Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 409: Chương 409




Măng khô mà chị Tiểu Vân đem đến, nói với mẹ có thể nướng thịt ăn, Lâm Tiếu lần đầu ăn vào trong miệng liền kinh ngạc, măng khô hút đủ mùi nước thịt ăn vào trong miệng vang lên tiếng rộp rộp, ngon hơn là ăn cùng với thịt nướng.

Chân giò hun khói do chị Tiểu Vân đem đến, lúc ban đầu mẹ tưởng là thịt nướng, Lâm Tiếu nếm thử một miếng, lông mày liền cau chặt lại, vừa mặn lại vừa cứng, khó ăn đến khóc mất thôi.

Sau đó anh trai nói với mẹ, chân giò hun khói không phải thịt, chân giò hun khói là "Đồ gia vị", lúc nấu súp cắt hai miếng bỏ vào dùng để điểu chỉnh mùi vị. Ngày hôm sau Lâm Tiếu ăn được món ăn vô cùng vô cùng ngon, uống được canh cực kỳ cực kỳ ngon, chân giò hun khói đúng thật là quá thần kỳ.

Còn có tôm khô lớn chị Tiểu Vân đem đến, có thể trực tiếp làm đồ ăn vặt để ăn, còn ngon hơn đồ ăn vặt mua được trong quầy bán quà vặt.

Còn có xoài khô của chị Tiểu Vân đem tới, thịt dày, bên trên còn có một lớp đường mỏng, Lâm Tiếu ăn vào là không dừng được.

Đáng tiếc ăn liên tiếp mấy ngày liền chảy m.á.u mũi, món xoài khô ngon miệng bị mẹ tịch thu, đợi cô bé không nóng trong nữa mới cho cô bé ăn tiếp.

Giao thừa, chị Tiểu Vân và anh trai cũng đến nhà, trong tay hai người vẫn xách đầy đồ.

Lữ Tú Anh vừa nhìn thấy đã cau mày, bà ấy không tiện nói với Tiểu Vân, hung dữ trừng mắt với Lâm Dược Phi. Đã sớm bảo Tiểu Phi nói rõ với Tiếu Vân, không cần mua thêm đồ gì nữa, thế mà một chút hiệu quả đều không có.

Lâm Tiếu nhìn thấy gói quà lớn chị Tiểu Vân đặt ở trên bàn, vui mừng đọc lên lời thoại quảng cáo: "Em vượng, chị vượng, mọi người vượng, gói quà lớn Vượng Vượng."

Tiểu Hoàng nghe thấy Lâm Tiếu nói "vượng vượng", cũng "gâu gâu" theo.

Chị Tiểu Vân cười nói với Lâm Tiếu: "Cái này là cho em nè."

Lâm Tiếu chỉ từng nhìn thấy gói quà lớn Vượng Vượng ở trên tivi, chị Tiếu Vân vậy mà lại tặng cô bé cả cái đó, gói quà lớn Vượng Vượng thoạt nhìn thật sự lớn như trong tivi.

"Muốn ăn cái gì, mở ra ăn đi." Chị Tiểu Vân nói.

Lâm Tiếu nhanh chóng nhìn mẹ một cái, nhìn thấy mẹ gật đầu rồi, vui mừng mở gói quà lớn Vượng Vượng ra. Bên trong có bánh gạo màu trắng, bánh gạo Tiên Bối màu vàng, Lâm Tiếu mở bánh gạo Tiên Bối mà mình thích ăn ra trước, sau khi ăn xong không nhịn được l.i.ế.m liếm ngón tay.

Tầng bột ở bên ngoài bánh gạo Tiên Bối là ngon nhất.

Năm nay gói sủi cảo đón tết, trong nhà nhiều thêm một người. Chị Tiểu Vân gói sủi cảo lợi hại hơn Lâm Tiếu và anh trai nhiều, gần như là lợi hại như mẹ, cán bột rất nhanh, gói sủi cảo cũng rất nhanh.

Gói sủi cảo không cần đến Lâm Tiếu, mẹ chê bốn người cùng ngồi trước cái bàn nhỏ quá chật chội, xé cho Lâm Tiếu một cục bột, để cô bé sang bên cạnh bóp chơi. Lâm Tiếu nhìn trái, nhìn phải, bản thân mình gói sủi cảo quả thực là chậm nhất, thậm chí ngay cả anh trai cũng không sánh bằng, ngoan ngoãn rời khỏi ghế để nhường chỗ cho mẹ và chị Tiểu Vân.

Năm nay chị Tiểu Vân đến, lúc mẹ gói sủi cảo lại bỏ thêm một hạt đậu phộng, từ ba hạt đậu phộng trở thành bốn hạt đậu phộng: "Mỗi người một hạt, xem xem đến lúc đó ai có thể ăn được nha."

Đêm giao thừa năm nay nhân sủi cảo lớn, da mỏng, sau khi đun sôi nước da sủi cảo gần như trong suốt hết một nửa, Lâm Tiếu nhìn trong mâm một cái liền nhìn thấy trong một viên sủi cảo có một chỗ hơi nổi bột lên, là màu sắc của hạt đậu phộng xuyên ra ngoài rồi.

Lâm Tiếu tay mắt lanh lẹ gắp lấy viên sủi cảo, cắn một miếng quả nhiên ăn được đậu phộng.

"Con ăn được hạt đậu phộng đầu tiên rồi." Lâm Tiếu vui vẻ nói.

Lâm Dược Phi nhìn lướt qua đã nhìn ra trò vặt của em gái, tiếp theo đó ánh mắt quét qua hai đĩa sủi cảo ở trước mặt, nhẫn nại tìm một cái lại một cái, cuối cùng cũng tìm thấy bên trong viên sủi cảo có một hạt đậu phộng, liền gắp vào trong chén của Thẩm Vân.

Cùng lúc đó, Lữ Tú Anh cũng gắp một cái sủi cảo bỏ vào trong chén của Thẩm Vân.

Năm nay là năm đầu tiên Thẩm Vân đến nhà ăn cơm tất niên, Lữ Tú Anh sợ Thẩm Vân không ăn được sủi cảo có gói đậu phộng, đã làm một ký hiệu trên nếp gấp của sủi cảo.

Trong chén của Thẩm Vân đồng thời bị bỏ vào hai cái sủi cảo, cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi.

Đũa của Lâm Dược Phi rẽ ngoặt một cái, lại gắp đi một viên từ trong chén của Thẩm Vân: "Mỗi người ăn một cái, không được phép ăn nhiều chiếm nhiều nha."

Lâm Dược Phi tự mình cắn một cái, quả nhiên bên trong có đậu phộng.

Ba người trong nhà đều ăn được đậu phộng, chỉ còn lại mẹ vẫn chưa ăn được, Lâm Tiếu sốt ruột. Không để ý tới việc bản thân mình ăn sủi cảo, hết sức tập trung tìm giúp mẹ, cô bé vừa tìm vừa nói với anh trai: "Anh, anh ăn chậm một chút."

 

Anh trai ăn quá nhanh rồi, lúc anh trai ăn sủi cảo dạ dày phảng phất như lớn hơn bình thường gấp đôi, ăn nhiều sủi cảo như vậy có xác suất rất lớn là sẽ ăn phải hai cái có gói đậu phộng, như vậy mẹ sẽ ăn không được rồi.

 

Lâm Dược Phi nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của em gái, đưa đũa sang hướng khác để gắp món ăn khác trên bàn: "Năm sau gói thêm mấy hạt đậu bỏ vào, dứt khoát mỗi viên sủi cảo đều gói một hạt là được rồi."

Lâm Tiếu trừng mắt với anh trai: "Vậy thì mất linh rồi."

Lâm Dược Phi dở khóc dở cười, lười đi vạch trần em gái, chẳng lẽ trợn to mắt tìm như em gái thì linh sao.

Cuối cùng, Lâm Tiếu tìm thấy viên sủi cảo gói có đậu phộng cuối cùng rồi, viên này đúng thật là gian xảo, gần như là đều giấu trong phần nhân, chỉ lộ ra chút màu sắc ở ngoài bìa.

Lâm Tiếu có chút không xác định mà gắp vào trong dĩa của mẹ, nhìn chằm chằm mẹ cắn ra: "Phải không phải không ạ?"

Lữ Tú Anh gật đầu: "Phải rồi."

Lâm Tiếu vui mừng bật cười, một nhà bốn người của mình đều ăn được sủi cảo may mắn rồi, năm sau chắc chắn đều có thể may mắn.

"Năm sau bà ngoại chắc chắn sẽ đón tết cùng chúng ta rồi chứ ạ?" Lâm Tiếu hỏi. Bà ngoại bây giờ gần như là một năm đón tết ở nhà Lâm Tiếu, một năm đón tết ở nhà cậu, giữ thăng bằng hai bát nước.

"Đến lúc đó chúng ta lại thêm một hạt đậu phộng, để bà ngoại cũng ăn được đậu phộng." Lâm Tiếu mặc sức tưởng tượng nói.

Ăn cơm tối xong, trước khi tiết mục xuân vãn bắt đầu, Lâm Dược Phi lái xe đưa Thẩm Vân về. Thẩm Vân thuê một căn nhà ở gần trường đại học, một nửa là bản thân ở, một nửa dùng để làm nhà kho.

"Tiểu Vân, ngày mai vẫn đến chứ, sáng sớm mai cô kêu Tiểu Phi đến đón cháu." Lữ Tú Anh dẫn Lâm Tiếu theo cùng tiễn Thẩm Vân tới cửa.

Thẩm Vân bảo hai người đừng tiễn ra ngoài nữa: "Bên ngoài gió lạnh, hai người đừng ra nữa, sáng mai cháu sẽ đến."

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiếu bị mẹ kéo ra từ trong chăn: "Anh của con đã đi đón Tiểu Vân rồi, con còn không dậy, bị chị Tiểu Vân bắt gặp mình ở trong chăn đó."

Lâm Tiếu nghe thấy lời của mẹ thì trở mình chui ra từ trong chăn, ngày đầu tiên của năm mới, cô bé không muốn bị chị Tiểu Vân nhìn thấy dáng vẻ cô bé chưa đánh răng chưa chải đầu.

Quả nhiên, Lâm Tiếu vừa mới rửa mặt xong chưa được bao lâu, Tiểu Hoàng liền hướng về phía cửa kêu gâu gâu, anh trai đón chị Tiểu Vân đến rồi.

Chị Tiểu Vân vừa vào cửa liền đưa cho Lâm Tiếu một bao lì xì: "Tiếu Tiếu, năm mới vui vẻ."

Vẻ mặt Lâm Tiếu tràn đầy kinh ngạc, anh trai đã cho cô bé tiền mừng tuổi rồi, vậy mà năm nay cô bé lại có thể nhận thêm một phần tiền mừng tuổi.

Vì chị Tiểu Vân mang rất nhiều món ngon từ miền nam về nên kỳ nghỉ đông năm nay miệng Lâm Tiếu chưa từng dừng lại.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu thích ăn lại ăn được như thế thì rất vui: “Xem ra con nên được sinh ra ở miền nam, thích ăn đồ mang từ đó về thế cơ mà.”

Lâm Dược Phi nói: “Không phải nó thích ăn đồ của miền nam mà nó chỉ thích ăn món lạ thôi.” Lâm Tiếu rất có tinh thần trong việc thưởng thức mỹ thực, kiếp trước mỗi lần về nước cô đều rất nhiệt tình thử hết các món ăn bản địa. Những món ăn Lâm Dược Phi nhìn thấy đã sợ chạy tám kiếp nhưng Lâm Tiếu lại rất yêu thích.

Kiếp trước sau khi Lâm Tiếu đi làm tích lũy đủ tiền mới bắt đầu ra nước ngoài du lịch, kiếp này Lâm Dược Phi có thể đưa em gái đi trải nghiệm trước: “Sau này anh sẽ đưa em ra nước ngoài ăn đồ ngon.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên nhìn anh trai mình.

Lữ Tú Anh ây dô một tiếng, ra nước ngoài à, đây là chuyện trước đây không dám nghĩ đến nhưng bây giờ lại cảm thấy nó không còn xa xôi nữa.

Sau khi khai giảng, cô Dương nhìn thấy Lâm Tiếu thì cười: “Em mập lên rồi, xem ra đã ăn một cái tết no đủ.”

Lâm Tiếu đưa tay sờ lên mặt mình: “Em mập lên rồi sao?”

Cô Dương nói: “Mập tốt mà, trước đây em quá ốm.”

Nhưng Lâm Tiếu mới tăng lên được vài cân thì sau khi khai giảng lại bắt đầu sụt xuống. Sau khi khai giảng, chỉ cần khôi phục lại cuộc sống trước đây thì cô lại khôi phục lại cân nặng lúc trước.

Lữ Tú Anh đưa tay nhéo mặt Lâm Tiếu, vô cùng đau lòng: “Nuôi con mập lên chút sao lại khó thế chứ?”

Lữ Tú Anh lại nghi ngờ rốt cuộc một ngày hai bữa ở nhà ăn của trường con bé có ăn no không đây.

Lâm Tiếu đã nhiều lần bảo đảm với mẹ mình: “Con ăn được thật mà.”

Nhà ăn của trường cấp ba nhiều cửa sổ lấy cơm ở cấp hai, mỗi buổi chiều lớp tự học đều kết thúc sớm năm phút, Lâm Tiếu có thể lựa chọn thoải mái trong tất cả các ô, bữa nào cô cũng ăn rất ngon.

Một ngày ba bữa cô đều ăn rất ngon, sau buổi tự học buổi tối, cô về nhà lại ăn thêm một bữa nữa, Lâm Tiếu cũng không hiểu tại sao mình lại không mập lên được.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.