Vì đồ ăn chị Tiểu Vân mang đến nhà quá ngon, lại được mẹ làm nên càng ăn ngon hơn. Món tôm sốt cà chua chua ngọt ngọt, thịt tôm vừa giòn vừa dai, mỗi miếng ăn vào đều vô cùng thỏa mãn, sườn xào măng, không chỉ có vị thơm của măng mùa đông mà còn có vị ngon của sườn.
Mẹ và bà ngoại liên tục nói với Lâm Tiếu rằng sẽ mang đồ ăn đến cho cô.
Bà ngoại nói: “Không phiền, bà và mẹ cháu cùng nhau nấu cơm nên không mệt.”
Mẹ nói: “Dù không nấu cơm cho con, mẹ và bà cũng cần phải ăn cơm, nấu cơm cho con chỉ là thêm một ít thức ăn thôi.”
“Nếu con chê mẹ lái xe máy đi đưa cơm cho con làm đồ ăn nguội, vậy mẹ cũng sẽ ngồi xe buýt giống con.”
Cuối cùng Lâm Tiếu không thể chống đỡ lại được những đòn tấn công liên tiếp từ mẹ và bà ngoại, đồng ý để mẹ đi đưa cơm cho mỗi ngày.
“Chỉ cần đưa bữa trưa thôi, bữa tối con sẽ về nhà ăn.” Đây là bước nhượng bộ lớn nhất của Lâm Tiếu.
Có muốn học bù vào kì nghỉ đông hay không, Lâm Tiếu có thể tự do chọn lựa, có muốn học tiết tự học buổi tối hay không, đương nhiên là Lâm Tiếu càng có thể tự chọn. Lâm Tiếu quyết định đi học buổi sáng và buổi chiều, sau đó về ăn cơm tối, không ở lại trường học tiết tự học buổi tối.
Lữ Tú Anh vui vẻ ra mặt: “Được được được, thế này được đấy.”
Lâm Tiếu thích học như vậy, đương nhiên là cô thích rồi, nhưng Lữ Tú Anh không muốn Lâm Tiếu quá vất vả, dù sao cũng là nghỉ đông mà.
Ngày đầu tiên Lữ Tú Anh đưa cơm trưa cho Lâm Tiếu, hai người họ đã hẹn gặp nhau ở lan can trên sân thể dục. Vì từ phòng Lâm Tiếu đến nhà ăn sẽ đi qua sân thể dục, Lữ Tú Anh đặt tay qua kẽ hở trên lan can đưa cơm cho Lâm Tiếu, làm như vậy thì Lâm Tiếu sẽ không cần đi đường vòng.
“Tuệ Mẫn, dì đưa đồ ăn cho Tiếu Tiếu nhiều lắm, con ăn cùng con bé nhé.” Lữ Tú Anh nói với Chu Tuệ Mẫn, bà biết Lâm Tiếu hay ăn cơm cùng Chu Tuệ Mẫn nên đã nấu nhiều hơn một chút.
Chu Tuệ Mẫn cười nói: “Con cảm ơn dì ạ.”
Lâm Tiếu mang theo hộp cơm to đến nhà ăn, Chu Tuệ Mẫn đến ô cửa lấy cơm, Lâm Tiếu đi chiếm chỗ ngồi. Chu Tuệ Mẫn lấy cơm xong, cô ấy ngồi xuống cạnh Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đã lấy các ngăn cơm ra, đặt chúng ở trên bàn.
“Ôi nhiều đồ ăn quá!” Chu Tuệ Mẫn kinh ngạc nói: “Mẹ cậu khéo tay quá!”
Hộp cơm có ba tầng, tầng thứ nhất có canh măng thịt viên, tầng thứ hai sườn xào chua ngọt và cơm, tầng còn lại đặt cam và táo đã cắt sẵn.
Mỗi món Lâm Tiếu đều chia cho Chu Tuệ Mẫn ăn thử một ít, cuối cùng Chu Tuệ Mẫn không ăn hết chỗ cơm cô ấy gọi. Mẹ Lâm Tiếu giỏi thật, làm được những món ăn vừa ngon vừa đẹp mắt.
Tất cả các học sinh đều ăn trong nhà ăn cùng một lúc, có không ít bạn đã thấy mẹ Lâm Tiếu đến đưa cơm cho cô.
Ngày hôm sau, Bạch Huyên và Trương Quân Nhã cùng nhau cầm đũa sang ăn thử món mẹ Lâm Tiếu làm, cũng may là Lữ Tú Anh làm thức ăn đủ nhiều.
Việc mẹ của Lâm Tiếu đưa đồ ăn nhanh chóng lan truyền trong lớp, các bạn cũng rất ngưỡng mộ. Lý Dương Trạch về nhà xin cha mẹ cậu, cậu cũng muốn cha mẹ đưa cơm cho mình.
Mẹ cậu hỏi: “Nhà ai thế, nhà ăn có sẵn cơm thì không ăn, lại chạy ngược chạy xuôi đi đưa cơm.”
Lý Dương Trạch: “Lâm Tiếu ạ.”
Mẹ Lý Dương Trạch trợn trắng mắt: “Nếu con học giỏi bằng một nửa con bé, đừng nói đến việc mỗi ngày đưa cơm, mẹ sẽ cho con một bữa tiệc thịnh soạn.”
Cũng may là Lữ Tú Anh chỉ đưa cơm cho Lâm Tiếu vài ngày, chuỗi ngày các bạn chảy nước miếng vì hộp cơm của Lâm Tiếu cũng không quá lâu, sau khi Lâm Tiếu tham gia học bù vài ngày vào kì nghỉ đông rồi xin nghỉ.
Không phải cô lười không muốn học, mà là Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc đang tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, đợi khi các trường trung học bước vào kì nghỉ, lập tức sắp xếp hoạt động tham quan các trường đại học cho các thành viên của đội tập huấn quốc gia, mời các học sinh và phụ huynh của họ cùng tham gia.
Lâm Dược Phi biết được tin này, liền tăng tốc hoàn thành công việc của năm trước.
Mẹ, bà ngoại và anh trai đi cùng, cả nhà đi cùng Lâm Tiếu, mở ra hành trình đi đến Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc.
Tiểu Hoàng lại được giao cho dì Đỗ trông giúp, Lâm Tiếu nhờ: “Dì Đỗ đừng cho Tiểu Hoàng ăn quá nhiều, Tiểu Hoàng bây giờ đã béo lắm rồi.”
Nếu được ăn ngon ở nhà dì Đỗ, chắc chắn Tiểu Hoàng sẽ không nghĩ đến chuyện về nhà nữa!
"Chị Tiểu Vân có rảnh đi cùng chúng ta không?" Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi: "Để anh hỏi cô ấy."
Sau khi Thẩm Vân nghe thấy sẽ cùng Lâm Tiếu đi tham quan trường đại học thì lập tức nói: "Em cũng đi!"
Lâm Dược Phi có chút kinh ngạc, anh vốn cho là Thẩm Vân chắc chắn sẽ không đi, năm trước là thời điểm buôn bán hàng hoá Nam Bắc của Thẩm Vân phát triển nhất, bây giờ Thẩm Vân lại muốn bỏ buôn bán đi xa nhà.
Lâm Dược Phi nhắc nhở cô ấy: "Chuyến đi này ít nhất phải mất một tuần lễ."
Thẩm Vân vẫn không chút do dự: "Không sao, các nhân viên cửa hàng gần đây cũng quen việc rồi, em đã dặn dò xong từ trước, đi một tuần không có vấn đề gì."
Đây là Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc đấy.
Mặc dù Thẩm Vân cũng cố gắng thi đậu đại học, nhưng những trường danh tiếng này vẫn là thánh địa mơ ước không thể chạm tới trong lòng cô ấy. Về cả trình độ lẫn kiến thức, đáy lòng Thẩm Vân vẫn luôn có khao khát, nếu không cô ấy cũng sẽ không dành thời gian mấy năm để thi đại học. Hiện tại cơ hội "hành hương" bày ở trước mắt, Thẩm Vân sẽ không cam lòng bỏ lỡ.
Lâm Dược Phi nhìn vẻ mặt khao khát của Thẩm Vân, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, cười nói: "Cánh cổng của Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh vẫn luôn rộng mở, nếu biết em thích như thế thì đã sớm dẫn em đi tham quan."
Thẩm Vân lắc đầu: "Vậy cũng không giống nhau."
Tự mình đi tham quan trường đại học, sẽ có giáo viên tuyển sinh đưa đi tham quan giới thiệu trong suốt quá trình sao?
Tự mình đi tham quan trường đại học, sẽ thấy giáo viên của ba trường học tranh cướp giành giật Lâm Tiếu sao?
Thẩm Vân chỉ là chị dâu tương lai của Lâm Tiếu thôi cũng đã cảm thấy vinh dự. Cô ấy có thể hiểu được tại sao khoảng thời gian gần đây cái đuôi của Lâm Dược Phi lại vểnh lên trời, nói chuyện phiếm với người khác khi mở hay ngậm miệng luôn kèm theo câu “Em gái tôi”.
Nếu như Thẩm Vân có một cô em gái ruột như thế, không chừng cô ấy còn làm quá hơn Lâm Dược Phi.
Cả nhà cùng nhau xuất phát, đương nhiên không thể ở ký túc xá trường đại học.
"Sau khi tới thì tìm quán trọ ở xung quanh đi." Lâm Dược Phi nhướng mày một cái, để Lâm Tiếu chọn trước: "Tiếu Tiếu, em muốn ngủ cùng phòng với ai?"
Lâm Tiếu hơi do dự, vừa lén nhìn sắc mặt của mẹ và bà ngoại, vừa thử thăm dò nói: "Em và… chị Tiểu Vân một phòng."
Ở nhà Lâm Tiếu ngủ cùng phòng với mẹ và bà ngoại mỗi ngày, ở quán trọ ngủ cùng chị Tiểu Vân rất mới lạ.
Lữ Tú Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của Lâm Tiếu, cô vừa muốn ngủ cùng phòng với chị Tiểu Vân, lại vừa lo rằng mẹ và bà ngoại sẽ “ghen tỵ”.
"Vậy con ngủ cùng chị Tiểu Vân đi! Sao nào, con là bánh ngọt thơm ngon à? Ba người chúng ta phải tranh giành ngủ cùng con à?"
Lâm Tiếu cười ha ha: "Con là bánh ngọt thơm ngon của cả nhà."
Lữ Tú Anh cũng cảm thấy sắp xếp như vậy không tệ, Thẩm Vân và Lâm Tiếu ngủ cùng nhau hẳn là sẽ thoải mái hơn chút. Người duy nhất phải dặn dò là Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu khi thu dọn hành lý có mang theo mấy quyển sách: "Ở trong quán trọ không cho phép đọc sách quá muộn."
Người duy nhất không hài lòng với sự sắp xếp phòng này chỉ có Lâm Dược Phi, anh muốn ở một phòng với Thẩm Vân!
Mà bây giờ một nam một nữ ở quán trọ còn phải mang theo giấy chứng nhận kết hôn, Lâm Dược Phi vuốt râu: "Mẹ, hay là con và Tiểu Vân lĩnh chứng trước."
Lữ Tú Anh giật mình, căng thẳng nhìn Lâm Dược Phi: "Sao đột nhiên lại muốn lĩnh chứng, có phải Tiểu Vân… có rồi không?"
Lâm Dược Phi: "Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy?"
Anh chỉ là hơi không đợi được, không chờ nổi đến khi Tiểu Vân tốt nghiệp đại học rồi mới kết hôn. Hiện tại nếu có một tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay, chẳng phải có thể quang minh chính đại ở cùng Tiểu Vân trong quán trọ sao.
Lữ Tú Anh thở phào một hơi: "Vậy hai con tự bàn bạc với nhau đi, hai con nghĩ xem khi nào kết hôn, khi nào tổ chức tiệc rượu đều được."
"Bây giờ phòng tân hôn cũng đã có, các con kết hôn sớm một chút cũng tốt."
Hiện tại Tiểu Vân nghỉ đông với nghỉ hè không ở ký túc xá đại học thì cũng chỉ ở trong cửa hàng, sống như vậy rất tủi thân. Nếu Lâm Dược Phi và Tiểu Vân kết hôn thì nghỉ đông và nghỉ hè có thể ở phòng tân hôn.
Thành phố đại học tuy hơi xa, nhưng cuối tuần vẫn có thể trở về, cuối tuần Thẩm Vân cũng có thể trở về tắm rửa, dùng máy giặt giặt quần áo, sinh hoạt chắc chắn thoải mái và thuận tiện hơn hiện tại.
Lâm Dược Phi càng tính càng phấn khởi: "Về con sẽ bàn bạc kỹ hơn với Tiểu Vân."