Nhưng việc lại trái ngược hoàn toàn với những gì Phương Kính Phàm nghĩ, vốn sự chờ đợi của Triệu Hiểu Long không phải là Lâm Tiếu không tham gia thi, còn mình thì nhân lúc Lâm Tiếu không có ở đây cuối cùng cũng giành lấy hạng nhất. Cậu không phải là người không có chí khí như vậy.
Triệu Hiểu Long mong chờ Lâm Tiếu tham gia kỳ thi cuối kỳ, trong khoảng thời gian này bản thân cậu đã cố gắng học tập, nhân lúc Lâm Tiếu còn đang bận đủ thứ việc thì vượt mặt cô, giành lấy hạng nhất.
Được thôi! Mặc dù suy nghĩ này cũng không được xem là có chí khí gì cho cam nhưng Triệu Hiểu Long cảm thấy dựa vào thời gian dài nỗ lực học tập để giành lấy hạng nhất thì cũng là hạng nhất hàng thật giá thật.
Nhưng tiếc là Lâm Tiếu lại tham gia kỳ thi cuối kỳ, nói đến cùng thì Triệu Hiểu Long vẫn không có duyên với hạng nhất.
Dưới tình trạng bị đủ các việc chiếm lấy thời gian học tập như gần đây nhưng Lâm Tiểu Vân thi được hạng nhất.
Triệu Hiểu Long đưa tay ra cầm lấy bảng điểm trên bàn làm việc của cô Dương: “Bọn em chênh nhau bao nhiêu điểm vậy cô?”
“Cái gì? Tổng điểm chỉ thua một điểm sao?”
Triệu Hiểu Long cười không được khóc cũng không xong, nhìn bảng điểm trong tay, không biết mình nên vui hay buồn, đây là lần đầu tiên điểm cậu chênh lệch với Lâm Tiếu ít như thế, chỉ có một điểm.
“Hả? Em chỉ cần thi thêm hai điểm là sẽ được hạng nhất rồi!” Triệu Hiểu Long tức giận.
“Cho dù thi thêm một điểm cũng được.” Nếu thêm một điểm thì cậu cũng có thể đồng hạng nhất với Lâm Tiếu.
Cô Dương thấy Triệu Hiểu Long như vậy vừa lắc đầu vừa cười: “Kém chút may mắn thôi.”
Thật ra chênh lệch một điểm là rất nhỏ, chứng minh trong lần thi này năng lực của Triệu Hiểu Long và Lâm Tiếu tương đương nhau, nhưng tiếc là Triệu Hiểu Long vẫn thiếu chút may mắn.
Triệu Hiểu Long nói ra câu mà không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần: “Lần sau, lần sau chắc chắn em sẽ vượt mặt Lâm Tiếu.”
Sau kỳ thì cuối thì sẽ được nghỉ đông. Kỳ nghỉ hè lần trước của lớp học năm năm chỉ có hai ngày, nghỉ đông vẫn phải tiếp tục học bù, nhưng nghỉ đông vẫn tốt hơn nghỉ hè, dù gì cũng còn một kỳ nghỉ Tết nên cô Dương vẫn cho lớp học năm năm nghỉ một tuần, bắt đầu nghỉ từ hai mươi chín Tết cho đến hết mùng năm Tết, mùng sáu bắt đầu đi học lại.
Và đương nhiên lớp học bù kỳ nghỉ đông Lâm Tiếu cũng có thể tham gia.
Lớp học bù kỳ nghỉ đông đều bổ sung các môn thi đua. Lâm Tiếu đã gia nhập đội tuyển Toán quốc gia nên tiến độ học hoàn toàn không giống với các bạn, trước đây những cuộc thi như vậy đều phải tự học, bây giờ tham gia lớp học bù rõ ràng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng ban đầu Lâm Tiểu Vân muốn học chung với các bạn, mọi người đều đến trường, Lâm Tiếu cũng không muốn ở nhà, lúc các bạn học nghe giảng thì cô cũng có thể tiếp tục tự học mà.
Lâm Dược Phi dùng ánh mắt ngờ nghệch nhìn em gái mình: “Mẹ ơi, không phải em học đến ngu người rồi đấy chứ?”
Cô Dương để Lâm Tiếu tự chọn có tham gia thi không, Lâm Tiếu chọn thi, cái này Lâm Dược Phi có thể hiểu do thi được hạng nhất ai lại không thích.
Nhưng còn bây giờ, cô Dương để Lâm Tiếu chọn xem có tham gia học bù không, Lâm Tiếu lại vẫn chọn học, thật sự Lâm Dược Phi không cách nào hiểu được. Kỳ nghỉ đông ở nhà ngủ nướng, xem TV, dạo phố ăn không cơm không tốt sao? Tại sao lại phải đi học bù làm gì?
“Em đã được tuyển thẳng vào Thanh Hoa và Bắc Đại rồi thì cần học làm gì nữa?” Lâm Dược Phi nhìn em gái mình với ánh mắt khó hiểu.
Lâm Tiếu đáp: “Em đi học Toán. Em học Toán đâu phải vì được tuyển thẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại.”
Lâm Dược Phi ngạc nhiên hỏi: “Vậy vì cái gì?”
Lâm Tiếu trả lời: “Vì em thích Toán.”
Cô thích Toán, cho nên tình nguyện dành thời gian cho môn học này, từng giây từng phút vùi đầu vào nó cô đều cảm thấy vui vẻ. Niềm vui này đã vượt qua ngủ nướng, ở nhà xem TV vào kỳ nghỉ đông, cho nên Lâm Tiếu mới tình nguyện đi học bù với các bạn vào kỳ nghỉ đông.
Lâm Tiếu nói với anh trai đang sững sờ: “Anh à, không phải anh cũng tăng ca mãi đó sao.”
Lâm Tiếu cho rằng anh sẽ hiểu cho mình, thời gian anh hai tăng ca có thể còn nhiều hơn thời gian Lâm Tiếu học nữa.
Bản thân anh là ông chủ, lại không có ai quản anh, anh tăng ca hoàn toàn là vì anh tình nguyện.
Lâm Dược Phi trừng mắt với cô: “Làm sao có thể giống nhau được? Anh tăng ca là vì kiếm tiền mà.”
Không dễ dàng gì anh mới có thể trở thành người đi đầu trong ngành kiến trúc, đương nhiên phải nắm chặt lấy cơ hội này không thể bị bỏ lại phía sau được.
Lâm Tiếu: “Vậy em học là vì kiếm[1] kiến thức.”
[1] Lâm Tiếu dùng 赚知识 - kiếm kiến thức để phản bác lại từ 赚钱 - kiếm tiền của Lâm Dược Phi.
Lâm Tiếu dùng 赚知识 - kiếm kiến thức để phản bác lại từ 赚钱 - kiếm tiền của Lâm Dược Phi.
Lâm Tiếu cười hi hi, cô cảm thấy cách nói “kiếm kiến thức” của mình rất có hình tượng, mỗi lần học thêm được kiến thức mới thì Lâm Tiếu lại cảm thấy mình như kiếm thêm được gì đó.
Mẹ và bà ngoại thấy vui vì Lâm Tiếu thích học như thế, nhưng cũng đau lòng cho sự vất vả của cô.
“Lúc học bù trong kỳ nghỉ đông thì nhờ mẹ cháu mang cơm cho cháu đi.” Bà ngoại nói.
Bà ngoại nghe mẹ nói nhà ăn của trường trung học số một vào các kỳ nghỉ hè và nghỉ đông chỉ mở vài cửa lấy cơm thôi, vì vậy học sinh đi học bù cũng không có nhiều lựa chọn.
Lữ Tú Anh cũng muốn mang cơm cho Lâm Tiếu: “Cho dù nói thế nào thì nhà ăn cũng không thể so với cơm nhà được.”
Trước khi Lâm Tiếu tham gia vòng chung kết toàn quốc ngày nào cũng phải học hành rất vất vả, ngày nào Lữ Tú Anh cũng muốn mang hai bữa cơm đến trường trung học số một cho Lâm Tiếu. Cơm ở nhà ăn có ngon đến thế nào đi nữa thì cũng không dinh dưỡng bằng cơm nhà nấu được, còn đều là món Lâm Tiếu thích ăn nữa.
Tôm xào sốt cà chua đã được lột vỏ, cá hố chiên róc bỏ xương cắt thành sợi, còn có các loại trái cây cắt sẵn, quả hạch được lột vỏ nữa, những thứ này sao nhà ăn có thể có được chứ.
Nhưng Lâm Tiếu lại không cho mẹ mình mang cơm đến, cảm thấy nếu làm như vậy thì mẹ sẽ rất vất vả: “Mùa đông mà phải chạy xe máy rất lạnh.”
Bây giờ Lữ Tú Anh lại nhắc đến chuyện đưa cơm, đương nhiên Lâm Tiểu Vân không đồng ý: “Thật sự không cần mà, đồ ăn của nhà ăn con ăn thấy rất ngon.”
Lữ Tú Anh nói: “Chị Tiểu Vân của con đặc biệt gửi tôm từ biển về cho con đấy.”
Từ năm ngoái đến năm nay, trong thời gian một năm, Thẩm Vân liên tục gửi đủ các loại đặc sản từ nam ra bắc, lần nào cũng phải mang từng túi lớn vào nhà.
Lữ Tú Anh thấy như vậy thì làm phiền Thẩm Vân quá, bảo Lâm Dược Phi nói với Thẩm Vân không cần phải làm như thế.
“Con nói với Tiểu Vân, bảo con bé tập trung gửi hàng hóa của mình là được rồi, không cần cứ phải gửi đồ cho nhà mình mãi thế đâu.”
“Những món đồ biển bắc trời nam này cũng không thể đều do Tiểu Vân thuận đường gửi hết đó chứ?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Dược Phi nói với mẹ: “Không phí sức đâu, Tiểu Vân mới mở thêm một cửa tiệm, chuyên kinh doanh những món đặc sản này.”
Bây giờ vận chuyển không tiện lợi như sau này, những món hàng ở xa không dễ gì mua được. Cửa tiệm của Thẩm Vân chuyên bán các sản phẩm chất lượng cao ở nơi khác, chẳng hạn như măng của phía nam, nấm của phía bắc, tôm khô vịt quay các loại, chuyện kinh doanh tốt hơn nhiều so với cửa tiệm bán trang sức mở gần trường đại học.
Đặc biệt là lúc mọi người đặt mua hàng tết, khách hàng cũ đều mua một bao, một túi lớn.
Lữ Tú Anh nghe nói Thẩm Vân lại có việc kinh doanh mới thì ngạc nhiên: “Sao con không nói với mẹ vậy? Dù gì Tiểu Vân mở tiệm thì mẹ cũng phải tặng vài giỏ hoa chứ.”
Lâm Dược Phi nói: “Vừa mới làm thôi, cửa hàng mới đang dọn dẹp, vẫn chưa khai trương chính thức.”
“Sau này sẽ chọn ngày tốt mới đốt pháo, rồi chính thức khai trương.”
Việc buôn bán các món ăn đặc sản của Thẩm Vân đã làm được một năm, nhưng trước đó lại không tập trung mở cửa hàng, đa phần đều bán cho khách hàng cũ, những món đặc sản nhập về Thẩm Vân gửi thẳng đến tận nhà khách hàng hoặc cũng có thể đến cửa hàng bán đồ trang sức của cô để lấy.
Sau này việc làm ăn càng làm càng lớn, lúc này mới cảm thấy bắt buộc phải có một cửa tiệm, nên mới chính thức bắt tay vào làm công việc buôn bán đặc sản này.
Lâm Dược Phi phân tích cho Thẩm Vân, việc buôn bán đặc sản có triển vọng hơn bán trang sức nhiều.
“Vậy tiệm trang sức của em bán cho một sinh viên nào đó đi, đặc sản vùng miền thì chỉ cần chất lượng tốt, có rất nhiều người không hề để ý đến giá cả đâu. Đặc biệt là thức ăn, trang sức có thể đeo, cũng có thể không đeo, cũng có thể không cần đổi kiểu, nhưng những thứ để ăn thì một ngày ba bữa không bữa nào thiếu được.”
Lâm Dược Phi còn kiến nghị bảo Thẩm Vân phát triển theo hướng vận chuyển: “Em mở công ty vận chuyển đi.”
Từ buôn bán các loại đặc sản, bây giờ Thẩm Vân đã có vài con đường vận chuyển riêng, đặc sản ở mọi nơi đều có đủ.
“Có lẽ em cũng đã nhận ra vận chuyện quan trọng đến mức nào. Bây giờ chỉ cần giải quyết được vận chuyển, kinh doanh thì có thể kiếm tiền rồi.”
“Có thể làm từ từ, vừa bắt đầu cũng không thể vận chuyển khắp cả nước được, như bây giờ em có vài đường vận chuyển, em có thể bày sạp hàng, thử buôn bán xem sao. Không chỉ vận chuyển hàng hóa của em mà cũng có thể giúp vận chuyển hàng của người khác, thu phí vận chuyển.”
Thẩm Vân nghe Lâm Dược Phi nói xong thì như được khai sáng, trước giờ cô ấy chưa từng suy xét vấn đề từ góc độ này.
Không chỉ có thể kiếm được tiền bán hàng mà còn kiếm được tiền vận chuyển nữa.
Nhưng chuyện làm ăn Lâm Dược Phi nói, nếu muốn bắt tay vào làm thì yêu cầu rất cao, vốn liếng cũng không ít.
Lòng Thẩm Vân nóng như lửa đốt, chỉ hận bản thân mình hiện không đủ tiền, thời gian cũng không có: “Đợi thêm một thời gian nữa, đợi khi em buôn bán đặc sản kiếm được nhiều hơn, tích góp được thêm chút thì có thể thử xem sao.”