Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 416: Chương 416




Đang là mùa đông nhưng hai hàng cây bên đường vẫn chưa trụi cành, lá vẫn xanh mơn mởn như đang vào hè. Điều này làm nhóm học sinh lần đầu tiên đến thành phố phía nam của tổ quốc cảm thấy rất mới lạ.

Lần trước khi Lâm Tiếu đi du lịch ở Hải Nam, cô cũng đã từng thấy một mùa đông xanh tươi như vậy, nhưng dù đây không phải lần đầu thì cô vẫn cảm thấy rất lạ lẫm.

“Trình Tư Hành, sao em lại mặc đồ mùa thu?” Thầy Lý gọi tên một cậu bạn trong nhóm, cũng là học sinh của trường trung học số một, là một trong những học sinh thường xuyên chạy xuống từ lầu trên để gặp Lâm Tiếu thảo luận bài tập vào giờ ra chơi.

Trình Tư Hành đỏ mặt, cậu ấy đang mắc một chiếc áo mùa thu rộng thùng thình có hoạ tiết khá trẻ con, phía trên có hình cún con mèo con. Cậu ấy đã học cấp ba rồi nhưng mẹ vẫn may quần áo trẻ con cho cậu ấy.

Bình thường Trình Tư Hành không cảm thấy có vấn đề gì cả, dù sao áo mùa thu cũng chỉ được mặc bên trong, không ai nhìn thấy cả. Không ngờ mùa đông của thành phố mà cậu ấy đến để tham gia trận chung kết toàn quốc lần này lại nóng như vậy, không mặc được áo bông, cậu ấy chỉ có thể cởi một lớp áo ra, thế là áo mùa thu bên trong đã lộ ra ngoài.

Các bạn học sinh của trường trung học số một đều bật cười khi nhìn thấy Trình Tư Hành lúng túng. Thầy Lý cũng không nhịn được cười, thầy ấy xoa đỉnh đầu sáng bóng của mình, nói: “Để thầy cho em một cái áo sơmi của thầy, không thể mặc đồ mùa thù trong trường thi được.”

Thầy Lý là thầy chủ nhiệm của lớp Trình Tư Hành, cậu ấy không dám mặc áo sơmi của thầy ấy nên vội vàng nói: “Không cần không cần đâu thầy Lý, để em tự mua một chiếc áo sơmi.”

Thầy Lý nhíu mày: “Không có thời gian đâu, chúng ta sẽ đi thẳng từ ga xe lửa đến trường đại học, tới đó thì ở trong ký túc xá của trường, một khi đã vào cổng trường đại học sẽ không ra được nữa. Em định mua ở đâu?”

“Thầy đã cho các em xem dự báo thời tiết, nói mang quần áo mỏng, sao em lại không mang theo?” Thầy Lý lắc đầu.

Trình Tư Hành nhăn mặt: “Cha mẹ của em không tin mùa đông ở đây lại ấm như vậy.”

Thật ra cả nhà cậu ấy đã xem dự báo thời tiết, nhiệt độ ngày nào cũng từ mười bảy đến hai mươi lăm độ. Trình Tư Hành đã nói thẳng là nếu nhiệt độ chỉ hai mươi lăm độ thì mặc một chiếc áo sơmi là được, thậm chí cậu ấy có thể mặc áo ngắn tay. Nhưng cha mẹ của Trình Tư Hành rất cố chấp: “Dù sao đi nữa thì mùa đông vẫn là mùa đông. Hai mươi lăm độ của mùa đông không giống hai mươi lăm độ của mùa hè, hai mươi lăm độ của mùa đông vẫn lạnh lắm.”

Trình Tư Hành trợn mắt: “Đều là hai mươi lăm độ cả mà, nhiệt độ giống nhau cả thôi.”

“Vậy con thử nói xem một cân sắt với một cân bông, cái nào nặng hơn.”

Cha của Trình Tư Hành buột miệng nói: “Đương nhiên là một cân sắt nặng hơn.”

Mẹ của Trình Tư Hạnh trợn mắt: “Một cân sắt và một cân bông nặng như nhau, nhưng hai mươi lăm độ mùa đông vẫn lạnh hơn hai mươi lăm độ mùa hè.”

Mẹ của Trình Tư Hành kiên quyết nói rằng phải mặc một chiếc áo mùa thu thêm một chiếc áo bông vào tiết trời hai mươi lăm độ mùa đông, thế nên đã giúp con sắp xếp hành lý, bây giờ Trình Tư Hành chỉ có thể mặc chiếc áo mùa thu rộng thùng thình có hình cún con trong xấu hổ.

Sau khi Trình Tư Hành kể lại quá trình sắp xếp hành lý của mình một cách thật sinh động, các bạn học sinh của trường trung học số một đều cười nghiêng ngả. Các bạn của những trường khác mới quen biết Trình Tư Hành gần đây nên không dám cười quá lớn, nhất là các bạn nữ, phải vừa che miệng vừa nhịn cười.

Cuối cùng có một bạn nữ không nhịn được cười, thế là phát ra một âm thanh rất giống tiếng đánh rắm.

Bạn nữ sợ ngây người.

“Tớ, tớ không có, tớ không có.”

Mọi người đều biết chuyện nhưng vẫn cười ầm lên. Thầy Lý và đi theo mọi người cũng cười đau cả bụng. “Các em đúng là.”

Cuối cùng, một bạn nam khác cho Trình Tư Hành mượn một chiếc áo sơmi để mặc, vấn đề đã được giải quyết xong. Trình Tư Hành chạy mấy bước ra ngoài, quay người đi, cởi áo mùa thu ra rồi tròng áo sơmi vào, các bạn nữ vô tình nhìn thấy cảnh này vội vàng quay đầu đi.

“Được rồi, đi thôi.” Thầy Lý và thầy Vương cho mọi người lên xe, xe tới đón họ không phải là xe đưa đón mà là xe buýt.

Hôm nay xe buýt được dùng để đón học sinh dự thi, tài xế đã cất tấm biển “xe số 10” ở đằng trước vào xe, nhưng lúc đi qua trạm xe buýt vẫn có hành khách vẫy tay.

Một vấn đề của xe buýt là hàng ghế trên không đủ, chỉ có hàng sau và hai bên sườn xe. Ngoài mười lăm người trong đội tuyển tỉnh của Lâm Tiếu, chiếc xe còn đón thêm một đội tuyển tỉnh khác cũng đến ga xe lửa vào lúc đó.

 

Lúc này Lâm Tiếu mới biết thì ra số lượng thí sinh của mỗi đội tuyển tỉnh không giống nhau.

Đội tuyển tỉnh ngồi cùng xe buýt với Lâm Tiếu có đến hai mươi hai thí sinh.

Lâm Tiếu mở to mắt hỏi thầy Lý: "Tại sao mỗi số thí sinh mỗi tỉnh lại không giống nhau vậy ạ?"

Thầy Lý cười nói: "Năm nào cũng vậy mà. Số lượng thí sinh mỗi tỉnh không giống nhau, trình độ của các tỉnh cũng không giống nhau, số lượng của thí sinh mỗi đội tuyển sẽ phụ thuộc vào thành tích của năm trước."

 

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu được biết chuyện này.

Vậy chẳng phải là thành tích thi đấu năm nay của mình sẽ ảnh hưởng đến số đàn em của mình trong đội tuyển tỉnh sao?

Lâm Tiếu lập tức cảm thấy mình phải thi đấu thật tốt.

Nghe Lâm Tiếu nói vậy, một bạn học trong trường trung học số một cười nói: "Là đàn em của tụi chị, là đàn anh đàn chị của em."

Đa số học sinh trong đội tuyển tỉnh đều đã học lớp mười hai, chỉ có Lâm Tiếu mới học lớp mười. Đội chủ lực của đội tuyển tỉnh năm sau là học sinh đang học lớp mười một bây giờ, cũng chính là đàn anh đàn chị của Lâm Tiếu.

"Hả?" Các bạn không phải học sinh của trường trung học nghe tò mò nhìn Lâm Tiếu, dáng người Lâm Tiếu khá cao trong nhóm học sinh nữ, các bạn trong đội tuyển tỉnh khác cứ tưởng ai cũng đã học lớp mười hai, nghe thế mới biết có thể tuổi Lâm Tiếu vẫn còn khá nhỏ.

Lúc này mọi người mới chú ý tới gương mặt của Lâm Tiếu, nếu không nhìn dáng người mà chỉ nhìn mặt thì đúng là trông Lâm Tiếu rất non nớt.

"Mọi người thử đoán xem năm nay Lâm Tiếu bao nhiêu tuổi." Trình Tư Hành đưa ra một câu đó, cậu ấy không để mọi người đoán lớp mà đoán tuổi luôn.

Đa số học sinh trong đội tuyển tỉnh đều đã mười tám tuổi, cũng có người mười bảy. Nhưng nếu đã biết Lâm Tiếu đang học lớp mười, đương nhiên là mọi người sẽ đoán nhỏ hơn: "Mười sáu tuổi."

Trình Tư Hành lắc đầu.

"Mười lăm tuổi à?"

Trình Tư Hành vẫn lắc đầu.

"Mười bốn tuổi." Có người nói ra đáp án, nhưng người này không phải là học sinh của trường trung học số một là là học sinh cấp ba của thành phố bên cạnh.

"Đúng rồi." Trình Tư Hành búng tay, những người mới biết số tuổi của Lâm Tiếu đều kêu lên ngạc nhiên.

"Nhưng mà sao cậu biết được?" Trình Tư Hành khó hiểu nhìn bạn nữ tỉnh khác này.

"Tớ đã biết Lâm Tiếu từ lâu rồi, tớ có một đứa em gái họ bằng tuổi với Lâm Tiếu. Từ lúc nhìn thấy Lâm Tiếu trong cuộc thi Hoa Cup trên TV, nó đã bắt đầu hâm mộ Lâm Tiếu."

Thế nên bạn nữ cũng đã chú ý tới thiên tài toán học nhỏ hơn mình vài tuổi này, không ngờ Lâm Tiếu lại có thể đuổi kịp và vượt qua kỳ thi để tiến vào đội tuyển tỉnh cùng năm với cô ấy.

Gương mặt Lâm Tiếu đỏ lên, không ngờ mình lại có "fans" sớm như vậy, thậm chí đã chú ý tới cô nhiều năm rồi. Lâm Tiếu thấy mình chỉ là một học sinh bình thường, thế mà lại được người ở cách xa mình âm thầm chú ý.

Bạn nữ cười với Lâm Tiếu, rồi nói: "Đội tuyển tỉnh của tụi chị đều lớn hơn em mấy tuổi, rất nhiều người chưa được nghe về em. Nếu như em vào đội tuyển tỉnh với những người cùng độ tuổi với em thì người biết em sẽ nhiều hơn."

Trong lớp toán hỏa tiễn của cô em họ có khá nhiều bạn học biết Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu hít hà một hơi, may là cô đã nhảy lớp.

Điều kiện của trường đại học mà họ dừng chân khá tốt, phòng ký túc xá nữ có ba giường đôi cho sáu người, còn là ký túc xá mới và hiện đại, vừa được xây xong, giảng viên và sinh viên của trường còn chưa được ở.

Khuyết điểm là trong phòng có mùi sơn thoang thoảng.

Nhưng khi đặt cùng ưu điểm là sạch sẽ gọn gàng thì Lâm Tiếu và các bạn học đều cảm thấy mùi sơn này không là vấn đề gì cả.

Nhất là khi sau khi các cô và các bạn nam trò chuyện, biết trước đó ký túc xá nam đã có người ở rồi, quét dọn thế nào cũng không sạch được, còn tìm thấy rất nhiều rác trong góc ký túc xá, thậm chí có cả mấy đôi vớ thúi chưa giặt.

Các bạn nữ cảm thấy may mắn vì mình được ở trong ký túc xá mới.

Nhưng các cô vẫn lo lắng mùi sơn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, mọi người bàn bạc với nhau, quyết định buổi tối sẽ mở cửa số, dù sao mở cửa sổ ban đêm cũng không lạnh lắm.

Ban ngày khi rời khỏi ký túc xá, các cô không chỉ mở cửa sổ mà còn bật quạt trần trên nóc ký túc xá, quạt trần quay cả ngày có thể giúp thông gió.

Lần tham gia trận chung kết toàn quốc này, không tính thời gian đi đường, Lâm Tiếu phải ở trong trường đại học năm ngày liền.

Trận chung kết được mô phỏng theo IO, tổ chức trong hai ngày. Mỗi ngày sẽ có ba câu hỏi, thời hạn là bốn tiếng rưỡi.

Trước khi thi, Lâm Tiếu còn phải tham gia buổi lễ khai mạc, nghe giáo sư toán học phát biểu.

Bài phát biểu của giáo sư toán học rất uyên bác, nhưng Lâm Tiếu thấy thời gian được sắp xếp không hợp lý lắm, đáng ra nên sắp xếp sau khi thi. Trước khi thi, mọi người làm gì có tâm trạng nghe giáo sư nói gì, trong đầu chỉ có kỳ thi sắp tới.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.