Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 351: Chương 351




Cha Thẩm Vân đi làm ở đường sắt nên luôn muốn để con trai cả và con trai út thi vào trường cao đẳng kỹ thuật đường sắt, chắc chắn sau khi tốt nghiệp có thể vào đường sắt, có bằng cấp này, sau này muốn thăng chức cũng dễ dàng. Nhưng tiếc là con trai cả không thi đậu, mặc dù con trai út còn chưa tới tuổi thi đại học, nhưng nếu thi đậu được thì Thẩm Vân viết ngược tên mình cho xem!

Lâm Dược Phi thấy những hành vi của Thẩm Vân trước khi thi đại học là biết năm nay cô ấy không chỉ tới để trải nghiệm cảm giác thi đại học.

Sợ sẽ tạo áp lực cho Thẩm Vân nên Lâm Dược Phi không nói toạc ra, chỉ đặt khách sạn, đưa cơm canh rất chăm chỉ.

Lâm Dược Phi nhờ mẹ nấu cơm cho Thẩm Vân, anh viết sẵn thực đơn, còn mua sẵn nguyên liệu nấu ăn về.

Lữ Tú Anh vội vàng ngăn cản: "Con đừng mua đồ ăn nữa! Mấy nguyên liệu con mua không già cũng héo, để mẹ mua theo thực đơn con viết là được."

Thực đơn Lâm Dược Phi viết vô cùng an toàn, không có hải sản, không có dầu mỡ... Tóm lại là tránh tất cả những món dễ gây tiêu chảy.

"Mẹ ơi, mẹ bỏ ít muối một chút, mặn thì phải uống nước, lúc thi mà uống nước nhiều cũng không tiện." Lâm Dược Phi dặn dò.

Lữ Tú Anh: "Mẹ biết rồi, không cần con nói."

Ngày đầu tiên của kỳ thi đại học, sáng sớm Lâm Tiếu đã dậy rồi, nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ thầm chắc bây giờ chị Tiểu Vân đang trên đường tới địa điểm thi, chắc bây giờ đã vào phòng thi rồi...

Buổi sáng, lúc Lâm Dược Phi gọi Lâm Tiếu cùng đi đưa cơm, Lâm Tiếu nhảy cao ba thước, lập tức thay quần áo và giày để ra ngoài.

Trước cổng trường trung học số một giăng dây phân cách màu đỏ, bên ngoài có rất nhiều phụ huynh đang đứng chờ thí sinh.

Hôm nay Lâm Tiếu đã được trải nghiệm cảm giác "làm phụ huynh", nhón chân mong chờ trong đám phụ huynh, cuối cùng cũng chờ tới lúc các thí sinh ra khỏi trường thi.

"Chị Tiểu Vân!" Lâm Tiếu vừa vẫy tay vừa kêu to tên chị Tiểu Vân.

Lâm Tiếu và anh trai đưa chị Tiểu Vân đến khách sạn, sau đó thì về nhà, chị Tiểu Vân tự ăn cơm ở khách sạn, sau đó ngủ trưa.

Lâm Tiếu và anh trai không thể ở lại làm phiền cô ấy được.

Về đến nhà, Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, vừa rồi có bạn học gọi điện thoại đến tìm con, mẹ đã ghi lại số điện thoại, con nhớ gọi lại cho bạn học đấy."

Lâm Tiếu: "Ai thế ạ?"

Lữ Tú Anh: "Lý... Lý gì đó, mà mẹ quên mất rồi."

Lâm Tiếu gọi lại theo số điện thoại mà mẹ viết, nghe thấy giọng của lớp phó thể dục Lý Dương Trạch, Lý Dương Trạch ở đầu bên kia điện thoại kêu gào: "Lâm Tiếu! Nghe nói hôm nay cậu đi tham gia thi đại học?"

"Không phải chứ, cậu mới học lớp bảy mà đã tham gia thi đại học rồi sao! Cậu có còn là người không!"

Lâm Tiếu vừa giật mình vừa khó hiểu: "Gì cơ? Ai nói tớ tham gia thi đại học?"

Giọng Lý Dương Trạch khựng lại một chút: "Hả? Cậu không tham gia thi đại học à?"

"Nghiêm Quang Huy nói, cậu ấy bảo nhìn thấy cậu ở cổng trường trung học số một, cậu vừa ra khỏi địa điểm thi đại học."

Lâm Tiếu bất đắc dĩ làm sáng tỏ hiểu lầm này: "... Cái gì vậy, làm quá thế! Tớ chỉ đi đưa cơm cho chị Tiểu Vân thôi, chỉ đứng trước cổng trường trung học số một một lát, hoàn toàn không bước vào trong."

"Nghiêm Quang Huy nghĩ kiểu gì thế, sao tớ có thể tham gia thi đại học được." Đột nhiên Lâm Tiếu phát hiện ra mấu chốt của vấn đề, cô hỏi Lý Dương Trạch với vẻ ngạc nhiên: "Vậy mà cậu cũng tin? Cái chuyện bốc phét như thế mà cậu cũng tin được à?"

Lý Dương Trạch cười ha ha: "Nếu như nói người khác thì chắc chắn tớ sẽ không tin..."

Nhưng người Nghiêm Quang Huy nói lại là Lâm Tiếu, Lý Dương Trạch cũng không biết tại sao bản năng cậu bé lại tin chuyện này.

Mặc dù nghe là thấy không thể nào có chuyện mới học lớp bảy đã tham gia thi đại học.

Nhưng nếu là Lâm Tiếu thì lại giống như không gì là không thể cả.

 

Thẩm Vân thi đại học ba ngày, trưa ngày nào Lâm Tiếu cũng đi theo anh trai đến đưa cơm cho chị Tiểu Vân.

"Tiếu Tiếu, cảm nhận được bầu không khí thi đại học chưa? Có căng thẳng không?" Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Dược Phi nói xen vào: "Em ấy thì căng thẳng cái gì, ngày nào em ấy cũng đi chung không phải để cảm nhận bầu không khí thi đại học, mà là vì..."

"Vì muốn cổ vũ cho chị Tiểu Vân!" Lâm Tiếu lớn tiếng át cả tiếng của anh trai, xoay người đưa lưng về phía mẹ, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh trai.

Lâm Dược Phi nở nụ cười: "Đúng vậy, vì cổ vũ cho chị Tiểu Vân của em."

Lâm Dược Phi không vạch trần Lâm Tiếu, đúng là ngày đầu tiên cô đến để cổ vũ chị Tiểu Vân, nhưng ngày thứ hai và ngày thứ ba đều là bị dụ dỗ bởi cửa hàng đá bào mới mở ở cổng trường trung học số một.

Trên một phần đá bào lớn bày mấy miếng trái cây, rắc một chút mứt sợi, chính giữa đặt một quả anh đào đỏ rồi rưới thêm sữa bò, đó chính là đá bào rất được chuộng hiện nay.

Lâm Dược Phi nhìn mứt sợi trong đá bào với vẻ ghét bỏ, hỏi Lâm Tiếu: "Cái này không phải bỏ trong nhân bánh trung thu à? Bỏ cái này vào đá bào có ngon không?"

"Chủ quán, tôi trả thêm hai đồng, đừng bỏ cái mứt sợi này vào, cho thêm tí trái cây đi." Lâm Dược Phi nói với chủ cửa hàng đá bào.

Lâm Tiếu lập tức kháng nghị: "Không, em muốn cho mứt sợi vào!" Mứt sợi ăn ngon mà, bánh trung thu ngũ nhân cũng ngon luôn!

Đối với Lâm Dược Phi thì một phần đá bào như thế rất sơ sài, nhưng từ phản ứng của Lâm Tiếu thì có lẽ rất được các học sinh chào đón.

Đương nhiên nhóm thí sinh thi đại học chắc chắn sẽ không dám ăn đá bào, Lâm Tiếu bưng đá bào, vừa ăn đá bào vừa xem học sinh lớp mười hai thi đại học, sung sướng nhân đôi!

Lữ Tú Anh thấy hai anh em mắt đi mày lại, không cần đoán cũng biết chắc chắn mấy ngày nay Lâm Tiếu lại ăn vặt bên ngoài, nhưng không cho anh trai nói.

Thật ra từ lượng cơm Lâm Tiếu ăn Lữ Tú Anh cũng biết, mấy ngày nay Lâm Tiếu đi theo anh trai đưa cơm cho Tiểu Vân, sau khi về mới ăn trưa, mà lần nào cũng ăn ít hơn bình thường một chút.

Trước đó Lữ Tú Anh còn lo Lâm Tiếu ăn phần cơm hộp mang cho Tiểu Vân: "Có phải Tiểu Vân chia cơm của mình cho con ăn không?"

Cũng may Lâm Tiếu lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không có!"

Lâm Tiếu không hiểu tại sao mẹ lại nghĩ vậy, sao mình có thể giành ăn với chị Tiểu Vân đang thi đại học được chứ?

Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Lữ Tú Anh bảo Lâm Dược Phi gọi Thẩm Vân đến nhà ăn cơm: "Đợt này Tiểu Vân được nghỉ hè bao lâu thế?"

Lâm Dược Phi: "Một tuần ạ." Trường cấp ba của Thẩm Vân cho nghỉ hai ngày trước kỳ thi đại học, vậy nên bây giờ Thẩm Vân chỉ còn hai ngày cuối cùng để "nghỉ hè".

Lâm Tiếu: "Chị Tiểu Vân nghỉ hè còn ít hơn em!"

Lâm Tiếu cứ tưởng là mình thảm lắm rồi, không ngờ chị Tiểu Vân còn thảm hơn cả mình.

Lâm Dược Phi: "Thôi đừng gọi em ấy đến nhà ăn cơm, thi đại học mệt lắm rồi, để em ấy ngủ hai ngày cho đã đi."

Lâm Tiếu ở nhà làm bài tập mấy ngày, chơi Tiểu Bá Vương, kỳ nghỉ hè ngắn ngủi cũng nhanh chóng kết thúc, tới lúc phải đến trường học lớp thi đua.

Lâm Tiếu đã đổi lớp học mới, từ lầu một chuyển lên lầu hai. Phòng học mới cũng là địa điểm thi đại học nên được quét dọn rất sạch sẽ, một nửa bàn ghế chất chồng ngoài hành lang, các bạn học giúp nhau mang bàn ghế vào lớp học.

Sau đó phát hiện thiếu hai bộ bàn ghế.

Xem ra lớp A1 lớn hơn bọn họ một khối có sĩ số lớp ít hơn lớp họ hai người.

Muốn nhận thêm bàn ghế thì phải lên phòng giáo vụ, nhưng đang trong kỳ nghỉ hè nên phòng giáo vụ còn khóa cửa.

"Lớp trưởng, không đủ bàn ghế thì sao bây giờ?" Hai bạn học nam ngồi hàng cuối cùng của lớp tới hỏi Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu quyết định: "Tạm thời lấy hai bộ từ hành lang lớp bên cạnh, tới ngày ba mươi mốt tháng tám thì mang trả cho họ."

Hai bạn nam lập tức đi khiêng bàn ghế: "Bộ kia cũ quá, bộ này mới hơn một chút."

"Vậy chọn hai bộ này đi."

Trường trung học số một vào tháng bảy có cảm giác trống trải và yên tĩnh mà ngày thường không có. Trong sân trường rộng lớn như thế chỉ có lớp chín, lớp mười hai và học sinh tham gia lớp thi đua.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.