Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 420: Chương 420




Dương Ngạn cười: “Đúng, phiền não của hạnh phúc, em cứ phiền não thêm chút nữa đi.”

“Lựa chọn nào cũng đều rất tốt, tuỳ theo ý muốn của mình để chọn, cảm thấy trường nào đẹp thì chọn trường đó, thích khí chất của trường nào thì chọn trường đó.”

Lâm Tiếu vẻ mặt thắc mắc: “Khí chất của trường Đại học?”

“Đúng, mỗi trường Đại học chắc chắn đều có khí chất đặc biệt riêng của mình.” Lương Thành Chu nói tiếp: “Khí chất của Bắc Đại thiên về tự do, lãng mạn, Thanh Hoa thiên về kỷ luật, thực tế.”

Lương Thành Chu nói với Lâm Tiếu: “Lúc đầu anh thích Bắc Đại chính là vì hồi học tiểu học anh đọc được giai đoạn lịch sử của Phong trào Văn hóa Mới và Phong trào ngày 4 tháng 5.” Sau đó càng hiểu hơn về Bắc Đại, lại càng thích hơn.

Lâm Tiếu gật đầu, mặt càng trầm ngâm.

Dương Ngạn cười nói: “Được rồi, nhiệm vụ của anh chị ngày hôm nay đến đây là xong.”

“Những điều tiếp theo chị nói với em là đứng trên góc độ của một đàn chị trường Trung học sốt một.”

“Em cũng đừng chỉ nghe anh chị nói, anh chị đều đang học ở Bắc Đại thì đương nhiên cảm thấy Bắc Đại tốt hơn.”

“Lúc nào em tự đi tìm hiểu đi, lúc giáo viên tuyển sinh đưa em đi thăm quan, em sẽ được tiếp xúc với các giáo sư trong trường Đại học, em có thể trao đổi nhiều hơn, quan sát nhiều hơn.”

“Còn nữa, em cũng đi nghe ngóng em sinh viên của Thanh Hoa nói gì, em có quen với anh chị khóa trên nào học ở Thanh Hoa không? Chắc chắn thầy cô sẽ của Thanh Hoa sẽ giúp em liên hệ.”

Thấy Lâm Tiếu lắc đầu, Dương Ngạn có vẻ ngạc nhiên: “Năm nay Bắc Đại tranh trước rồi.”

“Khoá của anh chị cũng có hai bạn học ở Thanh Hoa, để chị về dở danh bạ điện thoại lấy số điện thoại của họ cho em. Em muốn hỏi vấn đề gì liên quan đến Thanh Hoa đều có thể gọi cho họ.”

Lâm Tiếu gật đầu: “Cám ơn chị Dương Ngạn, vậy tối nay em gọi cho chị!”

Dương Ngạn cười, nhìn Lâm Tiếu rồi thốt lên: “Đúng là thật nhỏ nhắn, ngoan ngoãn.”

Sau khi lên đại học, mọi người quen gọi nhau là anh khoá trên, chị khoá trên, hoặc là gọi sư huynh, sư tỉ, học sinh cấp hai quả thực không quen cách gọi này, Lâm Tiếu lễ phép gọi cô bằng chị suốt từ đầu tới giờ.

“Chị mà có người em gái như em thì tốt biết mấy.” Dương Ngạn nói.

Không biết được bao lâu, ba người đã nói chuyện gần hết một tiết tự học, lúc này Dương Ngạn và Lương Chu Thành mới rời chỗ Lâm Tiếu để đi thăm hỏi giáo viên chủ nhiệm và thầy cô bộ môn của mình.

Lâm Tiếu về đến phòng học tiếp tục tự học. Buổi tối sau khi tự học xong, việc đầu tiên khi cô trở về nhà là gọi điện cho chị Dương Ngạn, ghi lại số điện thoại của anh chị khoá trên đang học ở Thanh Hoa.

Lâm Dược Phi biết hôm nay ở trường em gái đã gặp hai anh chị khoá trên của Bắc Đại, bây giờ lại có phương thức liên hệ với hai anh chị khoá trên của Thanh Hoa, tò mò hỏi: “Thế nào? Em đã nghĩ kỹ chưa?”

“Muốn học Thanh Hoá hay là Bắc Đại.”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Em đang suy nghĩ, không vội.”

Lâm Dược Phi: “Được, không vội, từ từ nghĩ, không ai giục em.”

Nhưng hôm nay sau khi gặp Dương Ngạn và Lương Thành Chu, thiện cảm của Lâm Tiếu đối với Bắc Đại quả thực đã tăng lên rất nhiều. Nếu hôm nay Dương Ngạn và Lương Thành Châu cứ cố tình tư vấn cho Lâm Tiếu vào Bắc Đại thì chắc Lâm Tiếu không có cảm giác này, nhưng hôm nay hai người rất chu đáo bảo Lâm Tiếu cứ suy nghĩ cho kỹ, tham khảo cho kỹ, còn chủ động cho Lâm Tiếu số của sinh viên Thanh Hoa nữa nên cô đã rất có thiện cảm với Bắc Đại.

Trong cuộc trò chuyện mấy chục phút, Lâm Tiếu có ấn tượng vô cùng tốt với Dương Ngạn và Lương Thành Chu, hai người rất nhanh nhẹn, cũng rất hài hước.

Hai anh chị khoá trên xuất sắc như vậy đều đã chọn Bắc Đại, cán cân trong lòng Lâm Tiếu hơi nghiêng về Đại học Bắc Kinh.

Đương nhiên, quyết định cuối cùng thì vẫn phải chờ cô đi thực tế hai trường Đại học để tham quan rồi mới đưa ra quyết định.

“Anh, anh thích Thanh Hoa hay Bắc Đại?” Lâm Tiếu hỏi.

“Cái này thì.” Lâm Dược Phi mơ mộng hão huyền một lúc, mơ mình giống như em gái được Thanh Hoa Bắc Đại tranh dành rồi rung đùi nói: “Vậy thì chắc chắn là Thanh Hoa.”

Lâm Tiếu tò mò: “Tại sao?”

Lâm Dược Phi: “Mọi người đều nói Thang Hoa Bắc Đại, không nói Bắc Đại Thanh Hoa, Thanh Hoa xếp trước, Thanh Hoa là đại ca, Bắc Đại là nhị ca.”

“Nếu chọn chắc chắn phải chọn tốt nhất rồi.”

Lâm Tiếu: “...”

 

Suy nghĩ của anh trai và chị Dương Ngạn hồi bé giống hệt nhau.

Lâm Tiếu nhìn anh trai vẻ khinh thường: “Anh, anh bằng từng này tuổi rồi mà tư duy vẫn chỉ bằng học sinh tiểu học.”

“Hơn nữa không phải ai cũng nói Thanh Hoa Bắc Đại.”

Ít nhất là sinh viên Bắc Đại đã không gọi thế rồi, Dương Ngạn và Lương Thành Chu đều gọi “Bắc Đại Thanh Hoa”.

 

Lâm Tiếu cũng sắp được nghỉ đông, chuyện cuối cùng cần làm trước khi nghỉ là thi cuối kỳ.

Cô Dương để Lâm Tiếu tự chọn có tham gia kỳ thì cuối kỳ này không, đãi ngộ của Lâm Tiếu khiến tất cả học sinh khác đều ngưỡng mộ.

Nhưng lựa chọn mà Lâm Tiếu đưa ra lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt, cô chọn tham gia kỳ thi cuối kỳ với các bạn. Cho dù là đề thi đại học hay đề thi các môn thi đua, Lâm Tiếu chưa từng vắng mặt trong buổi thi nào, tất cả đều tham gia đầy đủ.

“Tại sao vậy Lâm Tiếu? Tại sao cậu lại suy nghĩ dại dột như thế? Bạch Huyên không cách nào hiểu nổi, cô bé nắm lấy cánh tay Lâm Tiếu lắc lư điên cuồng: “A a a, cơ hội như vậy sao cậu lại không nghĩ đến việc nhường cho tớ vậy? Tại sao lại có người rõ ràng không cần thi nhưng vẫn chủ động tham gia chứ?”

Lâm Tiếu không hiểu sao Bạch Huyên lại phản ứng mạnh đến thế, cô chớp mắt: “Tớ cảm thấy thi như thế rất thú vị.”

“Dù sao nếu không thi thì cũng không có gì làm, chi bằng đến điểm thi để làm thử đề thi xem sao.”

Lâm Tiếu có thể thu hoạch được niềm vui và cảm giác thành tựu từ trong các cuộc thi.

Bạch Huyên lắc đầu: “Trời ơi là trời, cậu đúng là kỳ lạ đấy Lâm Tiếu.”

“Có học sinh nào thích thi cử đâu chứ, nhưng bản thân cậu lại chủ động tham gia, chắc cũng chỉ có cậu lựa chọn như vậy thôi.”

Lâm Tiếu cảm thấy Bạch Huyên phản ứng hơi thái quá, cô quay đầu nhìn Chu Tuệ Mẫn: “Không phải chứ, chắc chắn Chu Tuệ Mẫn cũng lựa chọn như vậy.”

Chu Tuệ Mẫn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, khẳng định cách nói của Lâm Tiếu: “Ừm, tớ cũng sẽ tham gia kỳ thi.”

Vẻ mặt Bạch Huyên như thể đang rất mong muốn m.ổ x.ẻ đầu Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ra xem thử bên trong có gì: “Chẳng trách hai cậu là bạn tốt của nhau, hai cậu đúng là kỳ lạ đến mức phải dính chung với nhau.”

Lâm Tiếu thấy Bạch Huyên không muốn tham gia thi cử đến như vậy thì nói với cô bé: “Năm sau cậu cố gắng lấy được giải nhất của cuộc thi Hóa toàn quốc thì sẽ không cần tham gia kỳ thi cuối kỳ nữa.”

Bạch Huyên há hốc mồm: “Cậu tưởng là tớ không muốn sao?”

Nếu như cô bé lấy được giải nhất cuộc thi môn Hóa toàn quốc thì còn phải quan tâm đến kỳ thi cuối kỳ à.

Bạch Huyên quay đầu nhìn vào chỗ ngồi của mình, không muốn nói chuyện với Lâm Tiếu, nói chuyện với cô đúng là khiến người ta tức c.h.ế.t mà.

Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long được cô Dương gọi đến trường để vô sổ điểm. Lớp càng cao thì bài tập ngày càng nhiều hơn, cô Dương cố gắng sức mình làm hết mọi việc, không muốn nhờ cán bộ lớp đến giúp. Lần này vô sổ điểm, cô Dương chỉ gọi Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long, dù gì chuyện Lâm Tiếu được tuyển thẳng đã chắc chắn như ván đóng thuyền.

Cô Dương đã báo trước với Lâm Tiếu: “Sau này công việc trong lớp em làm nhiều chút nhé.”

Lâm Tiếu nhanh chóng đồng ý ngay.

Cô Dương còn gọi cả Triệu Hiểu Long đến, là vì Triệu Hiểu Long viết chữ rất đẹp, nhiều năm viết bảng như thế nên đã viết quen tay, viết vừa nhanh vừa đẹp. Nhà Triệu Hiểu Long cũng gần trường, bình thường học tập cũng rất thong thả thoải mái, cho nên bỏ ra chút thời gian này cũng không vấn đề gì.

Lâm Tiếu đến văn phòng của cô Dương trước, hai phút sau thì Triệu Hiểu Long hì hục chạy đến: “Cô Dương, có bảng xếp hạng chưa cô? Hạng nhất là ai thế ạ?”

Cô Dương đưa tay ra chỉ vào Lâm Tiếu.

“Hả?” Triệu Hiểu Long kêu lên một tiếng: “Lâm Tiếu, sao vẫn là cậu thế, sao lại là cậu nữa?"

Thời gian gần đây Lâm Tiếu bận rộn như một con quay, bình thường không thấy bóng dáng đâu, rõ ràng thời gian học tập rất ít.

Triệu Hiểu Long cho rằng cơ hội để mình đứng nhất đã đến rồi.

Dù gì lúc Lâm Tiếu vào đội để tham gia vòng chung kết toàn quốc thì Triệu Hiểu Long đang ngồi trong lớp để học, lúc Lâm Tiếu lấy được giải nhất cuộc thi toàn quốc, gia nhập đội tập huấn của quốc gia, luôn bận rộn viết bản thảo bảng vàng danh dự, viết bài phát biểu dưới quốc kỳ, nhận phỏng vấn liên tục, bận liên hệ với thầy cô giáo, đàn anh đàn chị tuyển sinh của Thanh Hoa và Bắc Đại, lúc Lâm Tiếu bận rộn những việc này thì Triệu Hiểu Long cũng đang vùi đầu học tập.

Thời gian này Triệu Hiểu Long đã nuôi thành một thói quen, mỗi lần chuông vào học vang lên đều sẽ nhìn sang chỗ ngồi của Lâm Tiếu, nếu như thấy tiết này chỗ ngồi của Lâm Tiếu trống thì Triệu Hiểu Long lại cảm thấy cơ hội của mình đến rồi, nhân lúc Lâm Tiếu không ở đây mình phải cố gắng học.

Đợt thi cuối kỳ học kỳ này cô Dương bảo Lâm Tiếu tự lựa chọn xem có tham gia không, lúc đầu mọi người đều cho rằng Lâm Tiếu sẽ không tham gia.

Phương Kính Phàm cười vỗ lên vai Triệu Hiểu Long: “Lần này cậu có thể lấy được hạng nhất rồi.”

Triệu Hiểu Long huých lại một cái: “Cút ra chỗ khác.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.