Lớp thi đua của ba môn học dạy thay phiên nhau, nửa ngày dạy một môn. Buổi sáng môn toán, buổi chiều môn lý; buổi sáng một toán, buổi chiều môn hóa; buổi sáng môn lý, buổi chiều môn hóa, cứ luân phiên ba ngày như thế.
Trong lúc nghỉ hè không có tiết tự học sáng, mỗi ngày đi học vào tám giờ sáng, thời gian Lâm Tiếu thức dậy có thể muộn hơn đi học bình thường một chút.
Cũng không còn là bốn mươi lăm phút một tiết, nghỉ hè trường học không đánh chuông, giáo viên ba môn không hẹn mà cùng bắt đầu giảng bài.
Buổi sáng chia làm hai tiết, ở giữa có một lần nghỉ giải lao, nghỉ ngơi hai mươi phút, buổi chiều cũng như thế.
So với hình thức đi học bình thường thì Lâm Tiếu thích kiểu học của lớp thi đua hơn, lúc cô làm bài tập và ôn tập không thích thường xuyên đổi môn, cả buổi sáng chỉ học một môn là vừa đẹp.
Thậm chí tới lúc tan học Lâm Tiếu còn cảm thấy chưa đã: "Nếu như cả ngày chỉ học một môn thì càng tốt."
Dư Chiêu Chiêu: "Không muốn không muốn, làm ơn đừng như thế!"
"Cậu không cảm thấy cả buổi chỉ học một môn rất chán sao?" Lúc bắt đầu tiết thứ hai, đầu óc Dư Chiêu Chiêu đã cảm thấy hơi mệt rồi, phải thường xuyên nhắc nhớ mình phải tập trung tinh thần, vậy mới không mất tập trung.
Nội dung thi đua ở cấp hai không phải quá khó, ít nhất đối với Lâm Tiếu là thế. Trong buổi học đầu tiên của lớp thi đua, giáo viên của ba môn đã đọc một lần cho các bạn học nghe về đại cương thi đua, hơn nữa còn chép lên bảng đen.
Lâm Tiếu mang ba cuốn vở hoàn toàn mới đến, dùng để ghi chép ba môn thi đua. Vở thi đua vật lý màu xanh dương, vở thi đua hóa học màu xanh lá, còn vở thi đua môn toán là màu vàng mà cô thích nhất. Cô còn dán một cái nhãn dán thật đẹp lên vở thi đua toán học, là món quà chị Tiểu Vân tặng cô từ rất lâu trước kia.
Trang đầu tiên trong ba cuốn vở thi đua là ghi lại đại cương thi đua.
Phần lớn đại cương thi đua đều là nội dung trong sách giáo khoa cấp hai, chỉ một phần nhỏ là nội dung nằm ngoài sách giáo khoa, nhưng cũng là kiến thức mở rộng từ nội dung trong sách giáo khoa.
Xem xong đại cương, các bạn học đều cảm thấy cũng không khó lắm.
Nhưng sau khi làm bài thì... Vẫn rất khó!
Đúng là kiến thức đều nằm trong phạm vi đại cương, nhưng trong đề thi tuyển sinh trung học chỉ có hai ba bước lắt léo, còn đề thi đua là chín khúc mười tám lối rẽ!
Các bạn học trong lớp học năm năm đều từng học toán Olympic từ tiểu học, mọi người đều so sánh đề thi đua cấp hai với đề toán Olympic tiểu học với nhau: "Khó hơn toán Olympic tiểu học nhiều."
Mặc dù kiến thức thi đua hơi khó, nhưng nhìn chung thì bầu không khí của lớp thi đua vẫn nhẹ nhàng, bởi vì bây giờ có ít học sinh nhưng lại được hưởng thụ toàn bộ cơ sở vật chất của trung học số một.
Nhà ăn trường học mở hai tầng, mỗi ngày lớp thi đua buổi sáng tan học sớm hơn khối lớp chín và lớp mười hai.
Cô giáo Dương nói: "Chúng ta không giành nhà ăn với học sinh lớp chín và lớp mười hai."
Học sinh lớp chín và lớp mười hai phải giành giật từng giây, có vài học sinh con cầm sách học trong lúc đứng xếp hàng ở nhà ăn, đội nào xếp hàng ngắn thì đứng xếp hàng ở đó, để bớt thời gian xếp hàng mà có thể ăn hoài một món mỗi ngày.
Lâm Tiếu thấy thế thì hơi sợ.
Chu Tuệ Mẫn nói: "Chúng ta không cần thi tuyển sinh trung học, không có lớp chín."
Còn lớp mười hai, Chu Tuệ Mẫn cảm thấy Lâm Tiếu lên lớp mười hai rồi cũng không cần nỗ lực đến thế, vì Lâm Tiếu không cần cố gắng như vậy cũng có thể thi đậu đại học tốt.
Mùa hè rất nóng, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ăn nhiều nhất là mỳ lạnh và lương bì, dưa leo thái sợi tươi giòn trộn chung với mỳ lạnh hoặc lương bì, hòa cùng bơ mè được pha sẵn thêm một chút giấm chua, Lâm Tiếu có thể ăn mỗi ngày mà không ngán.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn chia ra mua một phần mỳ lạnh và một phần lương bì, sau đó cậu cho tớ một nửa lương bì, tớ cho cậu một nửa mỳ lạnh, vậy là ai cũng được ăn hai món.
Trong lúc nghỉ hè, thư viện không mở, sân vận động trong nhà cũng không mở, nhưng sân bóng và sân bóng rổ ngoài trời thì không đông như bình thường, vì nhóm học sinh lớp chín và lớp mười hai không giành với bọn họ.
Mấy học sinh lớp học năm năm thay phiên dùng, có đôi khi còn tập hợp lại chơi chung, chơi với nhau đến mức quen mặt.
Lâm Tiếu không có khiếu vận động, không biết cả bóng rổ lẫn bóng đá, nhưng chơi loạn với các bạn cũng rất vui. Bóng rổ thì thử ném rổ, bóng đá thì thử tâng bóng, vành bóng rổ nằm dưới một tàng cây bào đồng cành lá xum xuê ở sân thể dục, trở thành vành bóng rổ chuyên dụng của nhóm nữ sinh, còn các nam sinh thì không sợ đội nắng.
Cuối tháng bảy có kết quả thi đại học, điểm được gửi đến Bộ Giáo dục trước, sau đó các trường cấp ba mới chép lại rồi thông báo với thí sinh.
Điểm vừa gửi đến Bộ Giáo dục là anh trai đã tìm người quen để lấy điểm của Thẩm Vân trước.
Tổng điểm là bảy trăm mười, Thẩm Vân thi được năm trăm hai mươi ba điểm.
Điểm của hệ chính quy trọng điểm là năm trăm ba mươi điểm, hệ chính quy thông thường là năm trăm hai mươi mốt điểm, cao đẳng nghề là năm trăm mười chín điểm, trung cấp nghề là năm trăm mười ba điểm.
Thẩm Vân vượt qua điểm của hệ chính quy thông thường!
Lâm Dược Phi rất mừng, Lữ Tú Anh nghe thấy số điểm này cũng phải lắp bắp kinh hãi: "Cao vậy sao!"
Thẩm Vân tham gia thi đại học sớm một năm, vậy mà hơn điểm sàn của hệ chính quy thông thường.
"Thế nói không chừng năm nay Tiểu Vân có thể trúng tuyển vào hệ chính quy đúng không?" Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Dược Phi lắc đầu: "Cái này thì khó mà nói."
Đúng là Thẩm Vân vượt qua điểm sàn của hệ chính quy, nhưng chỉ vượt qua hai điểm thôi, có thể trúng tuyển vào hệ chính quy hay không phải xem điền nguyện vọng may rủi thế nào. Điểm xấp xỉ điểm sàn nên độ nguy hiểm khá cao.
Bây giờ ghi nguyện vọng không giống như sau này có rất nhiều nguyện vọng song song. Lỡ Thẩm Vân không đủ điểm vào nguyện vọng một thì sao, rất nhiều đại học không xét tới nguyện vọng hai. Cho một ví dụ, nếu điểm trúng tuyển của một trường đại học là sáu trăm điểm, học sinh A thi được sáu trăm mười điểm, điền nguyện vọng một là trường đại học này; học sinh B thi được sáu trăm hai mươi điểm, điền nguyện vọng hai là trường đại học này. Vậy thì cuối cùng người trúng tuyển sẽ là học sinh A.
Lữ Tú Anh: "Không sao, cho dù không lên được hệ chính quy thì chắc chắn cũng học được cao đẳng nghề!"
Lâm Dược Phi nói: "Nếu chỉ có thể học cao đẳng nghề, vậy thì năm nay sẽ không bảo em ấy đi học. Năm nay có thể thi đậu cao đẳng nghề, vậy chắc chắn sang năm có thể thi đậu hệ chính quy."
Lữ Tú Anh nghe thấy Lâm Dược Phi nói mãi như thế nên đã chấp nhận suy nghĩ này từ lâu: "Đúng vậy, một năm này có đáng là bao. Tiểu Vân vất vả lâu vậy rồi, nếu có thể học hệ chính quy thì đương nhiên phải học hệ chính quy."
Tháng tám, Thẩm Vân nhận được giấy báo trúng tuyển.
Lâm Tiếu tan học về nhà, mẹ đứng ở cổng trường nói cho Lâm Tiếu biết tin này: "Chị Tiểu Vân của con trượt hết nguyện vọng hệ chính quy rồi, được trường cao đẳng đường sắt tuyển."
Lâm Tiếu có hơi tiếc thay chị Tiểu Vân, nhưng cô nhớ lời mẹ và anh trai từng nói: "Vậy chắc chắn sang năm chị Tiểu Vân có thể thi đậu hệ chính quy!"
Lữ Tú Anh thở dài một hơi: "Nhưng chị Tiểu Vân của con muốn đi học vào năm nay. Con bé không muốn chờ thêm một năm, muốn đi học cao đẳng đường sắt luôn."
Lâm Tiếu thấy hơi bất ngờ: "Sao lại thế?"
Lữ Tú Anh lắc đầu, bà không biết cụ thể Thẩm Vân nghĩ như thế nào.
"Anh con không đồng ý nên cãi nhau một trận với Thẩm Vân."
Lâm Dược Phi và Thẩm Vân yêu đương cũng lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Lữ Tú Anh thấy hai người cãi nhau, hơn nữa còn rất nghiêm trọng: "Anh con về nhà mà mặt mũi xám xịt, đóng cửa một cái rầm, làm mẹ giật cả mình."
Hình như Thẩm Vân còn đuổi theo tới cửa nhà, Lữ Tú Anh nhìn thấy bóng dáng cô ấy thấp thoáng ngoài cửa sổ lầu một, nhưng chờ đến khi Lữ Tú Anh vội vã đi ra thì lại không tìm thấy Thẩm Vân.
Thẩm Vân đuổi theo tới cửa nhà mà Lâm Dược Phi cũng không đi ra gặp cô ấy.
Lữ Tú Anh nói: "Mẹ thấy có vẻ anh con giận thật rồi, sau khi con về đừng có chọc thằng bé."
Lâm Tiếu lập tức hỏi: "Tiểu Hoàng có trốn đi không?" Tiểu Hoàng lanh nhất, biết rõ nhất tâm trạng của các thành viên trong nhà tốt hay xấu.
Lữ Tú Anh: "Anh con vừa vào cửa là Tiểu Hoàng đã trốn mất rồi."
Lâm Tiếu rụt cổ lại, vậy xem ra thật sự không thể chọc anh trai rồi, sau khi về nhà cô sẽ ở lì trong phòng không lên tiếng giống như Tiểu Hoàng.