Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 422: Chương 422




Lâm Tiếu là người được hưởng lợi nhiều nhất từ công việc kinh doanh của chị Tiểu Vân.

Lúc đầu, chị Tiểu Vân mở cửa hàng văn phòng phẩm ở cổng trường tiểu học Đường Giải Phóng, Lâm Tiếu luôn là người có đồ dùng học tập xịn nhất, mới nhất ở trong lớp.

Về sau chị Tiểu Vân mở cửa hàng trang sức cạnh trường đại học, Lâm Tiếu không thích đồ trang sức lắm. Nói chính xác hơn là cô nhìn thấy những món trang sức lấp lánh treo đầy tường ở trong cửa hàng, nhưng nghĩ nếu đeo lên đầu, lên tay, lên cổ thì rất phiền phức. So với đẹp thì Lâm Tiếu thích cảm giác thoải mái, dễ chịu hơn.

Mới đầu chị Tiểu Vân hay tặng trang sức cho Lâm Tiếu, về sau phát hiện Lâm Tiếu không hề đeo chúng, cô ấy dần dần không tặng nữa. Chỉ khi nào thấy kiểu dáng mình rất thích thì vẫn muốn tặng cho Lâm Tiếu, hơn nữa còn muốn nhìn Lâm Tiếu đeo lên người.

Sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Lâm Tiếu “...”

Lâm Tiếu đã nhận ra từ lâu, chị Tiểu Vân ăn mặc cho cô giống như cách cô mặc quần áo cho búp bê Barbie lúc cô còn bé. Cô chính là búp bê Barbie ngoài đời thực của chị Tiểu Vân!

Haizz, Lâm Tiếu thở dài trong lòng, vì cuộc hôn nhân hạnh phúc của anh trai, cô đành hy sinh một chút vậy.

Sau khi chị Tiểu Vân bắt đầu kinh doanh hàng hóa Bắc Nam, Lâm Tiếu vui hơn lúc trước rất nhiều, trong nhà có nhiều đồ ăn ngon ùn ùn kéo đến.

Mùa đông năm ngoái, Lâm Tiếu chỉ được ăn tôm khô chị Tiểu Vân mang sang. Đến năm nay, chị Tiểu Vân đã mở một tuyến vận chuyển khác và tìm được nguồn cung cấp mới, Lâm Tiếu đã được ăn tôm tươi!

Tôm được ngâm trong nước, đông thành đá rồi mới vận chuyển đi, khối đá sẽ không tan ra trong quá trình vận chuyển. Đặt vào trong ngăn mát tủ lạnh nhà mình cho đông lại, mỗi khi muốn ăn sẽ lấy một viên đá ra để rã đông.

Anh trai được ăn hai lần, bắt bẻ nói: “Vẫn không ngon bằng tôm mới bắt từ ngoài biển lên.”

Lâm Tiếu cũng rất kén ăn nhưng cô không phát hiện ra điểm khác biệt. Tôm như thế không luộc được, mẹ hay làm món tôm sốt cà, tôm kho, tôm om dầu, ăn không nhận ra điểm khác lạ.

Lữ Tú Anh liếc mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Mùa đông được ăn tôm to như thế, nhiều thịt như thế, con còn kén cá chọn canh cái gì.”

Như Lâm Dược Phi đã nói là tôm tươi đánh bắt từ biển thì ở những vùng không ven biển làm sao có thể ăn được? Tôm mà Tiểu Vân chuyển đến là loại tốt nhất được bán ở địa phương. Khách hàng nhiều tiền và yêu cầu chất lượng sản phẩm cao sẵn sàng mua nhiều hơn để ăn vào dịp Tết Nguyên Đán, nhà mình ăn thấy ngon, đãi khách cũng cảm thấy có mặt mũi.

Hồi đầu Lữ Tú Anh không biết Thẩm Vân bán tôm đông lạnh với giá như thế nào, sau đó Thẩm Vân khai trương cửa hàng, Lữ Tú Anh qua đó phụ giúp, bà mới biết giá tôm đông lạnh cao hơn bà nghĩ!

Giá hàng hóa từ Nam Bắc trong cửa hàng cũng không rẻ.

Bỗng nhiên Lữ Tú Anh cảm thấy Thẩm Vân mang túi lớn túi bé sang nhà mình, thật sự là quá lãng phí: “Để lại trong cửa hàng rồi bán có phải là được nhiều tiền rồi không…”

Lữ Tú Anh cảm thấy không thể để Thẩm Vân phải chịu thiệt mãi, nhưng Lâm Tiếu lại thích ăn, mỗi lần chị Tiểu Vân gửi thức ăn đến, bất kể nó được vận chuyển từ Bắc hay Nam, Lâm Tiếu đều sẽ ăn một cách thích thú.

Lữ Tú Anh tiếc cái miệng của Tiếu Tiếu.

Lữ Tú Anh bàn bạc với Lâm Dược Phi: “Sau này Tiểu Vân mang đồ ăn tới đây, mẹ sẽ đưa tiền cho con bé nhé? Dù không đúng như giá bán nhưng mẹ sẽ trả đúng giá vốn.”

Lâm Dược Phi không đồng ý: “Không phải chúng con cũng đã kết… đính hôn rồi sao, mẹ còn đưa tiền như người xa lạ ấy.”

Hai ngày sau, Lâm Dược Phi mua một chiếc vòng cổ bằng vàng và một chiếc vòng tay bằng vàng và mang chúng về nhà: “Mẹ, mẹ tặng cái này cho Tiểu Vân vào Tết Nguyên Đán.”

Lữ Tú Anh vỗ vào đầu: “Sao mẹ không nghĩ ra nhỉ?” Trước kia bà nghĩ Tết phải tặng lì xì, không nghĩ đến việc tặng trang sức.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: “Con nói thẳng với mẹ là mua vàng cho Tiểu Vân là xong, sao còn mua về chứ.”

“Hai cái này bao nhiêu tiền, mẹ đưa lại cho con.” Lữ Tú Anh mở cửa tủ, lấy hộp sắt đựng tiền từ trong tủ ra, muốn trả tiền lại cho Lâm Dược Phi: “Mẹ đưa tiền cho con, coi như đây là quà mẹ tặng Tiểu Vân.”

Lâm Dược Phi trừng mắt: “Sao lại thế, Tiểu Vân đưa đồ ăn sang chẳng lẽ con không ăn sao?”

“Đều đã vào trong bụng con, mẹ con, em gái con! Con không nên mua dây chuyển vàng cho Tiểu Vân sao?”

Bà ngoại ngồi bên cạnh phì cười: “Còn vào bụng bà ngoại con nữa.”

 

Lữ Tú Anh cất hộp sắt đi, biết Lâm Dược Phi không lấy tiền, bà trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi: “Có ai tính như con đâu, vậy mẹ cũng có thể nói, đều đi vào trong bụng mẹ, con trai mẹ, con gái mẹ nữa đó!”

Lâm Tiếu ở bên cạnh góp vui: “Đều đi vào trong bụng em, mẹ em, anh trai em!”

Lâm Dược Phi gật đầu với em gái: “Không tệ, đúng thật nên là em đưa tiền, em lấy tiền tiết kiệm của em ra mua dây chuyền vàng cho chị Tiểu Vân đi.”

Lâm Tiếu sợ ngây người.

Lâm Dược Phi nhìn em gái: “Em tiết kiệm được bao nhiêu rồi, chắc là đủ tiền mua dây chuyền rồi chứ nhỉ?”

Đúng là đủ thật!

Lâm Tiếu muốn gì, mẹ và anh trai đều sẽ mua cho cô, mấy năm nay cô không động đến tiền lì xì, bình thường mua không ít đồ ăn vặt và tạp chí, mỗi năm có thể tích góp một khoản tiền tiêu vặt, số tiền tiết kiệm được cho đến bây giờ là một con số khả quan, mua ba sợi dây chuyền vàng cũng được chứ nói gì là một sợi!

Chính vì thế mà Lâm Tiếu bắt đầu cân nhắc, nếu không cô sẽ tặng dây chuyền vàng cho chị Tiểu Vân làm quà, dù sao thì đồ ăn mà chị Tiểu Vân mang đến, cô là người ăn nhiều nhất nhà mà!

Lữ Tú Anh nhìn bộ dạng của Lâm Tiếu liền biết cô tưởng đó là thật, vỗ đầu Lâm Tiếu một cái: “Con tin lời anh con nói nhảm à?”

Đến tiền của bà Lâm Dược Phi cũng không cần, làm sao có thể để Tiếu Tiếu bỏ tiền ra chứ?

“Vợ của anh con, để nó tự tặng dây chuyền vàng cho vợ đi!” Lữ Tú Anh giải quyết dứt khoát, thật ra bà chỉ muốn thể hiện thái độ của mình, bây giờ trong nhà không ai là thiếu tiền mua dây chuyền vàng cả, ngay cả tiền tiết kiệm của Lâm Tiếu cũng mua được, tuy Lữ Tú Anh không tìm hiểu những chuyện này nhưng bà chắc chắn việc kinh doanh năm nay của Tiểu Vân rất khá.

Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi cười nói: “Con phải cố gắng vào, nếu không sau này Tiểu Vân kiếm được nhiều tiền hơn con đấy.”

Lâm Dược Phi phất tay: “Mẹ cứ đùa.”

Lợi nhuận bán măng, bán nấm, bán tôm, bán vịt sốt, có thể sánh bằng tiền xây nhà à?

Nhưng anh đã đề xuất với Thẩm Vân làm vận tải, nếu Thẩm Vân làm được, thì lợi nhuận sẽ khả quan hơn.

Lâm Dược Phi là người tiên phong mở công ty xây dựng tư nhân. Nếu như Thẩm Vân cũng thế, mở công ty vận chuyển, hai người họ sẽ là người đứng đầu ngọn gió ở thời đại này.

Nhưng Thẩm Vân có làm hay không thì Lâm Dược Phi không biết.

Nếu cô ấy không làm được, kinh doanh nhỏ như bây giờ là Lâm Dược Phi cũng đã thấy rất đủ rồi. Lâm Dược Phi có lối tư duy theo kiểu cũ, kiếm tiền nuôi cả nhà là trọng trách của đàn ông. Vợ không cần kiếm tiền, anh kiếm tiền nuôi vợ là việc nên làm, vợ kiếm được bao nhiêu tiền thì đó đều là bổ sung vào.

Nếu Thẩm Vân có khả năng đó, chắc chắn Lâm Dược Phi sẽ làm bệ đỡ cho cô ấy, nhưng anh chỉ có thể bắt đầu hỗ trợ tài chính.

Lâm Dược Phi không biết nhân vật chính trong tiểu thuyết trọng sinh sảng văn kiếm tiền khắp nơi như thế nào, hễ là việc gì kiếm được tiền thì cũng phải làm, một người bước chân vào mười mấy hay thậm chí là mấy chục ngành nghề, cuối cùng thành lập đế chế thương nghiệp của mình… Kiểu người này chắc hẳn đã là một người rất giỏi trước khi trọng sinh, nhưng trong tiểu thuyết viết bọn họ lúc trước khi trọng sinh không đúng tí nào.

Dù sao thì Lâm Dược Phi không thể không thừa nhận, dù trọng sinh rồi, anh vẫn là anh. Đương nhiên, với kinh nghiệm hơn chục năm ở kiếp trước, kiếp này lại đứng ở trên độ cao mà kiếp trước không đạt được rèn luyện nhiều năm, Lâm Dược Phi đã trưởng thành và tiến bộ hơn rất nhiều.

Nhưng cực hạn của anh là thành lập một công ty xây dựng nhà đất, lại mở thêm một công ty vận chuyển là chuyện không thể nào. Điều duy nhất Lâm Dược Phi có thể làm là hỗ trợ tài chính khởi nghiệp cho Thẩm Vân, nếu Thẩm Vân làm được thì tốt, nếu Thẩm Vân không làm được thì chỉ có thể đành tiếc nuối từ bỏ cơ hội làm ăn này.

Lâm Dược Phi nhìn thoáng qua em gái mình: “Tiếu Tiếu, khi em lớn có muốn bắt đầu kinh doanh kiếm nhiều tiền không?”

Lâm Tiếu không chút do dự nói: “Không muốn!”

Lữ Tú Anh lắc đầu cười: “Nhìn Tiếu Tiếu là biết con bé không có ý định kinh doanh rồi.” Lâm Tiếu không quá quan tâm đến chuyện làm ăn buôn bán.

Bà ngoại nói: “Tiếu Tiếu không thể đi buôn bán, Tiếu Tiếu mà buôn bán thì sẽ rất phung phí tài năng, con bé nên làm nhà nghiên cứu khoa học.”

Lâm Tiếu gật đầu, giải thích thêm một chút về mục tiêu mà bà ngoại nói: “Cháu muốn làm nhà toán học!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.