Lâm Tiếu là một trong số ít học sinh nghiêm túc nghe giảng. Thầy Lý và thầy Vương cũng đoán được mọi người hoàn toàn không có tâm trạng nghe, nên đã nghiêm túc ghi chép lại, nhớ kỹ nội dung bài phát biểu, sau khi về trường sẽ in ra cho mỗi bạn học sinh một bản để phát triển tư duy và nâng cao kiến thức, rất có ý nghĩa.
Còn những lời đồn vô căn cứ rằng trong đề thi ngày mai của trận chung kết sẽ có đề bài giống với bài phát biểu thì thầy Lý và thầy Vương đều thấu không đáng tin. Có thể đây là tin đồn bậy, cũng có thể là ai đó đã lan truyền để làm người khác bối rối.
"Buổi tối phải ngủ cho ngon, các bạn nữ có chuyện gì thì tới gõ cửa phòng cô Vương, các bạn nam thì tìm thầy, các e`m nhớ kỹ số phòng của thầy cô đi."
Buổi tối trước ngày thi, thầy Lý và cô Vương để mọi người được nghỉ ngơi thật tốt.
Mọi người đã chuẩn bị hai ba năm vì trận chung kết này, nếu tính cả thời gian học trước khi lên cấp ba thì quá trình này đã kéo dài rất nhiều năm rồi.
Thời gian mà Lâm Tiếu bỏ ra cho năm nay ít hơn mọi người nên tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn mọi người một chút. Tối đó sau khi rửa mặt, cô chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng mãi đến sáng hôm sau cô bị đánh thức bởi tiếng động khi rời giường của các bạn học.
Lâm Tiếu lười biếng duỗi eo, rất nhanh đã tỉnh hẳn, cô dùng bậc thang để leo xuống dưới, cùng các bạn đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Sau đó là ăn bữa sáng không có gì nổi bật. Vì cô Vương đã dặn phải hạn chế ăn món chính để không bị mệt, Lâm Tiếu chỉ ăn một trái trứng gà và một cái màn thầu và bánh bao nhân. Cô phải nén đau lòng mà bỏ lại phần vỏ ngoài của bánh bao, thật ra cô thấy vỏ ngoài của bánh bao ngon hơn nhân bánh bao nhiều.
Lâm Tiếu đi theo nhóm đến trước cửa phòng thi ở khu dạy học, sau khi xếp hàng và được thầy cô giám thị kiểm tra, Lâm Tiếu đi vào phòng thi của trận chung kết toàn quốc.
Học từ nhỏ đến bây giờ, Lâm Tiếu có được kinh nghiệm thi cử và thi đua phong phú.
Thi viết, thi vấn đáp, đấu đội, thi đấu phát sóng trực tiếp trên TV... Trong tất cả những trận đấu từng tham gia, thì kỳ thi hai ngày nay là cuộc thi có thời gian dài nhất.
Trận đấu bốn tiếng rưỡi, không chỉ khiêu chiến trí nhớ mà còn có thể lực và sức chịu đựng.
Sau khi Lâm Tiếu xem xong đề bài trận chung kết, xác định đó cũng là đề bài khó nhất mình gặp được trong lúc thi đấu.
Mặc dù bình thường cô cũng luyện tập rất nhiều đề bài có độ khó tương đương, nhưng đây lại là lần đầu tiên thật sự gặp được đề bài khó như thế ở địa điểm thi đấu, nhận ra điều này lại khiến Lâm Tiếu bắt đầu thấy hơi hưng phấn.
Cô ý thức được mình đang trải qua một cuộc tuyển chọn có một không hai, không có những đề bài mà những học sinh bình thường có thể làm được, không có bất cứ đề nào như thế, đề nào cũng là đề khó mang tính khiêu chiến cao, mỗi đề đều có cái khó mà các bạn từng cầm tới hỏi bài cô.
Lâm Tiếu hưng phấn cắm đầu vào đề bài, cô còn nhớ mình đang tham gia một trận đấu quan trọng, tự nhắc nhở bản thân rằng mình nên nghiêm túc thực hiện.
Cô hít sâu mấy hơi để mình bình tĩnh lại, sự hưng phấn trong đầu chỉ còn hơi lăn tăn. Đối mặt với đề bài thế này, cuối cùng Lâm Tiếu cũng không cách nào đè nén được sự phấn khích trong lòng, cũng may dường như chút xíu hưng phấn ấy không có hại gì, ngược lại còn khiến đầu óc cô nhanh nhẹn hơn ngày thường.
Thời gian bốn tiếng rưỡi để giải ba đề bài, vậy thì trung bình mỗi đề có thời gian một tiếng rưỡi.
Đối với Lâm Tiếu thì thời gian như vậy vẫn khá đầy đủ, có một đề cô còn nghĩ ra được hai cách giải. Nhưng trước khi đặt bút, cô nhớ lại lời nhắc nhở của cô giáo Dương, trong cuộc thi quan trọng chỉ viết cách giải mà mình thấy chắc chắn nhất, tránh chuyện viết hai cách giải nhưng một trong hai cách đó lại có sai sót dẫn tới mất điểm.
Nhưng đương nhiên nghĩ ra được hai cách giải cũng là chuyện rất tốt, Lâm Tiếu không viết vào bài thi mà viết cách giải thứ hai vào giấy nháp, nó cũng tương đương với một cách khác để kiểm tra lại.
Nếu đáp án của cách thứ hai giống với cách thứ nhất, vậy thì chứng tỏ cách thứ nhất cũng chính xác.
Bốn tiếng rưỡi trôi qua rất nhanh, trong cuộc thi lần này, Lâm Tiếu không hề cảm thấy chán như những cuộc thi bình thường, cũng không biết thời gian trôi qua như thế nào.
Cuộc thi lần này khiến cô luôn bị vây trong trạng thái hồi hộp và hưng phấn, mãi đến khi nộp bài thi, ra khỏi địa điểm thi thì Lâm Tiếu mới phát hiện bụng của mình đang kêu lên không ngừng.
Cô hoàn toàn không biết nó bắt đầu kêu từ bao giờ, cũng may tiếng không lớn, hy vọng không làm ảnh hưởng đến bạn học bên cạnh trong trường thi.
Lâm Tiếu và các bạn trong đội tuyển tỉnh không thi cùng một nơi, cô ra khỏi tòa nhà giảng đường, đi về phía địa điểm tập hợp mà thầy Lý và cô giáo Uông đã hẹn trước, dưới cây đại thụ thứ hai nằm bên phải cổng tòa nhà giảng đường.
Thầy Lý đang đứng hút thuốc dưới tàng cây, thấy Lâm Tiếu đi tới thì vội vàng dập tắt điếu thuốc: "Thế nào rồi?"
Lâm Tiếu: "Em thấy khá tốt!"
Thầy Lý nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi!"
"Tới đây, nói thầy nghe đề thi gồm cái gì?"
Trong những kỳ thi bình thường, từ đầu kỳ thi, các giáo viên đã nhận được bài thi trước rồi. Còn trận chung kết lại vô cùng nghiêm túc, mỗi thí sinh một đề thi, giáo viên dẫn đội cũng không lấy được đề thi dự phòng, mãi đến khi các thí sinh ra khỏi trường thi, thì thầy Lý vẫn chưa biết được các học sinh thi đề bài gì.
Lâm Tiếu nhớ rõ rành mạch ba đề bài, cô nói lại cho thầy Lý theo thứ tự, thầy Lý vội vàng cầm sổ ghi chép lại.
Lúc này, các bạn học cũng lục tục ra khỏi trường thi, thầy Lý tạm thời dừng ghi đề, nhưng cũng không hỏi thăm mọi người xem tình hình thi thế nào như lúc nãy hỏi Lâm Tiếu, không phải trạng thái tâm lý của học sinh nào cũng tốt như Lâm Tiếu, dù sao ngày mai vẫn còn một cuộc thi mà.
Bạn học nào chủ động nói ra hôm nay mình thi thế nào thì thầy Lý sẽ lắng nghe, cổ vũ hoặc an ủi vài câu. Còn học sinh nào không chủ động nhắc tới thì thầy Lý cũng không hỏi, bây giờ không phải lúc sốt ruột để biết những chuyện này.
"Đi thôi, tới nhà ăn ăn cơm." Thầy Lý xây dựng một bầu không khí thoải mái trong đội ngũ.
Mặc kệ là thật sự thoải mái giống như Lâm Tiếu, hay là trong lòng đang sầu lo, thì bụng tất cả mọi người đều đang kêu vang. Trải qua bốn tiếng rưỡi khiêu chiến song song trí nhớ và thể lực, bạn học nào cũng cần được bổ sung năng lượng gấp.
Thầy Lý và cô giáo Uông làm giáo viên cấp ba nhiều năm như vậy rồi, rất hiếm khi phải nhọc lòng như thế này, ngồi cạnh nhắc nhở các bạn học đang ăn ngấu nghiến: "Ăn từ từ thôi, coi chừng nóng, coi chừng nghẹn."
"Ăn từ từ thôi, ăn nhanh quá sẽ không cảm thấy no, coi chừng ăn no quá hư dạ dày đấy."
Thầy Lý và cô giáo Uông dặn dò hết những gì mà mình có thể nhớ ra được: "Hôm nay thi xong rồi thì đừng nghĩ tới nó nữa, điều chỉnh tốt trạng thái để chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai."
"Sau khi về ký túc xá cũng đừng so đáp án, ai cũng không được thảo luận xem ba đề bài hôm nay làm như thế nào, để ngày mai thi xong rồi hẵng nghĩ sau, đến lúc đó thầy cô và các em sẽ thảo luận cùng nhau."
Lâm Tiếu vui vẻ nhìn thầy cô, bởi vì "lệnh cấm so đáp án" của thầy cô, mà sau buổi thi lần này cô sẽ không phải chịu nỗi khổ bị các bạn đuổi theo so đáp án. Ngày thường các bạn học rất thích tìm Lâm Tiếu để so đáp án, mà Lâm Tiếu không thích so đáp án lại là lựa chọn hàng đầu mà các bạn muốn so!
Cuộc thi hôm sau không khác gì ngày đầu tiên, Lâm Tiếu quen cửa quen nẻo hoàn thành cuộc thi bốn tiếng rưỡi.
Ra khỏi tòa nhà giảng đường, được cô giáo Uông nhét cho một viên chocolate dưới cây đại thụ.
Lâm Tiếu mừng rỡ bóc giấy gói kẹo ra, nhét chocolate vào miệng, mùi vị thơm ngon tan ra trong miệng, cô nói mà giọng hơi ngọng: "Cảm ơn cô giáo Uông."
Cô giáo Uông cười: "Hôm qua đã tính mang chocolate tới cho các em rồi, nhưng cuối cùng lại quên mất, hôm nay mới mang tới đây."
Mỗi một bạn học ra khỏi trường thi đều nhận được chocolate yêu thương của cô giáo Uông, có điều miệng đều ăn chocolate giống nhau, nhưng có người cảm thấy ngọt, cũng có người cảm thấy đắng.
Trận chung kết hai ngày đã kết thúc, có người vui nhưng cũng có người buồn.
Ngày hôm qua Lâm Tiếu đã hưởng thụ đãi ngộ không phải so đáp án, nhưng thời hạn có hiệu lực chỉ có một ngày, hôm nay đã mất tác dụng rồi. Hôm nay thầy Lý không chỉ bảo Lâm Tiếu nhớ lại đề bài, mà còn hỏi Lâm Tiếu có thể chép các bước giải đề của mình ra hay không.
Dưới ánh mắt mong ngóng của thầy Lý, đương nhiên Lâm Tiếu không thể nói không rồi.
Trình Tư Hành tranh thủ đãi ngộ cho Lâm Tiếu: "Thầy Lý ơi, thầy bảo Lâm Tiếu viết nhiều đề như vậy thì phải mời Lâm Tiếu ăn cơm chứ!"
Lâm Tiếu lập tức gật đầu thật mạnh, tặng cho Trình Tư Hành một ánh mắt cảm ơn.
Thầy Lý nở nụ cười: "Được, vậy tối hôm nay thầy khao!" Thầy Lý muốn mời tất cả bạn học trong đội tuyển tỉnh ăn cơm, đồng thời không thèm khách sáo mà bảo tất cả bạn học viết lại các bước giải đề của mình, nếu đã khao một bữa, vậy thì dứt khoát cho tất cả viết.
Đề bài trận chung kết, một mình thầy Lý không thể giải ra hết trong vòng bốn tiếng rưỡi được, nhưng lấy được các bước giải đề của mười lăm học sinh, đánh giá đáp án của học sinh là đúng hay sai, tiến hành tự chấm điểm là không thành vấn đề.
Ánh mắt thầy Lý dừng lại trên đáp án mà Lâm Tiếu viết ra, biểu cảm trên mặt vô cùng phấn khích, Lâm Tiếu đều làm rất khá bài thi hôm qua và cả hôm nay!
Đánh giá của thầy Lý là chính xác, sau khi trận chung kết kết thúc, đội tuyển tỉnh lên đường quay về. Mấy ngày sau, thành tích trận chung kết được công bố.
Lâm Tiếu giành được giải nhất cấp quốc gia.
Hơn nữa còn vào đội tập huấn quốc gia có tổng cộng sáu mươi người trên cả nước.