Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 408: Chương 408




Về đến nhà, Lâm Tiếu và mẹ cùng ngồi trên sofa, dáng vẻ của ai cũng đều như chưa hoàn hồn lại.

Lâm Tiếu: "Mẹ, hóa ra phòng thương mại đều lớn như vậy sao."

Lữ Tú Anh: "Ừm cũng không phải đều sẽ lớn như vậy."

Lâm Tiếu: "Mẹ, phòng thương mại tốt như vậy, tại sao không xây thêm nhiều phòng thương mại vậy?"

Lữ Tú Anh: "Sau này sẽ càng ngày càng nhiều hơn."

Lâm Tiếu: "Mẹ, anh trai xây phòng thương mại, bản thân anh ấy cũng phải bỏ tiền ra mua sao?"

Lữ Tú Anh nghe thấy lời nói trẻ con của Lâm Tiếu thì cười nói: "Đương nhiên phải bỏ tiền ra mua rồi."

Lâm Tiếu tính nhẩm tổng giá trị của hai căn thương mại, liền kinh hãi: "Vậy mà anh trai lại có thể mua nổi."

Lâm Tiếu lần đầu tiên trực quan cảm nhận được, anh trai mở công ty thật sự kiếm được rất nhiều tiền.

Lữ Tú Anh cũng không ngờ Lâm Dược Phi bạo tay đến như vậy, mua một căn thì thôi đi, lại mua cả hai căn một lúc, hơn nữa là hai căn hộ bốn phòng ngủ hai phòng khách có diện tích lớn nhất.

Lữ Tú Anh lo lắng hỏi Lâm Dược Phi mua hai căn nhà thì vốn lưu động trong tay anh có còn đủ không, Lâm Dược Phi bảo Lữ Tú Anh yên tâm: "Con xây cả một khu chung cư kia kìa, chẳng lẽ tiền kiếm được không mua nổi hai căn nhà."

Lữ Tú Anh không có dễ dàng bị lừa như vậy: "Con tưởng mẹ là Tiếu Tiếu sao, lợi nhuận xây một khu chung cư cũng không phải là của một mình con."

Công ty phát triển nhà ở "Mái đỏ" lấy phần lớn, công ty của Lâm Dược Phi lấy phần nhỏ, Lâm Nhược Phi còn có một công ty lớn như vậy phải nuôi nữa.

Lâm Dược Phi: "Yên tâm đi, mua hai căn nhà vẫn không thành vấn đề."

Một lúc mua hai căn, tiền trong tay Lâm Dược Phi vẫn có hơi eo hẹp, anh làm như vậy cũng có một chút phách lối. Nhưng mà Lâm Dược Phi không để ý nhiều đến như vậy, căn nhà nhỏ anh ở thật sự không ở đủ nữa rồi. Vài năm nữa kết hôn cũng không thể tiếp tục ở với mẹ, cho nên trong nhà nhất định phải có hai căn nhà, đây là điều cần thiết.

"Mẹ, mẹ suy nghĩ xem, sau này mẹ sẽ trang trí nhà thế nào?" Lâm Dược Phi hỏi.

Lữ Tú Anh vẫn chưa kịp suy nghĩ đến vấn đề này, mờ mịt nhìn Lâm Dược Phi: "Ừm, trang trí như nhà chúng ta hiện tại cũng khá tốt, sau này vẫn trang trí như vậy là được."

Lâm Dược Phi không tán thành mà lắc đầu. Căn nhà bây giờ trang trí như vậy là bởi vì nhà rất nhỏ, tầng một hứng ánh sáng lại kém, trong nhà mới cố hết sức sắp xếp không gian chứa đồ, đồng thời sử dụng một lượng lớn màu trắng để trông có vẻ thông thoáng.

Sau này có nhà lớn, Lâm Dược Phi không hài lòng về cách trang trí mang tính thực dụng như vậy nữa.

"Trang trí nhà lớn chắc chắn phải có phong cách." Lâm Dược Phi nói, sau đó anh chuẩn bị bảo nhà thiết kế vẽ vài bản thiết kế theo mỗi phong cách khác nhau xem xem, phong cách nguy nga lộng lẫy như phong cách Châu Âu khá đẹp, phong cách ổn định rộng lớn như của Trung Quốc cũng rất tỉ mỉ.

"Tiếu Tiếu, em thích phong cách gì?" Lâm Dược Phi hỏi.

Lâm Tiếu không biết anh trai nói "Phong cách Châu Âu" và "phong cách Trung Quốc" là gì, căn nhà đẹp nhất mà cô bé từng thấy là nảy sinh ra từ bên trong muộn phiền: "Em muốn căn nhà như vậy."

Lâm Dược Phi nghe em gái miêu tả một phen, hiểu rõ rồi: "Đó là phong cách Châu Mỹ."

"Ừm phong cách Châu Mỹ cũng không tệ." Lâm Dược Phi lại cộng thêm một loại vào phương án dự phòng.

"Anh ơi, khi nào khu chung cư mới xây xong vậy?" Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: "Có lẽ là thêm nửa năm nữa."

Lữ Tú Anh kinh hãi: "Còn mất gần nửa năm, lâu đến như vậy à, không phải đã phát triển đến kết cấu rồi sao?"

Bây giờ nhà không có khái niệm xanh hóa và khu vực công cộng gì cả, mọi người đều phổ biến cho rằng nhà lầu xây xong thì chính là đại công cáo thành rồi. Thế nhưng tiểu khu thương mại đầu tiên mà Lâm Dược Phi xây dựng nên thì không phải như vậy, anh nói với mẹ và em gái rằng trong tiểu khu còn có một diện tích rất lớn cần xây dựng khu vực công cộng và xanh hóa.

"Nửa năm đã là tốc độ nhanh nhất, có thể phải mất gần một năm." Lâm Dược Phi nói.

Bản thân Lâm Dược Phi cũng nôn nóng, anh cũng muốn sớm ngày dọn vào nhà lớn.

"Hai căn nhà của chúng ta cũng có thể trang trí trước." Lâm Dược Phi nói, bây giờ các phương diện vẫn chưa theo khuôn phép như sau này, mình xây nhà rồi trang trí hai căn trước vẫn không thành vấn đề: "Trang trí xong gạt sang một bên một khoảng thời gian rồi chuyển vào ở."

Lâm Dược Phi quyết định ngày mai sẽ đến công ty bàn bạc về chuyện này một chút, nếu như trang trí trước, hiệu quả trang trí có thể chụp ra làm các bài quảng cáo tuyên truyền, đây là một chuyện tốt một công đôi việc.

 

Làm nhà mẫu cho tham quan thì thôi đi, nhà sau này mình ở, Lâm Dược Phi không muốn cho người khác tham quan.

 

Lâm Dược Phi ngồi trên sofa, bắt chéo hai chân, sắp xếp phạm vi sử dụng của mỗi phòng.

"Mẹ, căn này của mẹ, mẹ một phòng, Tiếu Tiếu một phòng, để lại một phòng cho bà ngoại, còn có một phòng là phòng sách."

Tính như vậy, một căn nhà bốn phòng căn bản không tính là nhiều, thậm chí vẫn còn hơi ít, còn không có cách làm thêm một phòng chức năng.

"Phòng sách không cần quá lớn, bên trong có thể làm một cái tủ âm tường để bỏ quần áo." Cũng chính là một nửa phòng sách một nửa phòng chứa quần áo.

Lữ Tú Anh lắc đầu: "Không cần, phòng ngủ đã rất lớn rồi, mỗi một phòng ngủ làm một tủ quần áo lớn, bao nhiêu quần áo cũng có thể bỏ vào được, làm gì phải chiếm phòng sách của Tiếu Tiếu."

Lâm Dược Phi gật đầu: "Vậy cũng được."

Anh lại sắp xếp một căn của mình và Thẩm Vân: "Con một căn phòng ngủ, Tiểu Vân một căn phòng ngủ."

"Hả?" Lữ Tú Anh kinh ngạc mà cắt ngang lời Lâm Dược Phi: "Con và Tiểu Vân sao lại phải tách ra ngủ riêng?"

Lữ Tú Anh không chấp nhận quan niệm mới trỗi dậy này của Lâm Dược Phi lắm, bà cũng chưa từng nghe nói hai vợ chồng nhà ai chia phòng ra ngủ cả.

Lâm Dược Phi suy nghĩ một chút: “Bình thường cũng chưa chắc phải tách ra ngủ, nhưng mỗi người một phòng ngủ chắc chắn phải giữ lại. Nếu như con xã giao ở bên ngoài trở về muộn, hoặc là tiếng ngáy ngủ quá lớn, hai người tốt nhất nên có hai căn phòng có thể tách ra ngủ, tránh dày vò làm cho hai người đều ngủ không ngon.”

Nhưng mà Lâm Tiếu sau khi nghe xong thì gật đầu liên tục, lúc anh trai ngáy ngủ cực kỳ dữ dội, quả thực cứ như tiếng sấm ở trên trời vang bên tai. Chị Tiểu Vân có phòng ngủ khác có thể tránh được, đúng thật là quá tốt rồi.

Còn có hai căn phòng, Lâm Dược Phi chuẩn bị một căn phòng cho làm phòng sách, hai người anh và Thẩm Vân đều có thể dùng, một căn phòng khác để cho con của hai người trong tương lai.

Lâm Dược Phi tràn đầy các suy nghĩ về căn nhà mới, bản thiết kế trang trí đầu tiên làm từ trước tết âm lịch đã mang về nhà rồi, một bản đưa cho mẹ, một bản đưa cho em gái.

Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh lật xấp giấy trong tay ra, trên mặt đều lộ ra vẻ phức tạp.

Lữ Tú Anh cầm trong tay là bản thiết kế "phong cách Châu Âu": "Ờm, cái này nhìn trông không giống chỗ cho người bình thường ở lắm nhỉ."

Bản thiết kế nguy nga lộng lẫy này khiến Lữ Tú Anh cảm thấy mình không còn cách nào uống trà, xem báo, đan áo len trong căn nhà thế này nữa, nên có một ngươi bưng nước trà đến bên miệng bà, một người đọc báo cho bà, lúc bà đan len bên cạnh còn phải có một người giúp bà gỡ len.

Lâm Tiếu lật bản thiết kế với khắp nơi đều là đồ gia dụng bằng gỗ lim theo phong cách cổ xưa trong tay mình, cũng cảm thấy thứ anh trai đang trang trí không phải nhà của mình, mà là căn nhà dùng để quay phim truyền hình.

Bàn ăn là gỗ lim, sofa là gỗ lim, ngay cả giường cũng đều là gỗ lim.

"Ờm." Lâm Tiếu không thích đồ gia dụng như vậy, lạnh như băng, cứng ngắc, sau khi cô bé tan học về nhà làm sao có thể đặt m.ô.n.g ngồi xuống sofa được.

Sofa như vậy cô bé vừa đặt m.ô.n.g ngồi xuống, xương cùng của cô bé nhất định sẽ gãy hết.

Lâm Tiếu và mẹ nhất trí cho rằng, bản thiết kế trang trí anh trai cầm về đều quá kỳ quái, vẫn là phong cách trang trí của nhà mình bây giờ là tốt nhất.

Lâm Dược Phi chậc chậc lắc đầu: "Hai người đây là sống quen trong căn nhà nhỏ rồi."

"Nhà lớn chắc chắn phải có phong cách trang trí, con sẽ mang cho Tiểu Vân xem xem."

Lâm Tiếu nhỏ giọng nói: "Chị Tiểu Vân chắc chắn cũng sẽ đứng về phía chúng ta.

Lâm Tiếu nhìn anh trai bất lực lắc đầu, anh trai lại động kinh rồi, không biết lần này anh trai động kinh bao lâu mới khỏi. Nhất định phải khỏi trước khi khởi công sửa chữa đó, Lâm Tiếu âm thầm cầu nguyện ở trong lòng, sau này cô bé không muốn sống trong căn nhà kỳ quái như vậy đâu,

Mùa đông năm nay, lúc Thẩm Vân chạy nguồn hàng mới, chạy thông cả một tuyến vận chuyển, đã trở nên thân thiết mấy nhân viên phục vụ trên tàu của tuyến vận chuyển đó rồi.

Sau khi vận chuyển trở nên thuận tiện, muốn mua đồ gì cũng không cần bản thân phải đích thân chạy một chuyến rồi, Thẩm Vân không chỉ nhập hàng cho cửa hàng phụ kiện của mình, còn liên tục vận chuyển các loại hàng tết trước khi đến mùa xuân.

Từ khi Lâm Tiếu bắt đầu nghỉ đông, Thẩm Vân dăm ba bữa lại bắt Lâm Dược Phi xách túi lớn tui nhỏ đồ mà cô ấy mua từ miền Nam trở về.

Bếp trong nhà đã chất đầy một tủ đồ mà Thẩm Vân mang về rồi, Lữ Tú Anh ké sát tai Lâm Dược Phi kếu anh đi nói với Thẩm Vân: "Con nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Vân, tuyệt đối đừng mang đồ tới đây nữa, thật sự quá nhiều rồi."

Lâm Dược Phi hít một hơi rồi cứu lỗ tai mình ra: “Con biết rồi, con biết rồi. Con cũng nói rồi đó chứ, cô ấy lại không nghe lời con.”

Lữ Tú Anh nhìn bao lớn bao nhỏ đồ trong nhà, vừa vui mừng lại đau lòng, vui mừng vì cô ấy moi t.i.m móc phổi mà đối tốt với nhà của mình, đau lòng cho Thẩm Vân kiếm tiền không dễ dàng, kiếm được tiền bản thân không nỡ ăn không nỡ mặc, không ngừng mua đồ cho trong nhà.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.