Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 404: Chương 404




Đính hôn rõ ràng là chuyện vui lớn, anh trai và chị Tiểu Vân lại khóc. Lâm Tiếu nghi ngờ một chút sau đó thì bỗng nhiên nhận ra đây là vui đến chảy nước mắt đây mà.

Cuối cùng hai người anh trai và chị Tiểu Vân vui mừng đến chảy nước mắt phải đi rửa mặt trang điểm lại.

Lúc anh trai ra khỏi phòng bao, Lâm Tiếu vẫn dùng ánh mắt tha thiết nhìn cái ót của anh trai. Chắc là Lâm Tiếu nhìn quá chăm chú, lúc anh trai ra đến cửa đột nhiên xoay người nói ra câu Lâm Tiếu vẫn mong chờ: “Lên món trước đi.”

Khuôn mặt Lâm Tiếu vui mừng, trợ lý Tiểu Hứa cầm máy ảnh chụp khuôn mặt Lâm Tiếu tách một cái, sau đó đuổi theo anh trai và chị Tiểu Vân ra ngoài.

Hai người đi ra ngoài rồi Lữ Tú Anh mới phục hồi tinh thần, kéo lấy tay Lâm Tiếu nói: “Ôi chao, nhìn hai đứa nó chảy nước mắt làm mẹ cũng muốn khóc theo.”

“Bình thường thì không nhận ra anh con là người đa sầu đa cảm vậy đó.”

Bà hơi khó hiểu, nhìn Tiểu Phi như vậy như thể đã vượt qua rất nhiều khó khăn gian khổ cuối cùng mới có thể kết hôn được với Tiểu Vân. Thật ra hai người vẫn rất suôn sẻ, chỉ là lúc đầu bà có thể hiện hơi lo lắng một chút. Khi đó Lữ Tú Anh thấy gia đình Tiểu Vân rất gây cản trở sau đó lại rất thích đứa bé Tiểu Vân kiên trì lại hiểu chuyện này nên cũng không ra sức ngăn cản nha.

Chẳng lẽ Tiểu Phi vì bà ngăn cản mà tổn thương?

“Gâu, gâu gâu.” Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Hoàng thì hồi phục tinh thần. Thấy nhân viên phục vụ bưng đĩa không dám đi tiếp. Bà vội vã kéo lấy Tiểu Hoàng ôm vào lòng, ý bảo nhân viên phục vụ rất an toàn.

Mỗi bàn bưng lên một bàn thức ăn, Tiểu Hoàng và Lâm Tiếu đều rất hứng thú.

“À ú, à ú.” Tiểu Hoàng không được ăn món gì nhưng lại ngửi thấy mùi thức ăn làm nó vô cùng uất ức.

“Mẹ, hôm nay cho Tiểu Hoàng ăn gì đó ngon ngon đi.” Lâm Tiếu thương lượng với mẹ.

“Được.” Bà lại nói với nhân viên phục vụ, để họ làm một phần ức gà luộc: “Nhớ kỹ đừng bỏ muối.”

Hai cô bạn Thẩm Vân liếc nhìn nhau, trao đổi suy nghĩ bằng ánh mắt. Gia đình người yêu Thẩm Vân rất đặc biệt nha, đính hôn còn mang theo chó con, để nó đưa nhẫn lại yêu cầu nhà hàng làm đồ ăn ngon cho chó con ăn nữa.

Nhìn qua là một gia đình rất dễ gần, đối với Thẩm Vân cũng rất tốt, hiểu lầm của hai cô bạn cũng biến mất. Xem ra Thẩm Vân sẽ có thêm một gia đình của cô ấy, trong lòng hai người đều thấy vui vẻ thay cho Thẩm Vân.

Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, anh trai lái xe đưa chị Tiểu Vân về trường đại học, Lâm Tiếu, mẹ và bà ngoại thì về nhà.

“Lúc nào thì ảnh chụp hôm nay mới rửa ra đây ạ.” Lâm Tiếu thấy hôm nay đính hôn chụp hình không ngừng, trợ lý Tiểu Hứa cũng đã thay rất nhiều cuộn phim.

“Mấy ngày nữa, lúc nãy mới gửi đến tiệm chụp ảnh thôi.” Lữ Tú Anh không biết Lâm Tiếu lại nóng lòng thế từ khi nào.

“Mẹ, ảnh được rửa xong thì để con cho Chu Tuệ Mẫn xem.” Lâm Tiếu đã sớm nói với Chu Tuệ Mẫn rồi.

Lữ Tú Anh nhớ ngày mai Lâm Tiếu muốn cùng với Chu Tuệ Mẫn đi nhà sách Tân Hoa, hỏi: “Con làm bài tập xong chưa?”

Lâm Tiếu: “Còn một xíu xiu nữa là làm xong rồi ạ.”

Ngày hôm sau, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn gặp nhau ở nhà sách Tân Hoa. Lâm Tiếu kể cho cô bé nghe lễ đính hôn hôm qua của anh trai, cô thấy không có gì đặc biệt. Cô vừa mua quần áo mới, gội đầu, tắm, tết tóc lại bôi son chuẩn bị lâu như thế mà tiệc đính hôn của anh trai ở quán cơm lại vèo một cái là kết thúc rồi.

Thời gian tiệc đính hôn còn không bằng 1/10 thời gian chuẩn bị nữa.

Nhưng mà Chu Tuệ Mẫn lại cảm thấy say mê: “Anh trai cậu thế mà lại nghĩ ra để chó con đưa nhẫn, thật lãng mạn mà.” “A chắc chắn tình cảm của anh trai và chị dâu cậu rất tốt đi.”

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đã thuận lợi tìm được sách toán đại học mà mình mong muốn.

Lâm Tiếu trực tiếp mua một bộ về, còn Chu Tuệ Mẫn thì coi đại khái qua một lần sau đó mua hai quyển đầu tiên trước, quyết định để xem xong hai bản này thì quay lại mua tiếp.

Ngày hôm sau, sách toán đại mới mua đều xuất hiện trên bàn học của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn trong phòng luyện thi toán học.

Từ trường trung học cơ sở dời đến trường trung học phổ thông, bất tri bất giác phòng luyện thi đã trở thành nơi Lâm Tiếu tiêu tốn nhiều thời gian.

Bây giờ các bạn của Lâm Tiếu cũng vậy, trong phòng học thì mọi người học kiến thức trong lớp, ở lớp luyện thi thì học kiến thức luyện thi.

Dựa theo thời khóa biểu thì lịch lớp luyện thi chiếm không đến một nửa thời gian nhưng nếu cộng thêm nửa thời gian học sinh tự học thì tất nhiên nếu là các bạn học thi đua thành tích thì sẽ bỏ nhiều thời gian tự học để luyện thi.

 

Không biết là ai dẫn đầu, mọi người bắt đầu phân chia sử dụng phòng học A1 và phòng luyện thi. Đặt sách giáo khoa trung học phổ thông và sách bài tập ở một phòng, sách luyện thi và sách ôn tập luyện thi ở một phòng.

Ba giáo viên dạy Toán, Lý, Hóa cũng đã có thói quen vào thời gian tự học và thời gian tự học buổi tối thì đi một vòng qua phòng luyện thi. Bởi các học sinh có thắc mắc gì về luyện thi thì sẽ hỏi luôn.

Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn, Bạch Huyên và cả Trương Quân Nhã từ đầu học kỳ đã không ăn cơm cùng nhau, không phải quan hệ có vấn đề gì mà vì mọi người dành thời gian học của lớp luyện thi và thời gian tự học ngày càng kéo dài. Tự nhiên các bạn học đã thống nhất thi đua học tập.

Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu: “Tớ cảm thấy lớp mình bị chia thành ba loại á.”

 

Lâm Tiếu gật đầu: “Cũng có chút giống.”

“Tớ có nên đề nghị với cô giáo Dương để cô ấy chọn ra một lớp trưởng nhỏ trong lớp luyện thi hóa học và lớp luyện thi vật lý không nhỉ?” Lâm Tiếu suy nghĩ nói.

Làm lớp trưởng nếu các bạn có chuyện gì cũng sẽ đến tìm cô. Mà đa số thời gian Lâm Tiếu ở lớp luyện thi toán học nên các bạn khác cũng phải chạy đến lớp luyện thi khác để tìm cô.

Nhưng mà Lâm Tiếu thấy kiểu phân chia sử dụng phòng học kia, cô cũng phải ở hai trạng thái khác nhau khi ở mỗi lớp. Khoảng thời gian ở lớp A1, Lâm Tiếu tình nguyện làm lớp trưởng. Thời gian ở lớp luyện thi toán học thì cô chỉ hy vọng có thể yên tĩnh làm đề khó mà không bị ai quấy rối.

“Đúng vậy, tớ có thể đi nói với cô Dương một chút.” Lâm Tiếu nghĩ đề xuất này có thể giải quyết nỗi đau đầu nhỏ của cô.

Lúc Lâm Tiếu đề xuất với cô giáo Dương chuyện này thì cô ấy hoàn toàn đồng ý.

Nhưng các bạn vẫn hơi “quán tính” theo thói quen chạy đến tìm Lâm Tiếu, cô chỉ có thể nhắc đi nhắc lại khắp nói các bạn rằng: “Bây giờ ba lớp luyện thi đều có lớp trưởng nhỏ, có chuyện gì cứ đi tìm lớp trưởng lớp luyện thi vật lý và hóa học đi ha.”

Nhắc nhở thế quả nhiên đã có hiệu quả, qua một thời gian ngắn Lâm Tiếu ở trong lớp tự học luyện thi và tự học buổi tối đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Dù là trong giờ học cũng có rất ít người đến làm phiền cô.

Có đôi khi Lâm Tiếu làm đề, hoàn toàn không để ý đến tiếng chuông. Chờ đến lúc phục hồi tinh thần lại, muốn đi nhà vệ sinh thì nhận ra tiết học kế tiếp đã học được một nửa rồi.

Lâm Tiếu nhẹ nhàng đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi phòng luyện thi. Đi qua nửa hành lang đến nhà vệ sinh, lại ra khỏi tòa nhà giảng đường hít một hơi thật sâu, sau đó thì trở lại phòng luyện thi. Dưới tình huống không quấy rầy đến các bạn khác, cũng không ai quản Lâm Tiếu làm thế cả, các bạn học khác cũng có thể.

Trong lúc học phòng học lớp A1 và phòng luyện thi thì Lâm Tiếu dần thích phòng luyện thi hơn.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc ở phòng luyện thi thì cô càng tự do tự tại, lại luôn gặp những đề toán nan giải thú vị.

Còn có điều đơn giản nhất, đó là phòng luyện thi ít học sinh nhưng chỗ ngồi thì nhiều. Mỗi người có thể chiếm hai chỗ ngồi.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn lần lượt ngồi cạnh nhau, cô tự mình chiếm hai cái bàn bên trái và bên phải mình. Cô còn mở hết những cuốn sách dùng ở trên cả hai bàn, như vậy thật sung sướng.

Trong lớp ít người nên không khí cũng trở nên trong lành hơn.

Phòng luyện thi ở lầu một. Bên ngoài là bóng cây xanh dày đặc, cũng đã mở hết quạt trần. Gió quạt trần dường như mát lạnh dễ chịu hơn.

Các lớp tự học buổi chiều học sinh lớp luyện thi có quyền được nghỉ sớm 5 phút.

Ban đầu những bạn nam gan to thử làm thế, hình như là Lý Dương Trạch cầm đầu, sau đó thì được cô giáo Dương cho phép.

Mặc dù chỉ là 5 phút đồng hồ nhưng lại có thể tránh được giờ cao điểm của nhà ăn.

Đi đến nhà ăn sớm 5 phút cũng có nghĩa là có thể tùy chọn tất cả các chỗ ngồi cạnh cửa sổ của nơi đây. Về phía sau đó ăn cái gì cũng giống nhau, muốn ăn cái gì cũng không cần xếp hàng.

Mỗi ngày sau khi tan học chiều, trước giờ tự học buổi tối một giờ đã trở thành khoảng thời gian nhẹ nhàng vui sướng nhất trong ngày.

Mua thu bầu trời tối càng sớm hơn, thời gian lên đèn trong trung học số một và ngoài đường đều được chỉnh sớm hơn.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mãn cùng đi nhà ăn cơm nước xong thì mang theo ly đến phòng đun nước, lấy nước xong thì quay về phòng học. Đôi khi qua tiệm tạp hóa mua chút đồ ăn vặt, đôi lần là hoa và quýt.

Khi no rồi thì hai người có thể cầm theo ly nước đi dạo hai vòng trong sân thể dục.

Sau đó Lâm Tiếu bị sốc khi phát hiện ở góc sân trường tối đen nơi đèn đường không chiếu tới lại có nhiều cặp tình nhân nhỏ đang xúm lại nói chuyện dạo bộ cùng nhau.

Lâm Tiếu: “”

Đây là thế giới trường trung học phổ thông sao.

Cô đột nhiên hiểu tại sao các giáo viên và phụ huynh đều nghiêm cấm yêu sớm như vậy. “Dĩ nhiên trường mình có nhiều cặp học sinh yêu nhau mà.” Lâm Tiếu hoàn toàn khiếp sợ.

Chu Tuệ Mẫn đếm đếm: “Bình quân ở cấp ba thì trong mười mấy lớp thì có cỡ ba lớp có, cũng không tính là nhiều.”

10 phút trước khi chuông reo vào giờ tự học, tất cả các học sinh đều đã ngồi trong phòng học nghiêm túc học hành. Đây là sự ăn ý giữa mọi người và giáo viên, giáo viên cho phép tan sớm 5 phút đi nhà ăn, mọi người cũng đi từ nhà ăn về vào sớm hơn 10 phút.

Buổi tự học sắp kết thúc, Chu Tuệ Mẫn thấy Lâm Tiếu vẫn đang cặm cụi làm bài thì quay qua nhắc nhở: “Lâm Tiếu, thu dọn đồ đạc thôi.”

Lâm Tiếu ngẩng mạnh đầu nhìn đồng hồ trên tường, ngay lập tức khôi phục tinh thần. Vội vàng thu gọn sách vở, văn phòng phẩm trên mặt bàn một lần. Rút ra một quyển sách tối nay muốn đọc, một tay cầm sách một tay cầm bình nước vội vàng bước ra khỏi lớp học.

Ở hành lang trước phòng học Lâm Tiếu, Phương Quỳnh Hoa và cả Lý Dương Trạch hầu như đồng thời xuất hiện.

Ba người không cần nói gì, ăn ý cùng chạy ra bên ngoài.

Tăng tốc độ lao về phía nhà ăn, bắt kịp chuyến xe cuối cùng.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.