Lúc biết tin tốt Lâm Tiếu tiến vào đội tập huấn quốc gia thì Lâm Dược Phi đang ở công trường.
Khu vực công cộng và khu vực xanh hóa của khu nhà ở thương mại tiêu tốn rất nhiều công sức, Lâm Dược Phi mời riêng một nhân tài về vườn cây cảnh đến để hỗ trợ thiết kế, hiện tại trong nước còn quá ít nhân tài về phương diện này, muốn vừa đẹp vừa thực dụng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Sau khi tòa nhà hoàn thành kết cấu, kế tiếp là đến cấu trúc bên ngoài, công trình khu vực công cộng và khu vực xanh hóa phải mất gần một năm mới hoàn thành. Cuối cùng cũng có hy vọng hoàn công trước Tết Nguyên Đán năm nay, Lâm Dược Phi chuẩn bị trước rất nhiều pháo, tính đốt pháo ăn mừng lúc khu nhà ở thương mại hoàn công.
Sau đó nghe nói em gái vào đội tập huấn quốc gia, Lâm Dược Phi hưng phấn nên đốt hết luôn đống pháo đã chuẩn bị ở trên sân thượng của khu chung cư mới!
Bùm bùm... Bùm bùm...
Lâm Dược Phi chuẩn bị rất nhiều pháo, đốt trên sân thượng xấp xỉ nửa tiếng.
Tất cả mọi người trong đội thi công đều dừng lại ngẩng đầu nhìn lên sân thượng, thấy có một người đứng trên đó quơ tay múa chân, sao trông giống... Ông chủ thế nhỉ?
"Sao lại đốt pháo thế? Tôi còn chưa trải xong thảm cỏ chỗ này mà, ít nhất phải ba ngày nữa..."
"Hôm nay hoàn công rồi sao? Tôi nhớ hôm nay không phải ngày hoàn công mà?"
Lâm Dược Phi đốt pháo trên sân thượng nửa tiếng, hào hứng hưng phấn quay về nhà. Để lại Tiểu Hứa phải đi giải thích khắp nơi: "Không phải, vẫn chưa hoàn công, tiếp tục làm dựa theo kế hoạch đã lập lúc trước."
"Không không không, đốt pháo không phải vì hoàn công, mà là vì... Vì lý do cá nhân của ông chủ."
Khu nhà ở thương mại đầu tiên của thành phố sắp tới ngày hoàn công, còn đốt pháo nửa tiếng trên sân thượng, dù là bên nào cũng cho rằng khu nhà ở thương mại bắt đầu bàn giao rồi. Các kênh truyền thông ở địa phương cũng giật mình, rất nhiều tòa soạn và radio, đài truyền hình đến hỏi thăm xem có phải nhà ở thương mại đã được bàn giao lại hay không.
Chuyện này không phải một trợ lý như Tiểu Hứa có thể ứng phó được, Tiểu Hứa túm ông chủ sắp bay lên trời về, để ông chủ tự dọn dẹp chiến trường mà mình gây ra.
Lâm Dược Phi vừa giải thích, vừa không nhịn được khoe thành tích thi toán học đáng kiêu ngạo của em gái nhà mình.
Tiểu Hứa thấy ông chủ cứ giả vờ lơ đãng nhắc tới "giải nhất cấp quốc gia", "đội tập huấn quốc gia", "cả nước chỉ có sáu mươi người", "năm nay em gái tôi chỉ mới mười bốn"... Không nhịn được mà lắc đầu ngao ngán.
Ông chủ cứ "không phân biệt công tư" thế này, Tiểu Hứa thấy hơi lo lắng, uyển chuyển nhắc nhở ông chủ cần bình tĩnh lại một chút.
Nhưng sau đó chuyện này phát triển hoàn toàn vượt qua dự đoán của Tiểu Hứa.
Không biết trong lúc truyền tin tức xảy ra đường rẽ gì, mà đột nhiên xuất hiện một lời đồn về khu nhà ở thương mại mà công ty bọn họ xây dựng.
Khu nhà ở thương mại còn chưa hoàn công bàn giao lại, nhưng tại sao đã đốt pháo rồi? Là vì tìm được một đại sư xem giờ lành hoàng đạo.
Đốt pháo trong giờ lành hoàng đạo này sẽ khiến cả tòa nhà thịnh vượng, nhất là vượng sự nghiệp và việc học!
Đại sư mà ông chủ Lâm mời vô cùng khó lường, từ rất nhiều năm trước anh đã mời đại sư này xem cho rồi. Nếu không tại sao một người trẻ tuổi như Lâm Dược Phi có thể làm ông chủ của một công ty kiến trúc cơ chứ? Em gái ở nhà cũng học vô cùng giỏi, nhận các giải lớn cấp quốc gia đến mỏi tay! Đều là nhờ công của vị đại sư này!
Tin này lan ra nhanh chóng, chẳng mấy chốc, tất cả mọi người xung quanh đều nói như vậy, hơn nữa tất cả còn mang vẻ mặt rất tin tưởng không nghi ngờ gì.
Lần đầu tiên Tiểu Hứa nghe được tin này thì không cho là đúng, cảm thấy nhất định là nhầm rồi, tìm đại sư xem giờ lành hoàng đạo hồi nào chứ? Rõ ràng là sau khi ông chủ nghe nói em gái tiến vào đội tập huấn quốc gia thì sướng điên lên, lập tức leo lên sân thượng đốt pháo thì có!
Nhưng sau đó Tiểu Hứa nghe cách nói này lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, mọi người xung quanh đều hỏi anh ta xem đại sư của Lâm Dược Phi là ai. Khiến Tiểu Hứa cũng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự có một vị đại sư như thế sao?
Tiểu Hứa không nhịn được đi hỏi Lâm Dược Phi, sau khi Lâm Dược Phi nghe xong thì cười ha ha: "Sao cậu cũng tin thế?"
Nhưng lời đồn này phát triển được như thế, đúng là cũng vì Lâm Dược Phi chưa từng phủ nhận nó.
Lâm Dược Phi đã phát hiện từ sớm, lời đồn này có lợi cho mình chứ không có hại chỗ nào cả.
Khu nhà ở thương mại đầu tiên trong thành phố, người mua là nhóm người giàu lên đầu tiên, mà người càng giàu thì càng để ý chuyện phong thủy. Ban đầu rất nhiều người có tiền muốn mua tiểu khu này đã nghĩ đến chuyện tìm đại sư đến xem phong thủy, bây giờ nghe nói Lâm Dược Phi đã tính trước rồi, phong thuỷ của khu chung cư vừa vượng sự nghiệp vừa vượng việc học, vậy còn gì phải do dự nữa?
Chính Lâm Dược Phi cũng mua hai căn trong khu chung cư này đấy!
Còn chuyện đại sư Lâm Dược Phi mời tới có linh hay không, cái này còn cần phải nói sao? Có bao nhiêu người có thể gây dựng sự nghiệp lớn như vậy khi còn trẻ tuổi chứ, lại có bao nhiêu người có thể tiến vào đội tập huấn quốc gia?
Kẻ có tiền để ý nhất hai điều là sự nghiệp của mình và giáo dục con cái.
Có ví dụ như thế bày trước mắt, trước khi khu chung cư hoàn công và bàn giao, nhận được sự chú ý và độ nổi tiếng trước nay chưa từng có.
Trước kia phải lo lắng vấn đề "bán căn hộ cho ai", bây giờ vấn đề cần lo cũng là "bán căn hộ cho ai", vì số người muốn mua căn hộ còn nhiều hơn số lượng căn hộ.
Cho dù khu nhà ở thương mại thứ hai, khu nhà ở thương mại thứ ba đã bắt đầu quy hoạch xây dựng, nhưng khu nhà ở thương mại đầu tiên mà Lâm Dược Phi xây dựng vẫn trở thành sự lựa chọn hàng đầu.
Giữa làn sóng rầm rộ sôi nổi này, Lâm Dược Phi vẫn vô cùng nhàn nhã như trước.
Anh chỉ lo chuyện xây nhà, không lo chuyện bán nhà.
Sau khi công trình hoàn công thì chẳng còn chuyện gì liên quan tới anh nữa.
Đương nhiên, đợt dậy sóng này cũng có lợi với anh, khu nhà ở thương mại đầu tiên mà anh xây dựng hưng thịnh như thế, sau này muốn nhận công trình cũng dễ dàng hơn.
Gần đây, Lâm Dược Phi không cần tăng ca ngày nào cả, vừa tới giờ tan tầm đã chạy về nhà. Cách lúc ăn Tết còn khoảng một tháng, mà Lâm Dược Phi đã về quê đón bà ngoại từ sớm.
Bà ngoại vốn không ngờ lại sớm thế này: "Bây giờ mới vào tháng chạp thôi mà..."
Lâm Dược Phi: "Bà ngoại còn không tới là không kịp đâu!"
Bà ngoại: "Không kịp cái gì cơ?"
Lâm Dược Phi: "Không kịp nhìn tận mắt cảnh giáo viên Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh tranh giành Tiếu Tiếu như thế nào!"
Giọng của bà ngoài ở đầu bên kia điện thoại lập tức cao lên tám quãng: "Chừng nào thì cháu tới đón bà? Bà soạn đồ ngay đây! Hôm nay cháu tới đón bà có kịp không?"
Bà ngoại lập tức còn sốt ruột hơn cả Lâm Dược Phi, Lâm Dược Phi nói: "Hôm nay không tới kịp đâu ạ, trời tối không nên chạy xa, ngày mai nhé, sáng sớm mai cháu xuất phát."
Bà ngoại ở đầu bên kia điện thoại dặn dò tỉ mỉ: "Hôm nay bà sẽ soạn sẵn hành lý, ngày mai cháu xuất phát sớm một chút nhé! Nếu cháu không rảnh thì bảo Tiểu Hứa lái xe tới đón bà."
Lâm Dược Phi bảo bà ngoại cứ yên tâm: "Cháu sẽ tới quê trước giờ cơm trưa mà."
Ngày hôm sau, Lâm Tiếu tan học về nhà đã nhìn thấy bà ngoại ở nhà rồi, cô mừng rỡ ôm lấy bà ngoại.
Bà ngoại quan sát Lâm Tiếu: "Cao hơn rồi! Nhưng có phải là gầy hơn trước đúng không?"
"Mau mau mau, kể cho bà ngoại nghe xem Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh tranh giành cháu như thế nào? Cháu muốn vào Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh?"
Bà ngoại vừa dứt lời, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đã kêu lên cùng lúc: "Mẹ/ bà ngoại, không phải đã kể một lần rồi sao?"
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đã kể cho bà ngoại Lâm Tiếu nghe một lần về chuyện Lâm Tiếu đạt giải nhất cấp quốc gia, chuyện xảy ra sau khi tiến vào đội tập huấn quốc gia cũng được kể rõ ràng tỉ mỉ. Nhưng bà ngoại trừng mắt nhìn hai người một cái, nói: "Sao mà giống nhau được! Bà muốn nghe chính miệng Tiếu Tiếu kể cho bà nghe!"
Lâm Tiếu ngồi xuống bên cạnh bà ngoại, kể một lượt những chuyện đã xảy ra sau khi mình vào đội tập huấn quốc gia, thật ra từ lúc cô biết tin tốt này tới nay còn chưa vượt quá hai ngày, vậy mà anh trai đã dùng tốc độ nhanh nhất để đón bà ngoại từ quê lên.
Tốc độ nhanh hơn là giáo viên tuyển sinh của các trường đại học, bắt đầu từ ngày có danh sách của đội tập huấn, Lâm Tiếu đã nhận được điện thoại của Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc... Tổng cộng là năm trường đại học.
Ban đầu, Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh gọi điện thoại tới đây, giáo viên tuyển sinh còn không biết Lâm Tiếu bao nhiêu tuổi. Sau khi biết tuổi của Lâm Tiếu thì giáo viên tuyển sinh đã đổi người, thành giáo viên tuyển sinh của lớp thanh thiếu niên.
Sau đó có thêm lớp thanh thiếu niên của những trường đại học khác, tất cả đều gọi điện thoại cho Lâm Tiếu. Chỉ là những trường đại học như Đại học Giao thông Tây An, Đại học Đông Nam, giáo viên tuyển sinh chỉ gọi một cú điện thoại rồi thôi, thái độ cũng không nhiệt tình lắm, cứ như đã đoán trước được Lâm Tiếu sẽ không chọn trường của bọn họ vậy.
Chỉ có ba trường đại học là thái độ nhiệt tình nhất, vẫn luôn cố gắng tranh thủ, bao gồm Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh và Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc.
Đúng là phạm vi lựa chọn bây giờ của Lâm Tiếu nằm trong ba trường đại học này, dù cô chọn trường nào trong ba trường đại học này, thì cũng đều tiến vào lớp thanh thiếu niên.