Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 405: Chương 405




Lâm Tiếu vừa chạy đến cổng trường đã thấy hai ánh đèn quen thuộc đến từ hai cái đèn lớn của xe buýt đường số mười chín.

“Lý Dương Trạch, cậu lên trước đi.” Lâm Tiếu gọi.

Lý Dương Trạch lập tức sải đôi chân dài, vèo một cái chạy ra phía trước Lâm Tiếu và Phương Quỳnh Hoa đến thẳng trạm xe buýt.

Xe buýt vừa mới vào trạm mở cửa, Lý Dương Trạch đã bước một chân lên, một chân khác vẫn đặt ở dưới vỉa hè trạm xe buýt, quay người lại vẫy gọi Lâm Tiếu và Phương Quỳnh Hoa: “Nhanh lên, nhanh lên.”

Bác tài phát ra tiếng không đồng ý: “Cậu trai, cậu làm thế không an toàn đâu. Hoặc là đặt cả hai chân lên, hoặc là bước xuống hết đi.”

“Cậu cứ như thế này, nếu như tài xế không chú ý mà cứ chạy thẳng về phía trước thì chẳng phải cậu sẽ bị xé đôi hay sao.”

“Vâng ạ, cảm ơn bác tài.” Lý Dương Trạch cũng bước nốt chân còn lại lên xe, Lâm Tiếu và Phương Quỳnh Hoa cuối cùng cũng thở hồng hộc chạy tới. Lý Dương Trạch vươn tay kéo cánh tay Lâm Tiếu để kéo cô lên xe, Lâm Tiếu lại quay đầu kéo Phương Quỳnh Hoa.

“Sau này không cần vội vã như vậy đâu, mấy đứa ngày nào cũng ngồi chuyến xe này, bác đã nhớ kĩ mấy đứa rồi. Nếu như ngày nào không thấy thì bác sẽ chờ mấy đứa mấy phút.” Bác tài nói.

“Cảm ơn bác tài.”

“Cảm ơn bác tài.”

Ba người Lâm Tiếu luôn miệng nói cảm ơn, trong tiếng cười của bác tài ngồi vào ghế trống trên xe buýt.

Chiếc xe buýt này rất trống, cộng thêm ba người bọn họ thì trên xe chỉ mới có tổng cộng năm người, học sinh trường trung học số một càng chỉ có ba người bọn họ.

Bởi vì dựa theo thời gian tan học bình thường của lớp tự học buổi tối mà nói, thì học sinh trong trường trung học số một sẽ không bắt kịp chuyến xe cuối cùng này. Ba người Lâm Tiếu mỗi ngày về sớm năm phút, ra khỏi cửa phòng học là phi nước đại một mạch đến mới có thể kịp lúc gặp phải chiếc xe này.

Vào mùa hè thì chuyến xe cuối cùng này cũng không quá khó để đuổi kịp, đúng chín giờ là sẽ xuất phát khỏi bến xe, vào đêm hè có rất nhiều người hoạt động ở bên ngoài, dọc theo tuyến đường di chuyển của xe buýt thì trạm nào cũng có người lên xuống, trên đường đi phải tốn không ít thời gian.

Nhưng bây giờ đã vào mùa thu đông, trời tối càng ngày càng sớm, ban đêm ngoài trời càng ngày càng lạnh, ngoại trừ những người phải đi làm đi học thì ít có người nào đi dạo ở bên ngoài, xe buýt không có ai chạy thẳng đến, thời gian đến cổng trường trung học số một sớm hơn chừng mười phút.

Nếu như không phải ba người Lâm Tiếu có được chút tự do rời khỏi phòng học sớm thì bọn họ cũng chỉ có thể nói bai bai với chuyến xe cuối này thôi.

Đương nhiên, mặc dù mỗi ngày đuổi kịp chuyến xe rất vất vả, nhưng mà chiếc xe buýt cuối cùng này dường như đã biến thành chuyến xe đặc biệt của bọn họ. Sau khi lên xe liền có chỗ ngồi, thậm chí chỗ ngồi mỗi ngày của ba người Lâm Tiếu đều giống nhau, rõ ràng không có ai tranh giành với bọn họ.

Lâm Tiếu tựa lưng vào ghế ngồi, thả lỏng trò chuyện với Phương Quỳnh Hoa và Lý Dương Trạch về những chuyện trong trường học.

Sau khi học sinh phải dành thời gian ở lại lớp lâu hơn để thi đua với nhau, ở giữa ba lớp có một cảm giác xa cách mờ nhạt. Ba người Lâm Tiếu, Phương Quỳnh Hoa và Lý Dương Trạch trùng hợp mỗi người lại học một lớp thi đua khác nhau, mỗi lúc đến đêm ngồi xe buýt mười mấy phút để về nhà thì trao đổi những chuyện thú vị xảy ra ở trên lớp thi đua của mình vào ban ngày, ba người đều rất thích khoảng thời gian ngắn ngủi nhẹ nhõm này.

Trước kia ấn tượng về Phương Quỳnh Hoa trong lòng Lâm Tiếu là một nữ sinh có thành tích tốt nhưng lại rất trầm tính, cô ấy luôn luôn học tập, hầu như không có lúc nào chơi đùa ầm ỹ cùng với bạn học.

Nhưng vào mỗi lúc lên xe buýt đi về nhà, Lâm Tiếu phát hiện Phương Quỳnh Hoa thật ra lại một người đặc biệt thú vị. Mỗi cuối tuần cô ấy có thể xem TV hai tiếng, thứ bảy chủ nhật mỗi mỗi ngày một tiếng, cuối tuần Lâm Tiếu cũng có thể xem TV, nhiều lúc Phương Quỳnh Hoa xem TV thì trùng hợp là Lâm Tiếu cũng đang xem.

Nhưng mà nội dung Phương Quỳnh Hoa nói ra lúc nào cũng mắc cười hơn so với khi Lâm Tiếu tự mình xem.

“Ha ha ha ha, Phương Quỳnh Hoa, nghe cậu kể còn thú vị hơn xem phim truyền hình nhiều.” Lâm Tiếu không biết đã lặp lại câu nói này bao nhiêu lần rồi.

Lý Dương Trạch cũng là một người đặc biệt giỏi chọc cười, từng câu nói hành động của cậu ấy và Phương Quỳnh Hoa đã khiến cho chiếc xe buýt đi trong màn đêm này tràn đầy tiếng cười.

Lâm Tiếu ngồi trên chỗ ngồi trong xe buýt mà cười đến ôm bụng.

Dọc theo con đường này, không có hành khách nào lên xe hay xuống xe, xe buýt chạy thẳng một đường. Mỗi lần lái xe đến trạm thì giảm tốc độ lại, sau khi nhìn kĩ dưới trạm dừng không có hành khách chờ xe thì giẫm mạnh chân ga tiếp tục lái về phía trước.

 

Mãi cho đến khi Phương Quỳnh Hoa cần xuống xe, bác tài đã nhớ kỹ trạm nào Phương Quỳnh Hoa cần xuống từ trước, xe buýt mới mở cửa xe lần đầu tiên.

 

Lâm Tiếu vẫy tay về phía Phương Quỳnh Hoa phất tay: “Ngày mai gặp lại.”

Phương Quỳnh Hoa: “Ngày mai gặp lại.”

Sau khi Phương Quỳnh Hoa xuống xe, đi thêm hai trạm nữa là đến lúc Lâm Tiếu cũng cần xuống xe. Lâm Tiếu đã sớm đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sau của xe, Lý Dương Trạch cũng cùng đi theo Lâm Tiếu.

Lý Dương Trạch vẫn chưa đến trạm, cậu đứng lên không phải là vì xuống xe. Mà là vì…

“Tiểu Hoàng.”

Xe buýt đến trạm vừa mở cửa, Lữ Tú Anh đang dắt Tiểu Hoàng đón Lâm Tiếu ở trạm xe buýt, vừa đứng đúng ngay chỗ cửa sau của xe buýt mở ra.

Lý Dương Trạch đứng ở trên xe buýt, trong vài giây cửa sau mở ra đã vô cùng nhiệt tình vẫy tay với Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng.”

Bác tài bất đắc dĩ nhắc nhở: “Nhóc con, rút tay và đầu vào trong đi, bác còn phải đóng cửa.”

Bác tài đóng cửa xe, đạp chân ga, xe buýt nghênh ngang rời đi, Lý Dương Trạch vẫn cách cửa sổ thủy tinh liều mạng vẫy tay với Tiểu Hoàng như cũ.

Nhưng mà người đáp lại cậu ấy chỉ có Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vẫy vẫy tay với Lý Dương Trạch, Tiểu Hoàng vui mừng xoay quanh Lâm Tiếu, một ánh mắt cũng không cho người xa lạ kì quặc trên xe buýt.

Mặc dù Lý Dương Trạch tự nhận mình mỗi ngày đều chào hỏi với Tiểu Hoàng, đã sớm thân quen với Tiểu Hoàng, nhưng đới với Tiểu Hoàng mà nói, vội vàng gặp mặt như thế này không thể khiến Tiểu Hoàng quen thuộc Lý Dương Trạch được.

Tiểu Hoàng chỉ quen thuộc với những người cho nó ăn ngon mà thôi.

Lý Dương Trạch đến cả đồ ăn cũng chưa từng mua cho nó, chào hỏi qua loa như thế nào Tiểu Hoàng mới không thèm.

Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều nhìn thấy một cảnh tượng tương tự, cảm thán nói: “Cậu bạn này của con đúng là thích chó thật đấy.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Cậu ấy từ nhỏ đã muốn nuôi chó nhưng trong nhà vẫn luôn không đồng ý.”

Mẹ giao dây dắt Tiểu Hoàng vào trong tay Lâm Tiếu, Lâm Tiếu dắt Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng thân thiết dán lên chân của Lâm Tiếu đi về phía trước, thỉnh thoảng còn đi vòng quanh Lâm Tiếu một vòng.

“Tiểu Hoàng, em quấn dây quanh chân chị rồi, chị không đi được.” Lâm Tiếu phàn nàn nói.

Tiểu Hoàng dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu một chút, bắt đầu đi vòng theo hướng ngược lại, lách qua dây thừng đang quấn trên chân Lâm Tiếu.

“Ngừng, ngừng.” Sau khi dây quấn trên chân được tháo ra thì Lâm Tiếu vội vã kêu ngừng, Tiểu Hoàng lại tiếp tục đi vòng muốn quấn dây quanh chân cô lại.

Chỉ là Tiểu Hoàng thân cận và thân thiết với Lâm Tiếu chỉ giới hạn ở quãng đường về nhà này thôi. Tiểu Hoàng cả ngày không thấy Lâm Tiếu đâu, nên lúc vừa nhìn thấy Lâm Tiếu sẽ hết sức kích động, nhưng thời gian hiệu lực chỉ có mười phút.

Về đến nhà, lúc Lâm Tiếu đi tắm rửa thì Tiểu Hoàng đã trốn ra xa xa. Trong nhà thì phòng tắm là nơi Tiểu Hoàng ghét nhất, tiếng nước từ vòi sen là tiếng Tiểu Hoàng sợ nhất.

“Tiếu Tiếu, mẹ nấu cho con bát mì hoành thánh nhé, trong nhà còn có khoai nướng, con có ăn không?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu ai đến cũng không từ chối: “Ăn, con ăn hết.”

Từ khi lớp tự học chuyển sang buổi tối, mỗi ngày Lâm Tiếu về nhà đều muốn ăn một bữa ăn khuya, nhất định là do cô chạy đuổi theo xe buýt quá tốn sức.

Mì hoành thánh nhỏ là do Lữ Tú Anh gói kỹ sau đó để trữ đông trong tủ lạnh, nhân bánh là thịt heo và tôm đã bóc vỏ, tôm bóc vỏ không cắt nát nên nhai giòn giòn. Lúc nấu mì hoành thánh thì thêm một chút rong biển, một chút tôm khô, Lâm Tiếu rất thích vị tươi ngon của hải sản.

Khoai nướng có sẵn trong nhà, Lữ Tú Anh dùng cái chảo hâm nóng lên cho Lâm Tiếu. Lâm Tiếu tay trái bóc vỏ khoai nướng, tay phải cầm thìa ăn hoành thánh, nhanh chóng ăn xong một củ khoai nướng nhỏ cùng một bát mì hoành thánh nóng hôi hổi, cuối cùng đến cả nước canh nóng hôi hổi cũng không dư thừa một giọt, húp cạn sạch.

Lữ Tú Anh lo lắng nói: “Có phải cơm tối ở nhà ăn trong trường học là không ngon không, hay là để mẹ mang cơm tối đến cho con nhé.”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không đâu, ăn rất ngon.”

Chỉ là từ lúc bắt đầu lớp tự học vào buổi tối, không biết vì sao mà Lâm Tiếu đặc biệt dễ đói, sau khi tiến vào mùa đông còn đói hơn so với mùa hè. Mùa hè về nhà chỉ cần một chén sữa bò nóng và hai miếng bánh quy là có thể no bụng, mùa đông nhất định phải ăn một bữa khuya đàng hoàng.

Lữ Tú Anh vẫn không quá yên tâm: “Nếu như ăn không ngon thì nhất định phải nói với mẹ nhé, để mẹ nghĩ cách giúp cho. Bây giờ con học tập khổ cực như vậy, ăn không ngon thì không thể được.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.