Thẩm Vân vẫn còn đang đi học, bọn họ chắc chắn sẽ không có con, nhưng kết hôn vẫn có thể thực hiện. Đương nhiên, hiện tại kết hôn không thể giấu diếm trường đại học, có rất ít sinh viên kết hôn trong lúc học đại học, lối sống vẫn còn chưa cởi mở như sau này. Nhưng anh có thể nhờ quan hệ trước, để các giáo viên giữ bí mật giúp Thẩm Vân, cố gắng xử lý chuyện này một cách nhẹ nhàng, phải không gây ảnh hưởng quá lớn đến Thẩm Vân.
Trước giờ xuất phát, cả nhà tự thu dọn hành lý của mình.
Lữ Tú Anh mang theo đầy đủ đồ dùng như khăn mặt, khăn tắm, chậu nhựa, ga trải giường, vỏ chăn và vỏ gối.
Vì Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu ngủ riêng nên Lữ Tú Anh phải mang hai phần ga trải giường, vỏ chăn và vỏ gối, một phần mình dùng, một phần cho Lâm Tiếu dùng.
Lữ Tú Anh không thể nào chấp nhận việc da của mình tiếp xúc với giường trong quán trọ, cũng không muốn để cho Lâm Tiếu tiếp xúc.
Bà ngoại nói: "Đừng mang cho mẹ, mẹ không kỹ tính như con."
Lâm Tiếu thấy mẹ cũng không mang cho anh trai, nên tò mò hỏi: "Anh trai không cần sao ạ?"
Lữ Tú Anh: "Anh con da dày thịt béo, không cần đến."
Lâm Tiếu cười to ha ha.
Trước khi ra khỏi cửa, Lữ Tú Anh mang theo một chồng bánh thật dày, còn nấu một nồi trứng trà lớn, cầm mấy quả táo rửa sạch lau khô rồi cất vào trong túi nhựa, chuẩn bị cho trên đường nếu đói bụng sẽ lấy để ăn.
Lâm Dược Phi: "Mẹ, thế này cũng nhiều quá rồi."
Lữ Tú Anh: "Nhiều chỗ nào, chúng ta năm người đấy, năm người chuẩn bị chút đồ ăn này thì nhiều chỗ nào?"
Lâm Dược Phi: "Sáng sớm đã ăn bữa sáng rồi mới đi ra ngoài, không cần ăn cơm trên đường, giữa trưa thì tìm chỗ ăn cơm, cho dù muộn một chút, một hai tiếng nhất định cũng có thể được ăn cơm."
Lâm Dược Phi cảm thấy không cần mang đồ ăn trên đường.
Lữ Tú Anh dĩ nhiên không đồng tình với Lâm Dược Phi: "Sau khi đến, ai biết sẽ có chỗ ăn cơm hay không, tìm thấy quán cơm phù hợp không, còn không bằng ăn chút đồ ăn nhà mình mang."
Lữ Tú Anh vẫn rất kén chọn với quán cơm bên ngoài, nhìn bẩn thỉu thì kiên quyết không được, giá cả đắt cũng xót, bây giờ điều kiện trong nhà tốt, thỉnh thoảng đến quán cơm cao cấp ăn tiệc thì Lữ Tú Anh còn có thể chấp nhận, nhưng nếu ăn cơm ở ngoài mà gặp phải quán cơm vừa đắt vừa khó ăn còn không biết có sạch sẽ hay không, thì Lữ Tú Anh sẽ hối hận rất nhiều ngày.
"Ăn quán cơm như thế còn chẳng bằng ăn mì ăn liền. Đúng rồi, mẹ phải mang thêm mấy gói mì ăn liền."
Lâm Dược Phi lắc đầu bất lực, anh nói hai câu, mẹ còn mang theo nhiều đồ hơn.
"Còn may là lái xe đi." Lâm Dược Phi nói.
Bọn họ cũng từng cân nhắc ngồi xe lửa, nhưng tự lái xe thì thuận tiện mang đồ hơn, hiện tại tốc độ xe lửa cũng không nhanh hơn ô tô bao nhiêu. Hơn nữa Lâm Dược Phi không thích điều kiện trên xe lửa hiện tại, anh thà tự lái xe cho dù có mệt mỏi một chút.
Cuối cùng cả nhà quyết định lái xe đi, đầu tiên đến Bắc Kinh, rồi đến Hợp Phì, sau đó về nhà.
Ngày xuất phát, trời còn chưa sáng, Lâm Tiếu đã bị mẹ gọi dậy từ trong chăn, mê mang ăn bữa sáng, đi ra ngoài gió thổi lạnh mới tỉnh táo một chút.
Lâm Tiếu chạy một mạch vào trong xe anh trai, nhưng trong xe cũng lạnh như băng.
"Anh, tại sao không khởi động xe sớm hơn, mở điều hoà không khí lên đi." Lâm Tiếu nói.
Lâm Dược Phi nhìn em gái một cái: "Run một lát là ấm."
Santana lái trên con đường vắng vẻ vào sáng sớm mùa đông, rất nhanh đã đến đại học của Tiểu Vân, Tiểu Vân đã xách hành lý chờ ở ven đường từ lâu.
"Có lạnh không, cháu đợi bao lâu rồi? Đứa nhỏ ngốc này, nên để chúng ta chờ cháu, chúng ta chờ ở trong xe không lạnh." Lữ Tú Anh nói.
Thẩm Vân cười nói: "Không lạnh, không lâu ạ."
Cả nhà cùng ra ngoài, Lâm Tiếu tiếc nuối nói: "Chỉ thiếu Tiểu Hoàng, nếu có thể mang Tiểu Hoàng đi thì tốt."
Đáng tiếc Tiểu Hoàng không thể ở quán trọ.
Lâm Dược Phi: "Tiểu Hoàng chắc chắn thích ở nhà dì Đỗ hơn."
Thế mà Tiểu Hoàng vẫn còn nhớ rõ nhà dì Đỗ, khi đưa Tiểu Hoàng qua, vừa vào nhà dì Đỗ đã vui vẻ chạy vòng quanh.
Chỉ là Lâm Dược Phi vẫn thuận theo lời em gái mà tưởng tượng một chút: "Nếu muốn mang Tiểu Hoàng cùng ra ngoài, sau này chỉ có thể mua một chiếc xe nhà di động."
Lâm Tiếu chưa từng nghe qua "Nhà di động", hiếu kỳ hỏi: "Đó là cái xe giống nhà ở sao?"
Vậy mà thật sự là xe giống như nhà.
Lâm Dược Phi gật đầu: "Đúng, ở bên trong có thể ăn cơm, đi ngủ, tắm rửa."
Lâm Tiếu kinh ngạc, lại còn có thể tắm rửa ở bên trong, xe đúng thật là lớn như nhà.
"Anh, xe lớn như vậy, anh lái được không?" Lâm Tiếu lo lắng mà nhìn anh trai.
Lâm Dược Phi: "Anh lái xe, chứ không phải đẩy xe."
Lữ Tú Anh cũng là lần đầu tiên nghe về xe nhà di động: "Trong xe còn có giường, vậy buổi tối có thể ngủ luôn trên xe."
"Nếu sau này thật sự có loại xe này, mẹ ra ngoài sẽ không ở quán trọ. Các con đến quán trọ ngủ, mẹ ngủ ở trên giường trong xe."
Lâm Dược Phi cười lắc đầu, anh biết mẹ sẽ chọn như vậy, mẹ không thích ngủ ở giường trong quán trọ.
Từ thành phố đại học đi thẳng về phía nam, đón mặt trời mọc, Lâm Dược Phi đi lên cao tốc. Đường cao tốc Bắc Kinh vừa xây xong, hai tháng trước mới chính thức thông xe toàn tuyến, Lâm Dược Phi cũng lần đầu đi.
"Lâm Tiếu, nhìn kỹ bản đồ, nếu đi sai trên đường cao tốc thì đi đường vòng sẽ rất xa." Lâm Dược Phi căn dặn em gái.
Lâm Tiếu cầm bản đồ in mới nhất trong tay: "Chưa sai gì cả."
Hiện tại trên đường cao tốc, biển báo giao thông không nhiều, không rõ ràng giống như sau này, hướng dẫn càng không có, trên đường đi Lâm Dược Phi toàn bộ đều nhờ Lâm Tiếu nhìn bản đồ.
Cũng may Lâm Tiếu vẫn đáng tin, mỗi lần rẽ cô đều sẽ nói trước cho anh trai, ô tô thuận lợi đi trên cao tốc.
"Tốt!" Lâm Dược Phi khích lệ em gái.
Sau khi xuống cao tốc thì vừa đến giữa trưa, Lâm Dược Phi nói: "Mẹ, con đã nói không cần mang nhiều đồ ăn như vậy, còn kịp đến quán cơm ăn trưa này."
Tuy lái xe đi ngang qua mấy quán cơm nhỏ, cả nhà lần lượt đi vào, quán nào cũng không được sạch cho lắm. Cuối cùng vẫn trở lại xe, lấy nước ấm trong bình giữ nhiệt, ăn bánh nướng áp chảo và trứng trà mà Lữ Tú Anh mang theo.
Lữ Tú Anh cho mỗi người một cái túi nilon, bọc lên tay vừa sạch sẽ vừa thuận tiện. Lâm Tiếu kẹp trứng trà vào trong bánh nướng áp chảo, dùng sức bóp, trứng trà bị bóp bẹp, cắn một cái có hương vị của bánh nướng áp chảo, vị mặn của lòng trắng trứng cùng cảm giác tinh tế của lòng đỏ trứng.
Lâm Tiếu cắn một miếng lớn, bị nghẹn, Lữ Tú Anh vội vàng đưa bình giữ nhiệt cho cô: "Uống nước cho xuôi."
Ăn cơm trưa xong cũng không vội, Lâm Dược Phi tiếp tục để em gái chỉ đường: "Đi, đến Thanh Hoa."
Dựa theo thời gian các giáo viên tuyển sinh của các trường đã sắp xếp, Đại học Thanh Hoa là trạm thứ nhất, Đại học Bắc Kinh là trạm thứ hai, Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc là trạm dừng thứ ba.
Đến cổng Đại học Thanh Hoa, việc đầu tiên là chụp ảnh.
Lâm Dược Phi dựng máy ảnh lên, trong khung ngắm nho nhỏ chụp lại cả người đứng ở cổng trường học và bốn chữ "Đại học Thanh Hoa" cao cao phía trên cổng.
Chụp cho mẹ, chụp cho bà ngoại, chụp cho Thẩm Vân, chụp cho Lâm Tiếu, cuối cùng còn nhờ người qua đường chụp giúp một bức ảnh cho cả nhà.
Bà ngoại đếm số ảnh chụp: "Dùng ít lại, phía sau còn có Đại học Bắc Kinh và Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc đấy." Chỉ riêng cổng Đại học Thanh Hoa đã chụp nhiều tấm như vậy, trong trường học chắc chắn cũng phải chụp hình.
Lâm Dược Phi bảo bà ngoại yên tâm: "Mang theo mấy cuộn phim mà, chụp hết lại đổi."
Cả gia đình cùng nhau đi vào Đại học Thanh Hoa, chờ sau khi Lâm Tiếu gặp mặt giáo viên tuyển sinh và các học sinh khác trong đội tập huấn quốc gia, mọi người trong nhà và Lâm Tiếu tách nhau ra.
"Lâm Tiếu, em đi theo giáo viên và các bạn học, anh và mọi người đi dạo trong trường học, sau đó đến quán trọ cất hành lý rồi tới đón em trước giờ cơm tối."
Lâm Dược Phi lại đổi máy nhắn tin mới, để lại máy nhắn tin tiếng Trung cũ của mình cho Lâm Tiếu, trở về gửi tin nhắn đến máy nhắn tin cho Lâm Tiếu là có thể gặp mặt.
Hoạt động tham quan hôm nay, tất cả các giáo viên tuyển sinh đều tới, các giáo viên nhiệt tình tiếp đón học sinh và phụ huynh, nghe thấy Lâm Dược Phi muốn rời đi, vội vàng nói: "Phụ huynh cũng có thể cùng đi tham quan với chúng tôi."
"Không sao, chúng tôi tự đi dạo." Lâm Dược Phi đã sớm quan sát kỹ, mặc dù hôm nay có không ít phụ huynh đi theo, nhưng hai phụ huynh cùng đến cũng không nhiều, đại đa số chỉ có một phụ huynh đi cùng, còn gần một nửa học sinh xung quanh đều đến một mình mà không có phụ huynh đi cùng.
Cả nhà cùng đến như Lâm Tiếu, tạm thời chỉ có mỗi nhà mình, bọn họ vẫn nên tách ra đi riêng thì tốt hơn.
Mọi người theo tới chỉ vì tham gia náo nhiệt và dạo chơi Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, cuối cùng Lâm Tiếu lựa chọn trường đại học nào, một trăm phần trăm là do Lâm Tiếu quyết định, cả nhà đều không can thiệp vào quyết định của cô. Vì vậy bọn họ không cần thiết đi theo đội ngũ để nghe giáo viên giới thiệu ưu điểm của Đại học Thanh Hoa.
Bốn người lớn cùng nhau đưa Lâm Tiếu đến, Lâm Tiếu ở trong đám bạn học quả thật đã thu hút sự chú ý nho nhỏ.
Có bạn học hỏi: "Lâm Tiếu, nhà cậu ở Bắc Kinh sao, cả nhà đều đến cùng cậu."
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không phải, tất cả mọi người muốn đến nhìn Đại học Thanh Hoa với Đại học Bắc Kinh nên cùng lái xe đến. Nhà tớ cách Bắc Kinh không tính là xa, sáng sớm đi, đến giữa trưa là tới rồi."