt đều tranh nhau vị trí thứ hai.

Kỳ thi hàng tháng, giữa kỳ, cuối kỳ… Mỗi lần thi Lâm Tiếu đều dẫn đầu, điểm số bỏ xa vị trí thứ hai một khoảng lớn.

Bất kể là giáo viên hay các bạn học, đều đã ngầm thừa nhận vị trí thứ nhất là Lâm Tiếu. Mặc dù cô giáo Dương thường xuyên cổ vũ mấy bạn học có thành tích tốt trong lớp nỗ lực nhiều hơn, vượt qua Lâm Tiếu, nhưng nói thế nào thì… Chu Tuệ Mẫn cũng không đến mức dám so sánh thành tích với Lâm Tiếu, trong nội tâm cô bé vẫn cất giấu mục tiêu vượt qua Lâm Tiếu, nhưng trên thực tế chỉ là mấy bạn học đang tranh giành vị trí thứ hai.

Sau một năm học, thành tích các bạn học trong lớp tương đối ổn định. Ai thành tích tốt, ai thành tích kém, ai thành tích trung bình, gần như đã tạo thành bố cục cố định.

Cô giáo Dương chia làm hai nhóm học tập có sự cạnh tranh với nhau, nhưng tất cả mọi người không coi trọng cạnh tranh như vậy, mọi người trong nhóm học tập đều là bạn cùng lớp, rất khó sinh ra ý chí chiến đấu vì danh dự tập thể giống như khi thi đấu với các lớp khác.

Đa số bạn học bước vào lớp năm năm đều đã quen với việc ganh đua, trong lòng có một sức mạnh không muốn chịu thua, thế là rất nhiều bạn học trong lớp đã chọn cho mình một đối thủ có thành tích tương đương để cạnh tranh.

Lâm Tiếu biết, đối thủ cạnh tranh Chu Tuệ Mẫn chọn cho mình chính là Triệu Hiểu Long.

Triệu Hiểu Long cũng chọn đối thủ cạnh tranh là Chu Tuệ Mẫn.

Hai người thi đứng ở vị trí thứ hai rất nhiều lần, ngoài ra còn có mấy bạn học từng thi đứng ở vị trí thứ hai cũng coi Chu Tuệ Mẫn và Triệu Hiểu Long như đối thủ cạnh tranh.

Sau khi cô giáo Dương phát hiện các bạn học làm như vậy, trước lần thi cuối kỳ này, dứt khoát bảo các bạn học mỗi người lấy ra một tờ giấy, viết tên đối thủ cạnh tranh với mình lên giấy, gập đôi tờ giấy sau đó giao cho cô giáo Dương giữ tất cả.

"Đợi đến sau khi thi cuối kỳ cô sẽ mở ra, nếu như lần thi cuối kỳ này đánh bại đối thủ cạnh tranh mà các em đã viết, sau khi thi xong sẽ có thưởng."

Phần thưởng của cô giáo Dương có sức hấp dẫn cực lớn: "Đến lúc đó cô sẽ trao đổi với các giáo viên bộ môn, bạn học nào thắng, bài tập hè sẽ giảm cho các em một chút."

Vậy mà có thể giảm bài tập về nhà.

Sau khi nghe xong, hai mắt các bạn học đều sáng lên, có một số bạn học nghĩ sẽ viết lên giấy một đối thủ cạnh tranh có thực lực yếu hơn một chút, như vậy phần thắng của mình sẽ lớn hơn.

Nhưng mà lời kế tiếp của cô giáo Dương đã phá hỏng con đường này: "Các em viết đối thủ cạnh tranh của mình, xếp hạng của lần thi trước chỉ có thể cao hơn chính mình, không thể thấp hơn mình."

Cứ như vậy, Triệu Hiểu Long đứng vị trí thứ hai trong lần thi trước chỉ có thể viết Lâm Tiếu.

Chu Tuệ Mẫn lần trước thua Triệu Hiểu Long, thi đứng vị trí thứ ba.

Chu Tuệ Mẫn có thể viết đối thủ cạnh tranh là Triệu Hiểu Long, như vậy phần thắng tương đối lớn, nhưng Triệu Hiểu Long viết Lâm Tiếu, cô bé cũng muốn viết Lâm Tiếu!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.