Tiếng chuông hết giờ vang lên, vèo một cách xung quanh chỗ ngồi của Lâm Tiếu đã quây kín người. Hai bạn rồi bốn bạn mới xung quanh nói chuyện với cô cùng lúc.
Tai của Lâm Tiếu bận kinh khủng, bận nghe các câu hỏi của từng bạn mới xung quanh, miệng của cô lại càng bận hơn, không thể nhất bên trọng, nhất bên khinh nên phải lần lượt trả lời từng câu một.
Cho đến tận khi tiếng chuông báo vào lớp vang lên, các bạn mới vây quanh Lâm Tiếu vânc không nỡ rời đi, cho đến khi giáo viên bước vào trong lớp nhắc mọi người về chỗ.
Lâm Tiếu nhìn thầy Lý bằng con mắt đầy biết ơn. Thầy Lý đã viết kinh nghiệm giảng dạy phong phú của mình lên đỉnh đầu, cả đầu sáng bóng, ngoại trừ một vòng tóc xung quanh, thầy Lý đã cố gắng chải phần tóc xung quanh vào giữa, nhưng tiếc là vẫn không mấy hiệu quả, trong mắt Lâm Tiếu không có gì khác biệt.
Thấy Lý nhắc mọi người quay về chỗ ngồi của họ, bảo mọi người tự học.
Thật là lạ giờ tự học ở lớp mới nhiều vô cùng, không chỉ có giờ tự học buổi chiều và tối mà đến cả tiết học buổi sáng cũng là tự học.
Thầy Lý ngồi trên bục giảng, mở giáo án và các học sinh cùng cúi đầu chép đề.
Lâm Tiếu mở nắp bình giữ nhiệt, uống một hơi hết nửa bình nước còn lại.
Vừa mới qua hai giờ ra chơi, cô đã uống hết một bình giữ nhiệt đầy nước, bình thường bình nước này Lâm Tiếu có thể uống trong nửa ngày, hôm nay thật sự cô đã phải nói quá nhiều, cổ họng như đang bốc khói lên.
Tại sao các bạn mới lại hỏi nhiều câu lạ như thế?
Chẳng lẽ các bạn mới chưa bao giờ từng gặp thí sinh lớp 10 à? Chẳng phải bản thân họ cũng từ lớp 10 mà lên sao?
Lâm Tiếu thực sự không chống đỡ nổi sự sôi nổi của các bạn mới, tiếng chuông hết giờ vừa vang lên là ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, hoặc là đi vệ sinh, hoặc là đến phòng đun nước. Với cái miệng khô khốc, nửa ngày cô ấy phải uống hai cốc nước, chiếc cốc giữ nhiệt mở nắp không kịp nguội, chiếc cốc giữ nhiệt mà anh trai cô mua thật sự rất hiệu quả.
Tại sao các bạn mới lại hỏi nhiều câu lạ như thế?
Chẳng lẽ các bạn mới chưa bao giờ từng gặp thí sinh lớp 10 à? Chẳng phải bản thân họ cũng từ lớp 10 mà lên sao?
Lâm Tiếu thực sự không chống đỡ nổi sự sôi nổi của các bạn mới, tiếng chuông hết giờ vừa vang lên là ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, hoặc là đi vệ sinh, hoặc là đến phòng đun nước. Với cái miệng khô khốc, nửa ngày cô ấy phải uống hai cốc nước, chiếc cốc giữ nhiệt mở nắp không kịp nguội, chiếc cốc giữ nhiệt mà anh trai cô mua thật sự rất hiệu quả.
Buổi trưa, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn gặp nhau ở chỗ ngồi đã hẹn trước trong nhà ăn, Lâm Tiếu không nhịn được phàn nàn với Chu Tuệ Mẫn: “Các bạn mới của tớ đều rất kỳ quặc.”
Chu Tuệ Mẫn nghe Lâm Tiếu kể lại xong thì cười lớn: “Có khả năng là mọi người tò mò về cậu thôi.”
Chu Tuệ Mẫn nói thẳng: “Hồi tớ vừa quen cậu cũng rất tò mò về cậu. Lúc đó trong lớp của phòng giảng dạy, ngày nào tớ cũng nhìn trộm cậu.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Ế, nhìn tớ cái gì thế?”
Chu Tuệ Mẫn đáp: “Nhiều thứ, xem cậu làm đề nhanh thế nào, học mất bao nhiêu thời gian, làm những đề gì, có mua vở luyện tập nào mà tớ không có không.”
Chu Tuệ Mẫn có thể khẳng định, bạn học mới của Lâm Tiếu cũng làm những việc tương tự như vậy, mọi người có bao nhiêu câu hỏi muốn hỏi Lâm Tiếu chính là vì muốn biết tại sao trong kỳ thi Toán Lâm Tiếu lại làm tốt đến như vậy, hi vọng bản thân có thể học được một hai mẹo làm bài.
Nhưng Chu Tuệ Mẫn đã sớm trông thấy cái kết cuối cùng, cuối cùng những học sinh này cũng sẽ đều thất vọng rút lui thôi.
Đó là toàn bộ quá trình mà bản thân Chu Tuệ Mẫn đã trải qua.
Rõ ràng là mọi người đọc cùng một loại sách mà Lâm Tiếu đọc lại hiểu sâu sắc hơn người khác.
Rõ ràng là mọi người làm cùng một đề mà thu hoạch của Lâm Tiếu lại nhiều hơn người khác.
Theo quan sát của Chu Tuệ Mẫn, đại đa số các bạn phải làm qua bài khó một sao rồi sau đó mới biết làm bài khó một sao, chưa làm qua bài khó bốn sao, nếu gặp phải sẽ không biết làm.
Những thí sinh có thành tích xuất sắc như bản thân, làm qua những bài có độ khó một sao, lần sau gặp bài có độ khó bốn sao cũng có thể làm được.
Nhưng Lâm Tiếu chỉ cần làm qua một lần bài độ khó một sao, lần sau gặp bài khó năm sao là biết làm ngay.
Còn sẽ ngây người, tròn mắt hỏi bạn: “Không phải hai câu này giống nhau sao?”
Đây là điểm bực mình nhất.
Lúc Chu Tuệ Mẫn vừa quen Lâm Tiếu không ít lần bị Lâm Tiếu làm cho tức chết, bây giờ thì quen rồi.
Còn về việc sau khi Lâm Tiếu làm các bài độ khó một sao xong, không cần có thầy cô nào hướng dẫn đã tự làm được bài khó năm sao, Chu Tuệ Mẫn không hiểu, Lâm Tiếu cũng không giải thích được là tại sao, không phải là cô muốn dấu, chỉ là việc này cứ tự nhiên mà thế xảy ra thôi.
Chỉ có thể giải thích là người làm được tự nhiên sẽ hiểu, người không làm được có thế nào cũng không hiểu được.
Như Chu Tuệ Mẫn chẳng hạn, làm qua bài khó một sao sẽ tự biết làm bài khó bốn sao vậy, những học sinh có năng khiếu bình thường cũng sẽ không hiểu được tại sao Chu Tuệ Mẫn có thể làm được.
Với việc Lâm Tiếu bị coi như gấu trúc bị các bạn mới vây xung quanh, Chu Tuệ Mẫn an ủi cô: “Qua mấy hôm nữa là ổn thôi.”
Mấy ngày nữa các bạn đó sẽ phát hiện ra, mình không có cách nào lấy được những gì mình muốn trên người Lâm Tiếu cả. Còn về những việc mà con người Lâm Tiếu khiến mọi người kinh ngạc rồi dần dẫn những người xung quanh sẽ quen, giống như các bạn học cũ của Lâm Tiếu đều đã quen từ lâu rồi, khi quen rồi mọi người sẽ chung sống như bình thường thôi.
Lâm Tiếu thở dài: “Hy vọng mọi người sẽ sớm quen.”
Trưa và tối nào Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cũng gặp nhau ở nhà ăn, bất giác cô đã sang lớp mới được mấy ngày rồi, mọi người vẫn chưa có dấu hiệu đang quen dần.
Ngoài việc các bạn vây xung quanh xem, Lâm Tiếu còn than thở với Chu Tuệ Mẫn về một việc khác chính là: “Từ khi tớ sang lớp đấy đến giờ toàn là tiết tự học.”
Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên hỏi: “Toàn là tiết tự học là ý gì?”
Lâm Tiếu đếm trên đầu ngón tay cho Chu Tuệ Mẫn xem: “Ngày đầu tiên tự học cả ngày, thầy giáo phát cho một đề.”
“Ngày thứ hai thầy Lý so bài cho cả lớp, sau đó bảo mỗi bạn làm một câu trong đề hôm trước thầy cho, giải thích tại sao lại làm như thế, sau đó lại tự học.”
“Những ngày tiếp theo thầy Lý nhấn mạnh những chỗ dễ sai, ngoài ra đều là tự học.”
Nói tóm lại, từ khi Lâm Tiếu vào lớp cô đã cảm nhận được sự tự do mà trước giờ chưa bao giờ có, ngày nào cũng là tự học, tự học và tự học.
Chu Tuệ Mẫn nhìn ngó xung quanh một lượt, cố gắng nói thật nhỏ giọng trong nhà ăn ồn ào: “Có phải là trình độ của thầy Lý không ổn không?”
“Thầy ấy không luyện thi được mới bảo các cậu tự học, đến trả bài cũng bảo các cậu mỗi người làm một câu.”
“Hay là cậu quay lại lớp mình đi.” Chu Tuệ Mẫn lo lắng nhìn Lâm Tiếu: “Trình độ của cô Dương vẫn cao hơn.”
Lâm Tiếu chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề ở góc độ này: “Nhưng cô Dương từng bảo tớ, trình độ của thầy Lý rất cao.”
Thầy Lý còn từng được cô Dương xác nhận, Lâm Tiếu tin tưởng cô Dương nên đương nhiên cũng tin tưởng trình độ của thầy Lý.
Chu Tuệ Mẫn nghĩ mãi cũng không hiểu: “Hay là ngày trước trình độ cao nhưng bây giờ trình độ thụt lùi rồi?”
Dù sao Chu Tuệ Mẫn thấy Lâm Tiếu cứ phải tự học suốt là không ổn chút nào: “Cô Dương bảo cậu chuyển sang đó, là muốn cậu toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho cuộc thi toàn quốc hai tháng nữa, cậu cứ tự học suốt như thế là hoàn toàn không nhận được sự trợ giúp nào từ giáo viên cả.”
“Như thế thì chuyển lớp có ý nghĩa gì, chi bằng ở lại lớp mình cho rồi.”
Lâm Tiếu trầm ngâm: “Nói thật, tớ thấy việc tự học cũng rất tốt.”
Học hành không cần phải nghe theo sự sắp xếp của giáo viên, mà tự mình sắp xếp, hiệu xuất học tập của Lâm Tiếu lại càng cao. Bản thân cô mới là người hiểu cô nhất, tự mình sắp xếp nội dung học, cần học ở đâu thì học ở đó.
Nhưng Lâm Tiếu thấy Chu Tuệ Mẫn nói cũng rất đúng: “Đã là tự học thì mình cũng có thể tự học ở lớp mình mà.”
Như thế này cô hoàn toàn không cần thiết phải chuyển sang một lớp lạ bị mọi người coi như gấu trúc vây xung quanh xem, cô có thể tiếp tục ở lại lớp mình, buổi trưa và buổi tối hàng ngày cùng Chu Tuệ Mẫn đi đến nhà ăn, chứ không cần phải vất vả tìm nhau trong nhà ăn như bây giờ.
“Vậy để tớ đi hỏi cô Dương xem.” Lâm Tiếu cảm thấy cần phải làm rõ việc thầy Lý cứ bắt học sinh tự học suốt rốt cuộc là tại sao.
Lâm Tiếu gõ cửa bước vào văn phòng của cô Dương, cô Dương nhìn thấy Lâm Tiếu liền nở nụ cười. Một học sinh như Lâm Tiếu thì giáo viên nào nhìn thấy cũng cảm thấy tâm trạng phấn chấn hơn.
“Sao rồi, ở lớp mới có quen không?” Cô Dương hỏi.
Lâm Tiếu đem thắc mắc của mình ra hỏi: “Cô Dương, tại sao thầy Lý cứ bắt chúng em tự học suốt vậy ạ?”
Cô Dương cười: “Trước giờ đều như vậy. Đợi bằng giờ sang năm, thí sinh tham dự cuộc thi của lớp chúng ta cũng phải tự học hàng ngày rồi.”
“Giáo viên sẽ phát cho các em một số đề, thi thoảng nhắc các em những chỗ cần chú ý, phần lớn thời gian phải dựa vào việc các em tự học, tự làm đề.”