Lâm Tiếu biết ở cửa hàng nhỏ như thế này mua quần áo không nên mua ngay, cô học được dáng vẻ của mẹ khi trả giá: “15 đồng có bán không?”
“Được, cháu cầm về đi.” Bà chủ gấp gọn gàng chiếc váy hai dây mà Lâm Tiếu vừa cởi ra, cho vào túi, đưa cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu trả tiền đi ra khỏi tiệm, nhớ lại động tác nhanh nhẹn dứt khoát của bà chủ liền nghi ngờ: “Có khi nào trả giá vẫn ít quá, có khi nào mua hớ rồi không?”
Bà chủ đồng ý cũng rất thoải mái.
Mấy cô gái nhìn nhau, không ai có kinh nghiệm trong khoản này. Trương Quân Nhã dùng một chiếc quần cô mua gần đây ra để so sánh: “Chắc là không đắt đâu, tớ mua cái quần này đã 18 đồng rồi.”
Chu Tuệ Mẫn an ủi Lâm Tiếu: “Thôi đã mua rồi thì đừng nghĩ nữa, cậu mặc lên thực sự rất đẹp.”
Trải qua việc này, lát mua quần áo Lâm Tiếu sẽ thận trọng hơn, cô thấy mua quần áo thì đưa mẹ đi cùng vẫn hơn, thích bộ nào lần sau sẽ gọi mẹ cùng đi mua. Mẹ trả giá giỏi hơn mình nhiều.
Tiếp đó, mấy cô gái ít nhiều cũng đã mua được cho mình quần áo và đồ trang sức.
Ở tiệm cuối cùng, mấy cô gái cùng thích một chiếc khăn lông cáo. Lông của chiếc khăn lông cáo có màu trắng, màu đỏ, sờ vào rất mượt, một đầu có hình đầu cáo, quấn một vòng quanh cổ, cho “đuôi nhọn” vào trong “miệng hồ ly”, dùng tay ấn vào một chút là cố định được.
“Bọn mình mỗi đứa mua một cái đi.”Trương Quân Nhã nói nhỏ.
Đối với một nữ sinh mười mấy tuổi mà nói, sự hấp dẫn của việc mua thứ đồ giống nhau cùng bạn bè là rất lớn. Trương Quân Nhã nêu ra ý kiến này cái là các bạn đều động lòng, mỗi người chọn một cái rồi mặc cả với bà chủ.
Lần này mọi người đều rất nhẫn nại trả giá, từ cái giá ban đầu người bán đưa ra là 10 đồng 1 cái, nài nỉ lên xuống đã trả xuống còn 6 đồng 1 cái.
Chu Tuệ Mẫn chọn một cái màu đỏ, Lâm Tiếu chọn một cái màu trắng.
Mua xong khăn quàng cổ, mấy nữ sinh liền rời khỏi phố thời trang dưới tầng hầm.
“Bọn mình ăn gì giờ nhỉ?”
Ở khu này có rất nhiều cửa hàng quần áo, cửa hàng ăn cũng không ít, đồ ăn gì cũng có.
“Chúng mình đi ăn lẩu cay đi.” Bạch Huyên nói.
“Lẩu cay là cái gì?” Lâm Tiếu thắc mắc, các bạn nữ khác cũng tỏ vẻ tò mò, mọi người đều chưa ai nghe nói về món này.
“Hình như là du nhập từ Tứ Xuyên về đây, giống một nồi lẩu nhỏ, một người là có thể ăn một nồi lẩu nhỏ.” Miêu tả của Bạch Huyên khiến các bạn nữ đều hứng thú.
“Quán nào đấy?”
“Chúng ta đi xem đi.”
Bạch Huyên hỏi từng người một: “Các cậu có ăn được cay không?”
Có người gật đầu, có người lắc đầu.
“Nó cay à? Tớ không biết ăn cay.” Trương Quân Nhã tỏ vẻ lưỡng lự, lẩu cay nghe đã thấy cay rồi.
Bạch Huyên kéo cánh tay của Trương Quân Nhã: “Không sao, không cay cũng được mà, cậu đừng cho ớt vào là được.”
“Nhưng nếu mà ăn được cay thì vẫn nên cho một ít, cho ớt vào sẽ thơm hơn.”
Bạch Huyên dẫn đầu nhóm bạn đi về phía tiệm lẩu cay, còn chưa vào đến cửa, Lâm Tiếu đã ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn: “Thơm quá!”
Cách bài trí trong cửa hàng nhìn cũng rất mới lạ, các loại món ăn đựng thẳng trong đĩa nhỏ bày ở bên ngoài.
Chủ quán chào hỏi Lâm Tiếu mấy người học sinh bọn họ: “Muốn ăn gì thì lấy, dưới đĩa có ghi giá hết cả, lấy xong nồi lẩu sẽ được mang ra.”
Các loại thực phẩm lung linh đẹp mắt được đặt thành mấy tầng, chỉ mới ở bước chọn lựa thôi mà Lâm Tiếu đã thấy thoả mãn lắm rồi. Cô chọn mộc nhĩ, rong biển, đậu phụ, sườn sụn và trứng cút, sau đó lại nghe gợi ý của Bạch Huyên cô lấy thêm một nắm miến.
“Có ăn cay không?” Chủ quán nhận lấy rổ nhựa của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu gật đầu: “Có ạ.”
Một lúc sau, một bát lẩu cay lớn vừa nấu xong đang bốc khói đã sẵn sàng, chủ quán cho thêm hai thìa dầu mè và một thìa sa tế, bưng tới trước mặt Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn chiếc bát to trước mặt: “Nhiều thế.”
Các thực phẩm sau khi được nấu chín đều nở ra, đặc biệt là miến, lượng đồ ăn lớn hơn nhiều so với Lâm Tiếu dự kiến. Lâm Tiếu dùng đũa trộn đều dầu mè và sa tế lên, cắn miếng đầu tiên vào miệng, ngay lập tức bị hương vị của lẩu cay khuất phục.
Thật là thơm.
Vị cay trong bát canh nóng càng bốc lên rõ ràng, Lâm Tiếu vừa ăn vừa hít hà, mùi cay nồng này khiến cho mùi vị của thức ăn càng được khơi dậy rõ hơn, món chay thông thường trở nên ngon hơn quyện với dầu mè và sa tế.
Nhưng Lâm Tiếu ăn thấy cay và nóng nhưng lại không thấy tê lưỡi.
“Chủ quán, lẩu cay ăn vào sao không thấy tê lưỡi ạ?” Lâm Tiếu thấy lạ liền hỏi.
Chủ quán nói: “Vốn dĩ nó có vị tê, nhưng hầu hết chúng ta ở đây không quen.” Chủ quán đã loại bỏ vị tê và để khách hàng tự chọn vị cay, số người ăn được cay và không ăn được là nửa nọ nửa kia.
Mặc dù phần ăn của lẩu cay lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Tiếu, nhưng cô vẫn ăn hết không bỏ sót thứ gì, thậm chí còn uống hết hơn nửa bát canh trong bát.
Ăn xong một bát lớn lẩu cay, Lâm Tiếu lau mồ hôi trên trán, môi cô đỏ bừng vì nóng.
Bất kể là bạn ăn cay hay bạn nào không ăn cay đều rất hài lòng với món lẩu cay.
Sau khi ăn xong bữa trưa, mấy bạn nữ đi dạo xung quanh, ở gần đây có mấy con đường bán đồ thời trang, đồ nam, đồ nữ, đồ trẻ em đều tập trung hết ở đây. Nhưng so về giá cả thì các cửa hàng ở mấy con đường bán đồ thời trang này đắt hơn so với phố thời trang dưới tầng hầm, nhóm người dạo một vòng không mua thêm đồ gì cả.
Buổi chiều, Lâm Tiếu xách cái váy yếm và khăn quàng cổ lông cáo về nhà, nóng lòng kể cho mẹ nghe về bữa trưa ăn lẩu cay.
“Mẹ ơi, lẩu cay ngon lắm.” Thấy Lâm Tiếu huyên thuyên kể một tràng về lẩu cay là như thế nào, ngon đến thế nào, Lữ Tú Anh dở khóc dở cười nói: “Không phải là con đi mua sắm với bạn bè con sao? Sao mà chỉ nói đến ăn vậy?”
Lữ Tú Anh với lấy chiếc túi trong tay Lâm Tiếu: “Để mẹ xem xem con mua được gì nào.”
Lữ Tú Anh vừa mở túi ra, nhìn thấy cái khăn quàng cổ lông cáo bên trong giật b.ắ.n mình. Đầu cáo ở một đầu của chiếc khăn, cái miệng nhọn đầy lông và hai con mắt đỏ trông rất thật.
“Ui trời, sao con lại mua cái khăn quàng cổ như thế này.” Lữ Tú Anh quàng khăn con cáo lên cổ Lâm Tiếu, đoạn còn lại vẫn còn trong miệng con cáo.
“Làm giống y như con cáo thật, như thế này trong kỳ kỳ.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu rất thích chiếc khăn quàng cổ lông cáo mà mình vừa mua, nói với mẹ: “Bọn con mỗi người mua một cái cơ.”
Cô thấy khăn quàng cổ lông cáo không kỳ một chút nào, có rất nhiều thứ kỳ cục hơn ở phố quần áo dưới tầng hầm so với khăn choàng cáo. Lâm Tiếu kể với mẹ rằng cũng có nhiều bộ quần áo trông rất lạ, chẳng hạn như áo crop top, quần ống loe và áo khoác da có đinh tán, mẹ cô vừa nghe vừa lắc đầu.
“Con đừng có mua những bộ quần áo kỳ cục đó, nhà chúng ta không thích mặc những loại đấy.” Thứ duy nhất mà Lữ Tú Anh có thể chấp nhận được là quần ống loe, từ những năm 80 cho đến giờ, quần ống loe đã thịnh hành suốt hơn mười năm rồi.
“Loe to qua thì không đẹp, nhưng ống quần hơi loe ra một chút thì vẫn đẹp.” Lữ Tú Anh nói.
Đồ còn lại mà Lâm Tiếu mua là chiếc váy yếm trông rất dễ thương và nhã nhặn, Lữ Tú Anh rất thích. Bà bảo Lâm Tiếu mặc thử lên người xem, soi gương nói: “Đẹp.”
“Nhưng mà mùa này sắp không mặc được nữa rồi, đợi đến hè sang năm rồi mặc.”
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu bao nhiêu tiền, cảm giác hơi đắt một chút, váy yếm làm bằng vải cotton, chất lượng bình thường, tính ra chỉ mặc được một mùa.
Cái váy này mà bán vào thời điểm đầu xuân thì cái giá này còn chấp nhận được, nhưng bây giờ hết mùa hè rồi, đáng lẽ phải bán giá thanh lý hết mùa rồi.
Có tiền cũng không nên mua đồ tạm thời chưa cần dùng tới, Lữ Tú Anh đang định nói thì lại nuốt xuống.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu ra ngoài mua quần áo cùng các bạn, quần áo mua về và giá cả đều cũng tạm. Tốt nhất mình chỉ nên nói những lời hay, không nên nói những lời tiêu cực, tránh việc sau này Lâm Tiếu không dám tự mình ra ngoài mua đồ nữa.
“Đẹp.” Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu cởi ra để bà đi giặt.
“Cái khăn này mẹ lấy khăn ướt lau cho con, phơi ra ngoài ban công, đợi hai tháng nữa là con quàng được rồi.”
Lâm Tiếu trải qua một tháng tương đối nhàn nhã, tiến độ giảng dạy không nhanh, bài tập về nhà cũng không nhiều, tạm thời chưa có lịch thi cử, còn có hai tuần được nghỉ hai ngày cuối tuần và một kỳ nghỉ lễ Quốc khánh nữa.
Năm nay là lễ kỷ niệm lần thứ bốn mươi lăm năm quốc khánh, nghe nói mười năm là đại lễ, năm năm một là tiểu lễ, Lâm Thiếu xem duyệt binh trên TV, liền đi đến quảng trường xem thả chim bồ câu.
Lữ Tú Anh thốt lên: “Náo nhiệt hơn cả đại lễ của năm năm trước.”
Quảng trường tràn ngập cờ Tổ quốc và đèn lồng rực rỡ sắc đỏ đậm chất lễ hội, bên cạnh còn có triển lãm hoa cúc, triển lãm thư pháp và hội họa.
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Con còn nhớ hồi con còn nhỏ xem xong người ta thả chim bồ câu thì đi ăn chim cút chiên, anh trai con lừa con và cho con ăn chim bồ câu không?”
Lâm Tiếu bịt miệng mẹ lại, không để mẹ nói nữa. Lúc đó cô đã nhớ ra rồi, nhớ rõ luôn.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu làm vậy liền biết ngay là cô vẫn nhớ, cười đã đời.
Sau ký nghỉ lễ quốc khánh, kết quả của ba cuộc thi lần lượt được công bố.
Học sinh lớp 10 của lớp học năm năm tham gia thi thử, không đạt được giải nhất cấp tỉnh nhưng vẫn có một số bạn xuất sắc đạt giải hai và giải ba.
Lâm Tiếu là một trong số đó, cuộc thi Vật lý và cuộc thi Hóa học của cô đều đạt giải nhì cấp tỉnh.
Kết quả cuộc thi Toán được công bố muộn nhất trong ba môn, cô Dương mặt đỏ bừng bừng thông báo tin vui rằng Lâm Tiếu đã đoạt giải.
Không phải là giải 3 cấp tỉnh, cũng không phải là giải nhì cấp tỉnh, ngay trong năm nay Lâm Tiếu đã giành giải nhất Toán cấp tỉnh rồi.
Thành tích đạt được còn vượt qua cả thí sinh lớp 11, 12.
Không, thậm chí không chỉ là giải nhất cấp tỉnh.
Lâm Tiếu cũng lọt top 10 trong số những học sinh đoạt giải nhất cấp tỉnh môn toán năm nay.
Mười lăm học sinh xuất sắc nhất được chọn vào đội tuyển cấp tỉnh và sẽ tiếp tục tham gia vòng chung kết toàn quốc.
Lâm Tiếu là thí sinh lớp 10 duy nhất của toàn tỉnh tham gia vào đội tuyển cấp tỉnh, mùa đông năm nay cô sẽ cùng các học sinh lớp 11, 12 cùng gặp nhau ở trường thi chung kết cấp toàn quốc.