Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 413: Chương 413




Trường Trung học số một là một trong những trường THPT tốt nhất toàn tỉnh, trong thi đại học cũng vậy, trong thi đấu càng như thế.

Ưu thế của trường Trung học số một tại các cuộc thi đấu, thậm chí còn cao hơn cả thi đại học bởi vì không phải trường THCS nào cũng có giáo viên chuyên luyện thi cái giải đấu xuất sắc và cơ chế bồi dưỡng thí sinh dự thi các cuộc thi hoàn thiện.

Giải thưởng thi đấu hàng năm trường Trung học số một đều chiếm giữ vị trí dẫn đầu, cho dù là giải nhất nhì cấp tỉnh hay là số thí sinh lọt vào đội tuyển của tỉnh.

Cho dù là như vậy, thì việc Lâm Tiếu tham gia thi đấu vào năm lớp 10 đã lọt ngay vào đội tuyển tỉnh là vẫn chưa có tiền lệ.

Sau khi biết tin này phản ứng đầu tiên của cô Dương đương nhiên là vui mừng, cảm thấy vui mừng và hãnh diện vì Lâm Tiếu.

Cô Dương biết, thành tích mà Lâm Tiếu đạt được chủ yếu là công lao của bản thân cô, mình chỉ là giáo viên luyện thi của Lâm Tiếu, không giúp được gì nhiều cho cô.

Cô Dương hiểu rất rõ, càng là học sinh xuất sắc thì cô lại càng giúp đỡ được ít, chủ yếu là dựa vào bản thân. Thành tích của thí sinh tham gia thi đều là dựa vào chính bản thân họ, dựa vào dự thông minh và sự cần cù của bản thân. Không còn nghi ngờ gì Lâm Tiếu là người xuất chúng nhất trong số họ.

Sau khi tâm trạng vui mừng dần bình ổn lại, cô Dương bắt đầu đau đầu về việc sắp xếp lịch học tập sắp tới của Lâm Tiếu.

Mới lớp 10 mà được vào đội tuyển tỉnh, tốc độ học của Lâm Tiếu hiển nhiên không còn giống như những thí sinh lớp 10 xung quanh nữa.

Lâm Tiếu vào đội tuyển tỉnh, mùa đông năm nay sẽ tham gia thi đấu toàn quốc, bây giờ cô đã không còn phù hợp đánh chắc tiến chắc cùng với các bạn để học chuyên đề nữa, cô nên cùng với học sinh lớp 11 cấp tỉnh tiến hành đột kích trước vòng chung kết.

Cô Dương gọi Lâm Tiếu đến văn phòng, đề nghị Lâm Tiếu học cùng với các thí sinh thi Toán của học sinh lớp cuối cấp.

“Vượt cấp ạ?” Lâm Tiếu không hiểu ý của cô Dương.

Cô Dương nói: “Học bạ của em không thay đổi, vẫn ở lớp chúng ta, em cũng không cần tham gia lớp lớn của cuối cấp.”

Vừa mới học lớp 10, vì học các môn thi đấu khác nhau, lớp của Lâm Tiếu có dấu hiệu bị chia thành nhiều lớp nhỏ. Đối với học sinh lớp 11 mà nói, tình hình này sẽ càng rõ hơn, các học sinh khác nhau chọn các con đường khác nhau đã rất rõ ràng, ai học thi toán, thi vật lý, thi hóa, ai tập trung ôn thi đại học.

Thậm chí đối với học sinh học thi Toán mà nói, sau khi thi xong, cũng lựa chọn đi các con đường khác nhau. Đại đa số thí sinh thi Toán không có duyên vào đội tuyển cấp tỉnh, giành giải nhất nhì chính là điểm kết thúc của họ, sự nghiệp thi đấu của các thí sinh cuộc thi Toán THPT cũng đã kết thúc theo cuộc thi, thời gian tiếp theo các bạn học sinh bận rộn với việc tuyển thẳng lên đại hạo hoặc thi đại học, không có thời gian để luyện thi Toán nữa.

Do đó, các thí sinh thi đấu Toán cuối cấp cùng tốc độ với Lâm Tiếu cũng chỉ có học sinh được vào đội tuyển tỉnh thôi.

Cả tỉnh chỉ có 15 học sinh vào đội tuyển tỉnh, trường Trung học số một mặc dù chiếm lượng nhiều nhưng cũng chỉ có vài người.

Chỉ có vẻn vẹn mấy người này mới thật sự là học sinh đang có đồng tốc độ trong cuộc thi Toán.

Đương nhiên trong quá trình lên lớp, không thể chia mấy học sinh này thành một lớp được. Cho nên mở rộng ra một chút, mấy học sinh đã được vào đội tuyển tỉnh như Lâm Tiếu bọn họ và học sinh lớp 11 cùng các thí sinh đang nỗ lực cho cuộc thi Toán vào tháng 9 năm sau có tốc độ học cơ bản thống nhất. Họ đều đã luyện qua nội dung cuộc thi Toán cấp 3, tiếp theo là giai đoạn vượt qua những bài toán khó, thử thách bản thân.

Cô Dương đề nghị Lâm Tiếu vào lớp nhỏ, chính là lớp gồm những bạn này.

“Vậy cô Dương sẽ không dạy em nữa ạ?” Lâm Tiếu nhìn cô Dương kiểu không nỡ, cô lại phải rời xa thầy cô và các bạn thân quen.

Tin tốt là, sự phân biệt lần này chỉ là tạm thời.

“Đợi sau khi vòng chung kết toàn quốc vào mùa đông kết thúc là em có thể trở về rồi.” Cô Dương cười nói.

Bây giờ đã là tháng 10 rồi, vòng chung kết toàn quốc diễn ra vào cuối tháng 12, chỉ còn lại hơn hai tháng. Cô Dương cho rằng Lâm Tiếu học cùng với các bạn có cùng tốc độ học như mình thì hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.

“Thâm niên ôn thi Toán của thầy Lý nhiều hơn cô.” Cô Dương nói.

 

Trong lớp nhỏ mà Lâm Tiếu chuẩn bị chuyển sang, huấn luyện viên cuộc thi Toán là thầy Lý - giáo viên có bề dày kinh nghiệm, năm nay đã gần 50 tuổi rồi, luôn là giáo viên cốt cán trong việc giảng dạy.

Lâm Tiếu nghe kiến nghị của cô Dương, tạm thời rời lớp mình, chuẩn bị sang lớp thầy Lý để học trong hai tháng.

Mặc dù chỉ rời lớp mình nửa học kỳ thôi, nhưng Lâm Tiếu không nỡ rời xa các bạn bên cạnh.

Chu Tuệ Mẫn kéo tay Lâm Tiếu nói: “Buổi trưa và buổi tối bọn mình vẫn cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm mà.”

Lâm Tiếu gật đầu liên tục, cô cũng muốn tiếp tục ăn cơm với Chu Tuệ Mẫn.

“Không biết lên lớp mới còn được tan học trước 5 phút không, đến nhà ăn trước 5 phút, nếu được thì bọn mình vẫn ăn cùng nhau được.” Lâm Tiếu nói.

Chu Tuệ Mẫn: “Nếu cậu không được tan học trước 5 phút thì tớ sẽ đợi cậu 5 phút, kiểu gì chúng mình cũng phải ăn cùng nhau.”

Lâm Tiếu cảm động nhìn Chu Tuệ Mẫn, nếu mình không được tan học trước thì Chu Tuệ Mẫn không chỉ bỏ lỡ mất 5 phút. Chu Tuệ Mẫn còn phải trả giá mất thêm 5 đến mười phút để xếp hàng, thậm chí không thể thoải mái lựa chọn ô cửa mình muốn ăn, những ô cửa đông khách nhất khả năng lớn là không tranh được.

Chu Tuệ Mẫn là người rất chân trọng thời gian lại có thể vì ăn cơm cùng mình mà chấp nhận bỏ nhiều thời gian vào buổi trưa và tối hàng ngày như vậy, Lâm Tiếu nắm chặt lấy tay Chu Huệ Mẫn: “Được, cho dù là tớ có được tan học sớm hay không, chúng mình cũng phải ăn cùng nhau.”

Tài liệu và sách của Lâm Tiếu vô tình chất đống trong phòng luyện thi. Vì trong phòng luyện thi mỗi người chiếm hai bàn, Lâm Tiếu chưa bao giờ cảm thấy sách và tài liệu của mình nhiều. Lần thu xếp đồ đạc để “chuyển nhà” này, Lâm Tiếu nhìn trồng sách xếp cao như núi mới giật mình.

Triệu Hiểu Long và Phương Kính Phàm hai người tự nhận giúp Lâm Tiếu chuyển nhà, mỗi người chuyển một hộp nhựa đựng đồ.

Chu Tuệ Mẫn và Bạch Huyên, Trương Quân Nhã chuyển cùng với Lâm Tiếu, trong tay xách hai chiếc ba lô và một chiếc túi vải, tất cả đều chứa đầy sách.

Nhiều người nên sức lớn, bao nhiêu sách và tài liệu của Lâm Tiếu đi một chuyến là đã chuyển được hết đến phòng học mới rồi.

Thi sinh thi của lớp cuối cấp đều nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt tò mò.

Lâm Tiếu cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn như vậy, cảm giác như mình con gấu trúc trong sở thú bị đám đông vây quanh xem.

Học sinh lớp cuối cấp trông thấy vẻ khó chịu của Lâm Tiếu cũng biết ánh mắt của mình ít nhiều cũng có chút thất lễ, nhưng mọi người thật sự khó mà kiềm chế được.

Người không hiểu thì xem náo nhiệt, người cùng ngành thì xem cách thức. Người ngoài ngành nghe nói Lâm Tiếu mới Lâm Tiếu mới học có lớp mười mà đã được vào đội tuyển của tỉnh thì phải thốt lên Lâm Tiếu là thiên tài, nhưng với những người mà bản thân họ cũng là đang luyện thi Toán và còn đạt được những thành tích nhất định mới biết, Lâm Tiếu căn bản không phải là thiên tài mà là thiên tài vô cùng đặc biệt.

Những thí sinh kỳ cựu trong lớp học này có thể cam đoan rằng không ai có thể hiểu thiên tài của Lâm Tiếu hơn họ, thầy Lý của họ không thể, cô Dương của Lâm Tiếu cũng không thể, dù sao giáo viên cũng chỉ là người dạy học, không phải là người hàng ngày phải học tập và tự mình nghiên cứu với tư cách là một đối thủ sắp thi đấu với những đối thủ giỏi nhất.

Thậm chí những thí sinh đã dừng lại ở giải đấu, chắc chắn cũng không có những trải nghiệm sâu sắc như vậy, con đường này chỉ có người nào đích thân đi qua, càng đi lùi về phía sau mới càng biết nó khó khăn đến nhường nào.

Lâm Tiếu mới lên lớp 10 đã được vào đội tuyển tỉnh, không biết làm thế nào mà cô nhanh hơn người khác từ một đến hai năm.

Dựa vào tiến độ học của cô, cô mới chỉ vừa mới chỉ học những kiến thức cần thiết cho cuộc thi một cách qua một lượt, chưa có thời gian luyện tập các chuyên đề và luyện tập bài khó thì làm sao có thể trả lời đúng các câu hỏi độ khó cực cao của giải.

Có quá nhiều bí ẩn về Lâm Tiếu, tất cả các thí sinh trong lớp học này đều thông minh và chăm chỉ, nhưng trong mắt họ Lâm Tiếu vẫn là sự khác biệt giữa một chiến binh vô song và một học viên bình thường.

Kiễng chân một cái là có thể bay qua tường, lớp 10 tham gia thi đấu đã vào được đổi tuyển tỉnh ngay, không hiểu chuyện này là như thế nào nữa, thật sự không hiểu nồi. Với tâm trạng như vậy nên khi nhìn thấy Lâm Tiếu bỗng chốc xuất hiện trong cùng một phòng học, các thí sinh năm cuối cấp thật sự khó mà kiềm chế được sự tò mò của bản thân.

Ngày đầu tiên khi Lâm Tiếu chuyển đến phòng học đã phát hiện ra các bạn học mới của mình ai cũng xì xầm.

Các anh chị khoá trên thật là quá nhiều chuyện.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.