Sau khi Lâm Tiếu biết hai người Phương Quỳnh Hoa và Lý Dương Trạch cũng đi cùng chuyến xe buýt với cô thì nói với mẹ: “Mẹ, tan học con có thể đi xe buýt về với bạn, mẹ đón con ở trạm xe buýt gần nhà là được.”
Lữ Tú Anh: “Thế thì không kịp. Chuyến xe cuối cùng không có 9 giờ, mà tự học buổi tối của con 9 giờ mới ra.”
“Nếu mà kịp thì chuyến, thì xe buýt cũng xuất phát từ 9 giờ, chạy đến trường còn một khoảng thời gian nữa.”
Lâm Tiếu nói với mẹ: “Mỗi buổi tối Lý Dương Trạch đều ngồi chuyến cuối về, học xong buổi tối chạy ra ngay là sẽ kịp ạ.”
“À bạn học Lý Dương Trạch này cùng đường với con.” Bà có chút ấn tượng với cái tên này, chính là lớp phó thể dục của Tiếu Tiếu, là một bạn nam rất cao lớn.
“Vẫn là để mẹ đến trường đón con tan học đi.” Lữ Tú Anh hơi cảnh giác, không muốn để Tiếu Tiếu đi học tan học cùng với một bạn nam. Có sẵn ví dụ bên cạnh rồi, không phải Bạch Huyên và Lý Triển Bằng mỗi ngày đều đạp xe đi học với nhau, đạp đạp rồi mới xảy ra chuyện đó thôi.
Lâm Tiếu khó hiểu nói: “Vì sao vậy mẹ? Không phải đón con ở trạm xe buýt tiện hơn lại càng an toàn sao?”
“Con đã bàn với Lý Dương Trạch và Phương Quỳnh Hoa rồi, sau khi tự học buổi tối chúng con sẽ cùng nhau ngồi xe buýt về. Ba người đi với nhau rất an toàn.”
“A còn có cả Phương Quỳnh Hoa sao.” Sắc mặt Lữ Tú Anh dịu lại: “Cô bé cũng đi xe buýt số 19 đi học sao?”
Lâm Tiếu: “Trước kia Phương Quỳnh Hoa cũng như con vậy, buổi sáng ngồi xe buýt đến trường, buổi tối phụ huynh sẽ đến trường đón. Về nhà cậu ấy cũng sẽ nói với gia đình để sau này buổi tối người lớn chỉ cần ra trạm xe buýt gần nhà để đón cậu ấy.”
Lữ Tú Anh nghĩ một lát rồi nói: “Nếu người nhà Phương Quỳnh Hoa đồng ý thì ba đứa các con có thể cùng nhau ngồi xe buýt về chung. Nhưng nếu người nhà cô bé vẫn tiếp tục đến trường học đón thì mẹ cũng sẽ đến trường đón con như trước.”
‘”Mẹ đón con không vất vả gì cả.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu không biết suy nghĩ cẩn thận của mẹ, chỉ cho rằng mẹ không không quyết định được mới nghe theo mọi người: “Vậy được rồi, để con hỏi Phương Quỳnh Hoa một chút.”
“Vậy nhanh đi làm bài tập đi thôi.” Hiếm khi bà giục Lâm Tiếu đi làm bài tập: “Ngày hai của tháng sẽ bận rộn cả ngày đó.”
“Ngày mai cũng bận cả ngày, buổi chiều cả nhà mình tắm rửa nữa. Con tắm đầu tiên, sau đó là bà ngoại rồi mẹ tắm sau.” Lữ Tú Anh sắp xếp xong.
Lâm Tiếu nói: “Không tắm cho Tiểu Hoàng trước ạ?”
Lữ Tú Anh: “Hai hôm nay bận quá nên không tắm cho Tiểu Hoàng được. Đợi mấy ngày nữa anh con thành hôn xong thì… tắm cho nó nữa.”
Lâm Tiếu chợt nhận ra điều không đúng, kinh ngạc hỏi: “Anh trai đính hôn không mang theo Tiểu Hoàng ạ?”
Lữ Tú Anh kinh ngạc: “Anh con đính hôn mang Tiểu Hoàng đi làm gì?”
Lâm Tiếu: “Tiểu Hoàng cũng là một phần của gia đình mình mà.” Cô vẫn luôn cho rằng đính hôn của anh trai phải mang Tiểu Hoàng đến tham gia.
Còn Lữ Tú Anh thì hiển nhiên không cho rằng sẽ mang theo Tiểu Hoàng: “Làm gì có đính hôn nào lại mang chó đi chứ.”
Tất nhiên lễ đính hôn của anh trai nên người quyết định phải là anh rồi. Lâm Tiếu đợi anh trai về là lập tức chạy ra hỏi: “Anh, ngày đính hôn anh có mang Tiểu Hoàng đi không?”
Lâm Dược Phi nói không chút do dự: “Mang chứ.”
“Mẹ ơi, anh bảo muốn dẫn Tiểu Hoàng đi.” Lâm Tiếu vui mừng chạy vào trong phòng.
Lâm Dược Phi thay dép vào nhà thấy vẻ mặt mẹ bất đắc dĩ nói: “Hai đứa đúng là anh em ruột mà.”
Bà trăm triệu lần không ngờ hai anh em đều cho rằng tiệc đính hôn sẽ mang Tiểu Hoàng đi tham gia cùng.
Bà ngoại lo lắng hỏi: “Quán cơm có cho mang chó đến không?” tất nhiên bà ngoại cũng không nghĩ rằng sẽ mang Tiểu Hoàng theo.
Lâm Dược Phi: “Cháu đã sớm nói quán cơm rồi ạ. Ở trong phòng chúng ta đặt thì không sao hết.”
Trong đội ngũ tắm rửa có thêm một Tiểu Hoàng nên mẹ xếp Tiểu Hoàng ở vị trí thứ nhất, buổi sáng phải tắm cho nó sạch sẽ một cái.
Tiểu Hoàng vừa tắm vừa tru lên, vừa được sấy lông nằm trong ổ hờn dỗi, không thèm đếm sỉa đến ai.
Lâm Tiếu đến chơi với Tiểu Hoàng, thấy nó không để ý đến cô thì Lâm Tiếu nói: “Mày cũng đừng trách tao, đều tại anh trai đính hôn nên mới hại mày bị tắm thêm lần nữa.”
Lữ Tú Anh nghe thế thì trừng mắt nhìn cô: “Còn không phải tại hai đứa muốn mang Tiểu Hoàng đi à.”
Buổi chiều sau khi tắm xong Lữ Tú Anh dùng sữa trộn với bột ngọc trai, lần lượt bôi lên mặt bà, Lâm Tiếu và bà ngoại.
Bà ngoại: “Ui chời, mẹ đã lớn tuổi, có nhiều nết nhăn vậy bôi cái gì cũng không hết được đâu.”
Lữ Tú Anh: “Mẹ, đây không phải là để xóa nếp nhăn, chỉ là để mặt trắng hơn một chút.”
Bà ngoại không quen bôi phấn, lúc nào cũng muốn sờ: “Mẹ có nhiều nếp nhăn vậy rồi, muốn trắng như vậy thì có ích gì?”
Lâm Tiếu cũng không quen, khóe mắt cô có chút ngưa ngứa. Đưa tay muốn gãi thì đã bị mẹ ngăn lại: “Không được gãi, mười lăm phút nữa rồi đi rửa sạch.”
Ba người cùng ngửa cổ dựa trên ghế sô pha.
Anh trai thấy vậy thì cười ha ha.
Lâm Tiếu: “Không để anh trai đắp mặt nạ ạ?”
Lữ Tú Anh: “Nó là đàn ông đàn ang, đắp cái gì mặt chứ.”
“À” Lâm Tiếu gật đầu, lại lờ mờ thấy gì đó sai sai: “Nhưng ngày mai là ngày anh đính hôn mà.”
Người cần đắp mặt nạ nhất không phải anh trai sao.
Rạng sáng ngày hôm sau Lâm Tiêu đã bị mẹ kéo dậy. Lữ Tú Anh dẫn cô đến tiệm cắt tóc để tết tóc, lại tô thêm một lớp son màu đỏ thiên cam trên môi cô.
Lâm Tiếu lại thay bộ quần áo mới đã chuẩn bị từ trước, Lữ Tú Anh dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô: “Đúng là một cô gái xinh đẹp mà.”
Trước khi đến tiệm cơm, mẹ lại sịt một chút nước hoa lên làn váy của cô. Lâm Tiếu tò mò nhìn cái lọ trong tay mẹ.
Sau đó mẹ lại sịt người đầy nước hoa cho Lâm Tiếu.
“Mùa thu muỗi rất độc, con mặc váy cẩn thận chân bị muỗi cắn.” Lữ Tú Anh nói.
Cả người Lâm Tiếu thơm phức duỗi tay muốn ôm Tiểu Hoàng đã được tắm rửa sạch sẽ, nó lại hắt hơi hai cái với cô sau đó quay đầu bỏ chạy.
Bà ngoại vội nói: “Để bà ôm, để bà ôm.”
“Lỗ mũi chó rất thính, mùi hương trên người hai đứa xẽ xông Tiểu Hoàng hỏng mất.”
Lâm Tiếu, mẹ với bà ngoại chia ra hai đường với anh trai.
Mọi người Lâm Tiếu thì bắt xe đến tiệm cơm, anh trai thì đã ra cửa từ lúc sớm đi đón chị Tiểu Vân, đưa chị Tiểu Vân đi trang điểm trước.
Lữ Tú Anh không hiểu trình tự đính hôn nên Lâm Dược Phi nói làm sao thì làm thế đó. Hôm nay người đến tiệc đính hôn cũng rất đơn giản, tổng chỉ có một bàn. Lâm Dược Phi quyết định, cậu mợ và Lữ Văn Kiến ở quê cũng không được mời chỉ có bà ngoại và Lữ Văn Lệ.
“Mợ thì khỏi đi.” Lâm Dược Phi lắc đầu, bình thường còn không nói nhưng ngày đính hôn mà mợ vẫn ăn nói khó nghe như ngày thường thì mọi người đều khó chịu. Cứ giải quyết vấn đề từ gốc rễ đi.
Lúc Lâm Tiếu đến tiệm cơm thì anh trai và chị Tiểu Vân đã đến rồi. Lâm Tiếu thấy anh trai không ra hình người và chị Tiểu Vân xinh đẹp vô song đứng cạnh nhau, đang xông tới được nửa thì bình tĩnh điều chỉnh bước chân.
Cuối cùng cô lễ phép đi đến trước mặt chị Tiểu Vân và anh trai, cười chào: “Chào anh trai, chị Tiểu Vân.”
Bởi vì Lâm Tiếu thấy bên cạnh là hai chị gái- bạn học của chị Tiểu Vân, trước mặt người ngoài phải chú ý hình tượng bản thân.
Hai bạn học của chị Tiểu Vân nhìn Lâm Tiếu, trong ánh mắt không giấu được sự tò mò. Các cô đã sớm nghe kể Lâm Tiếu, là một thiên tài nhỏ giành rất nhiều giải thưởng.
Đột nhiên hai cô nhận được thiệp mời đính hôn của Thẩm Vân cũng giật mình.
Quan hệ giữa các cô và Thẩm Vân rất tốt, trước đây cũng lờ mờ biết được cô ấy có bạn trai nhưng không ngờ sẽ đính hôn sớm thế. Các cô mới tốt nghiệp trung học phổ thông thôi, là lúc lên đại học.
“Các cậu quên rồi, tớ lớn hơn các cậu vài tuổi đó.” Thẩm Vân cười nói.
Hai cô bạn sửng sốt một chút, đúng là các cô đã quên việc này. Thường ngày ở chung vẫn cho rằng Thẩm Vân bằng tuổi mà quên mất năm nay cô ấy đã 23 tuổi.
“Vậy, vậy cậu cũng mới lên đại học nha.” Cô bạn kia nói.
Trong lòng các cô hơi lo lắng, người yêu Thẩm Vân nóng lòng muốn đính hôn với Thẩm Vân như vậy có khi nào thấy cô ấy đã lên đại học, muốn trói chặt cô sinh viên đại học này hay không?
Đối phương là gấp gáp như vậy, có phải tự biết sau khi Thẩm Vân lên đại học thì mình không xứng hay không.
Hai cô bạn uyển chuyển nhắc nhở Thẩm Vân, ai ngờ Thẩm Vân phì cười: “Không không, tớ biết các cậu muốn tốt cho tớ. Nhưng thật sự không phải vậy.”
“Mặc Tiểu Phi không thi nổi đại học nhưng hai chúng tớ đính hôn tớ cũng không thua thiệt gì.”
Thẩm Vân nói với hai cô bạn mình về chuyện của cô ấy và Lâm Dược Phi mấy năm qua: “Anh ấy đối xử với tớ rất tốt, dù tớ có làm gì cũng cổ vũ và ủng hộ tớ vô điều kiện.”
Hai cô bạn vẫn nửa tin nửa ngờ, hơi nghi ngờ người yêu Thẩm Vân đối xử với cô ấy đặc biệt tốt như vậy có phải vì thấy không xứng với Thẩm Vân, muốn nắm chắc Thẩm Vân.
Cho đến hôm nay hai người đi trang điểm với Thẩm Vân, lần đầu tiên thấy Lâm Dược Phi thì liếc mắt nhìn nhau mới hiểu ra thì ra Thẩm Vân nói đều là thật.
“Thẩm Vân cũng nói ngắn gọn quá.” Người yêu lâu năm yêu thương Thẩm Vân như vậy nếu nói thẳng là vừa cao vừa đẹp trai, lại còn có xe hơi nhỏ thì các cô đã không cần lo lắng.
Làm hại các cô lo lắng là tên đàn ông nào vừa lùn vừa xấu, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga vội vàng muốn gài gẫy Thẩm Vân chứ.
Trăm triệu lần không ngờ rằng người yêu Thẩm Vân rất là xuất sắc.
Sau khi đến tiệm cơm các cô mới gặp được mẹ, em gái và bà ngoại của người yêu Thẩm Vân, cả nhà ai cũng ưa nhìn hết. Lại nghe em gái người yêu Thẩm Vân là một tiên tài nhỏ, thi đạt được rất nhiều giải thưởng, xuất hiện trên báo chí và TV, cộng ba chữ số có thể tính trong nháy mắt.
Nếu không phải hôm nay là đính hôn của Thẩm Vân thời cơ khoogn thích hợp, các cô cũng muốn đặt ra vài câu để Lâm Tiếu tính nhẩm ngay tại chỗ.
Tính nhẩm siêu như vậy, đúng là muốn xem một chút.
Lâm Tiếu rất lễ phép chào hỏi hai người bạn của chị Tiểu Vân, cảm thấy ánh mắt hai người thỉnh thoảng dừng trên người cô.
Thật kỳ lạ nha, hôm nay là ngày đính hôn của chị Tiểu Vân và anh trai sao hai chị bạn học kia cứ nhìn cô chứ.
Tiệc đính hôn hôm nay cũng chỉ có người trong nhà và thêm hai người bạn học của chị Tiểu Vân thôi.
Anh trai không tìm người dẫn chương trình, cũng không theo nghi lễ gì. Nghi lễ duy nhất là anh trai đeo nhẫn đính hôn lên tay chị Tiểu Vân.
Chiếc nhẫn đính hôn đó được Tiểu Hoàng đưa qua.
Lâm Tiếu thấy anh trai thần thần bí buộc một cái hộp nhỏ trên cổ Tiểu Hoàng, lại vỗ nhẹ m.ô.n.g nó cho nó chạy về phía chị Tiểu Vân.
Chị Tiểu Vân chú ý đến cái hộp nhỏ trên cổ Tiểu Hoàng, cẩn thận cởi xuống, sau khi mở ra thì thấy một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
“A.” chị Tiểu Vân ngạc nhiên che miệng.
Lâm Tiếu cũng bất ngờ, cô cũng không ngờ hôm nay Tiểu Hoàng có nhiệm vụ quan trọng vậy.
Anh trai bước đến trước mặt chị Tiểu Vân, giúp cô ấy đeo nhẫn.
Chị Tiểu Vân nhịn không được rơi lệ.
Anh trai vừa đeo nhẫn cho chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân lại càng khóc ghê hơn.
Lâm Tiếu vội lấy khăn giấy đã gấp thành hoa trong cốc ra, gỡ khăn ra sau đó lén lút nhét vào tay anh trai.
Anh trai nhận lấy khăn, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt chị Tiểu Vân.
Không phải nha, làm Lâm Tiếu gấp đến mức dậm chân dưới gầm bàn. Cô lén đưa khăn giấy cho anh trai là để anh trai lau nước mũi mà.
Trợ lý Tiểu Hứa đứng bên cạnh giơ máy ảnh lên, dáng vẻ hôm nay của anh trai nhất định phải chụp lại. Lâm Tiếu đúng là vội thay anh trai muốn chết.