Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 411: Chương 411




Hình thức thi của cuộc thi cấp THPT giống với hình thức thi cấp THCS, nói chính xác hơn là hình thức thi của cuộc thi cấp THCS mô phỏng hình thức thi cấp THPT.

Phần thi đầu 120 phút, nội dung khảo sát về cơ bản nằm trong đề cương ôn thi đại học, nhưng độ khó của các câu hỏi cao hơn một chút so với đề thi đại học.

Phần thi thứ hai 180 phút, khảo sát chính là nội dung thi đấu, có tổng cộng 4 câu hỏi lớn, lần lượt kiểm tra hình học phẳng, đại số, lý thuyết số và toán học rời rạc. Đối với học sinh chưa luyện thi mà nói, phần thi đầu hoặc vẫn có thể được điểm, vòng thi thứ hai thì hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng đối với học sinh từ THCS đã bắt đầu luyện thi như Lâm Tiếu mà nói thì hình thức thi cấp THPT đã rất quen thuộc rồi. Thời gian và tinh lực dồn vào đâu đều sẽ được báo đáp, xuân hạ thu đông ba năm rưỡi nay trải qua trong phòng luyện thi, không ngày nào là lãng phí cả.

Ba môn Toán Lý Hoá đều thi qua một lượt, Lâm Tiếu bước ra khỏi trường thi cuộc thi Toán cảm thấy rõ ràng là tốt hơn khi bước ra khỏi cuộc thi hai môn Vật lý và Hoá học.

“Vật Lý và Hoá học thi không tốt lắm.” Lâm Tiếu đưa ra đánh giá khách quan đối với bản thân.

Lữ Tú Anh an ủi cô: “Vốn dĩ con ôn thi Toán là chính, Vật lý và Hoá học có thời gian mới tự học một chút, con mới học lớp 10 thôi mà, năm nay chỉ là thi thử.”

Lữ Tú Anh cảm thấy thi không tốt là bình thường, thi tốt mới là lạ.

Trong trường Lâm Tiếu cũng nói với các bạn việc mình thi không tốt, nhưng các bạn vẫn không tin lời Lâm Tiếu nói cho lắm.

Phương Kính Phàm ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Tiếu: “Cậu định năm nay đoạt giải luôn đấy hả?” Phường Kính Phàm tập trung luyện thi Vật lý, nhưng chưa bao giờ nghĩ năm nay sẽ đoạt giải, họ mới vào lớp 10, thời gian luyện thi cấp THPT quá ngắn.

“Năm nay cậu muốn đoạt giải luôn á? Muốn được giải mấy cấp tỉnh?” Bạch Huyên hỏi, cô ôn thi Hoá học, nhưng trên đề thi Hoá Học cũng có nhiều câu không biết làm, chắc chắn là năm nay không có duyên đoạt giải rồi.

Lâm Tiếu lắc đầu, cô vẫn chưa nghĩ tới việc đoạt giải. Thi không tốt chỉ là đánh giá khách quan của bản thân đối với bài thi đã nộp lên thôi, có một số câu cô không biết làm, còn có một số câu cô làm sai.

Hai môn Vật lý và Hóa học đều như vậy, để mà so sánh thì đề thi Toán cô làm tốt hơn một chút.

Đề thi chính là như vậy, chỉ cần một ngày không luyện là biết ngay. Cả một đợt nghỉ hè vừa rồi Lâm Tiếu chỉ luyện thi Toán, không dành thời gian luyện thi Vật lý và Hóa học, tham gia thi hai môn này như thể tay không bắt giặc.

Nhưng cả một đợt nghỉ hè chỉ ở trong phòng luyện thi Toán luyện đề, không bị bất cứ môn nào và việc gì khác quấy rầy, điều này khiến Lâm Tiếu cảm thấy rất vui, thậm chí có thể nói là vô tư thoải mái.

Cô không thấy việc học bù vào kỳ nghỉ hè là vất vả, thậm chí khi vào năm học cô vẫn hoài niệm quãng thời gian nghỉ hè, nếu có thể suốt ngày suốt đêm ở trong phòng luyện thi Toán như vậy thì tốt biết mấy.

Sau khi kết thúc kiểm tra, thường sẽ có một chút thời gian để nghỉ ngơi.

Sau khi lần lượt thi xong ba môn của tháng 9, Lâm Tiếu có thể cảm nhận rõ sự thoải mái của các bạn xung quanh.

Thậm chí đến tốc độ giảng bài của các thầy các cô cũng chậm hơn, khác hẳn với tốc độ nhanh chóng của đợt học hè.

Đợt trước nghỉ hè thì cứ như vào năm học, bây giờ vào năm học rồi thì lại cứ như đang nghỉ hè vậy.

Kết quả của kỳ thi tháng 9 đến tháng 10 sẽ có. Thời gian một tháng chờ đợi điểm thi này, tâm trạng của các bạn rõ ràng là rất bồn chồn, các thầy cô cũng mặc định đây là thời gian dành cho học sinh thư giãn.

Từ mùa xuân năm nay bắt đầu thực hiện chế độ làm việc “Tuần lớn nhỏ”. Ở tuần lễ lớn nghỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật, tuần lễ nhỏ nghỉ một ngày chủ nhật, cứ một tuần lớn, một tuần nhỏ…như vậy thay đổi cho nhau.

Nhưng tiếc là bên ngoài có nghỉ như thế nào thì cũng không liên quan gì đến học sinh cấp 3 cả, càng không liên quan gì đến học sinh cấp 3 của lớp học năm năm.

“Không tranh thủ thời gian thì năm sau các em làm sao đấu lại được với các bạn ở tỉnh khác?” Đây là câu nói thường trực trên miệng cô Dương.

Trước khi nghỉ hè mọi người không có cơ hội được tận hưởng Tuần lớn nhỏ, sau khi thi xong kỳ thi tháng 9 đã có thể tận hưởng được rồi.

Cô Dương tuyên bố tháng sau cả lớp sẽ nghỉ theo thời gian Tuần lớn nhỏ, các bạn đều rất phấn khích, tháng này họ được tận hưởng hẳn hai tuần nghỉ hai ngày cuối tuần!

Thứ bảy không phải đi học, tối thứ sáu cũng không cần phải tự học nữa, đối với học sinh mà nói như vậy là gần như được tận hưởng kỳ nghỉ lễ hai ngày rưỡi rồi!

“Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn, thứ bảy này bọn mình cùng đi phố thời trang dưới tầng hầm đi?” Bạch Huyên rủ hai người.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn hai người nhìn nhau, Chu Tuệ Mẫn nói: “Tớ phải hỏi mẹ tớ đã.”

Lâm Tiếu cũng trả lời như thế, cô cũng phải về xin mẹ đã.

 

 

Lữ Tú Anh nghe thấy vậy rất thoải mái đồng ý: “Đi đi, đi chơi với bạn đi.”

“Các con có mấy đứa đi? Là con gái hết hả? Hay là có cả con trai?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu: “6 người, là con gái hết.”

Lữ Tú Anh nghe thấy đều là con gái nên cũng yên tâm: “Có cần mẹ đưa đón con không?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Con đi xe buýt được rồi.”

Lữ Tú Anh dặn dò: “Được, thế thì lúc các con ở bên ngoài mua sắm nhớ cầm tay nhau đi đấy nhé, đừng để lạc nhau.”

Phố thời trang dưới tầng hầm nằm ở dưới tầng hầm của khu mua sắm mới được xây dựng trong năm nay, chuyên bán quần áo và phụ kiện trẻ trung, chủ yếu dành cho sinh viên.

“Các con cũng đừng chỉ dạo dưới tầng hầm, mấy tầng bên trên cũng dạo xem.” Lữ Tú Anh có vẻ không thích những bộ quần áo rẻ tiền ở phố phục trang dưới tầng hầm cho lắm, cảm thấy đồ ở đó chất lượng quá kém. Mặc dù giá cả rất rẻ, nhưng trên thực tế thì tiền nào của đấy.

Lữ Tú Anh đưa cho Lâm Tiếu 50 đồng: “Con thích cái gì thì mua.”

“Đúng rồi, các con còn phải ăn cơm bên ngoài chứ nhỉ? 50 đồng có đủ không?”

Lâm Tiếu: “Đủ rồi ạ.” Năm mươi đồng là đủ mua mấy bộ quần áo rồi ạ, Lâm Tiếu cũng không định mua nhiều như thế.

Lữ Tú Anh dặn dò: “Mua quần áo cũng được nhưng đừng mua giày.” Lữ Tú Anh có thể chấp nhận được quần áo kém chất lượng nhưng bây giờ bà không muốn cho Lâm Tiếu mua giày kém chất lượng, đi giày quan trọng nhất là phải thoải mái.

Buổi sáng ngày thứ 7, Lâm Tiếu và các bạn và các bạn cùng lớp gặp nhau bên ngoài phố thời trang dưới tầng hầm. Sau khi bước xuống các bậc thang, họ dường như đã bước vào một thế giới kỳ lạ khác. Có nhiều ánh đèn đủ màu sắc trên con phố thời trang dưới tầng hầm, Lâm Tiếu phải nheo mắt lại mới thích nghi được.

“Ánh đèn như thế này thì còn xem được quần áo có màu gì nữa không?” Lâm Tiếu hoài nghi.

“Chắc là vẫn xem được.” Bạch Huyên cũng không chắc chắn lắm.

Nhưng quần áo ở phố thời trang dưới tầng hầm thật sự là rất rẻ, rẻ hơn trong khu trung tâm thương mại mà mẹ đưa Lâm Tiếu đi dạo rất nhiều. Lâm Tiếu nhìn thấy rất nhiều người giống như học sinh cấp 2, có mấy bạn nam và mấy bạn nữ đi cùng với nhau, còn có một nam với một nữ đi cùng nhau, công khai khoác vai bá cổ nhau trong phố thời trang dưới tầng hầm.

Lâm Tiếu mấy người họ khó mà tránh khỏi nhìn ngó. Trương Quân nhã huých huých Bạch Huyên: “Ngày trước cậu với Lý Triển Bằng có thế này không?”

Bạch Huyên xuýt chút nữa nhảy dựng lên: “Đương nhiên là không rồi.”

Lâm Tiếu có chút ngạc nhiên nhìn Bạch Huyên và Trương Quân Nhã, trong ấn tượng của cô, Lý Triển Bằng là cái tên “cấm kị” không được nhắc tới trước mặt Bạch Huyên. Nhưng Trương Quân Nhã và Bạch Huyên thân nhau hơn, Trương Quân Nhã có thể nhắc đến trước mặt Bạch Huyên như vậy chứng tỏ cảnh báo đã được loại bỏ rồi, Bạch Huyên đã không quan tâm đến việc trước kia nữa rồi.

“Ấy, những bộ quần áo này có vẻ lạ.” nhóm người Lâm Tiếu đi qua mấy cửa tiệm nhỏ, nhưng không quành vào tiệm nào cả.

Dưới ánh đèn đổi màu, những chiếc váy cắt cúp, quần ống loe và áo khoác da đính đinh tán treo trong cửa hàng nhỏ đều là những phong cách rất xa lạ với Lâm Tiếu bọn họ.

“Những bộ này thì mặc làm sao được.” Chu Tuệ Mẫn cau mày.

Trương Quân Nhã đã đến phố thời trang dưới tầng hầm mấy lần nên đã khá quen với nơi này, nói: “Đi lên phía trước, lên phía trước nữa là có một số hàng quần áo nhỏ quần áo trông còn bình thường.”

Một nhóm người đi qua lối vào của trung tâm mua sắm dưới tầng hầm, cuối cùng cũng nhìn thấy một vài cửa hàng nhỏ bán đồ kiểu bình thường. Sau khi nhìn thấy rất nhiều quần áo kỳ lạ, rồi nhìn thấy được những bộ quần áo bình thường này đột nhiên cảm thấy rất đẹp. “Lâm Tiếu, cậu mặc cái váy yếm này chắc chắn sẽ đẹp.” Trương Quân Nhã chỉ vào bộ váy đang mặc trên người ma nơ canh nói.

Bà chủ lập tức lấy ra một bộ, bảo Lâm Tiếu thử xem. Trên người Lâm Tiếu đang mặc chiếc áo thun và quần bò, bà chủ nói: “Mặc vào luôn là được.”

Bên trong váy yếm vốn là phải mặc áo thun nhưng không cần mặc quần bò.

Sau khi Lâm Tiếu mặc chiếc váy yếm lên, bà chủ bảo Lâm Tiếu cởi quần bò bên trong ra.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không cần đâu.” Mặc mặc cởi cởi lằng nhằng, Lâm Tiếu có thể hình dung ra mình chân trần mặc váy yếm này trông như thế nào.

“Cầm về đi, cháu mặc cái này đẹp lắm ấy.” Bà chủ khen thật lòng.

Lâm Tiếu nhìn các bạn bên cạnh xin tư vấn, mọi người đều nói đẹp.

Lâm Tiếu nghĩ một lúc, tủ quần áo của cô đúng là chưa có váy yếm như thế này, mua một chiếc váy yếm cũng được: “Bao nhiêu tiền ạ?”

Bà chủ: “20 đồng.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.