Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 427: Chương 427




"Vì sao vậy ạ?" Lâm Tiếu muốn nghe lý do của chị Tiểu Vân.

Góc độ suy nghĩ của Thẩm Vân và Lâm Dược Phi không giống nhau, cô ấy nói: "Bắc Kinh gần nhà, Hợp Phì cách nhà hơi xa."

Thẩm Vân nói cho Lâm Tiếu: "Em còn nhỏ như vậy đã phải rời nhà lên đại học, mẹ và anh trai của em đều rất không nỡ."

Lần này trước khi ra ngoài tham quan đại học, Lữ Tú Anh vừa thu xếp hành lý, vừa nghĩ đến Lâm Tiếu ngoảnh lại đã phải rời nhà lên đại học, hốc mắt lặng lẽ đỏ.

Bầu không khí hòa thuận và mối quan hệ thân thiết của gia đình Lâm Tiếu là điều khiến Thẩm Vân ghen tỵ nhất.

Thẩm Vân nói với Lâm Tiếu: "Nếu em đến Bắc Kinh học đại học, cuối tuần anh của em sẽ có thể lái xe đưa mẹ tới thăm em."

Nếu đến Hợp Phì học đại học, tuyến đường lái xe quá xa, rất khó để đến thăm Lâm Tiếu vào cuối tuần.

Lữ Tú Anh đã sớm sắp xếp trong nhà, nếu như Lâm Tiếu học đại học ở Bắc Kinh, cuối tuần có thể lái xe đến cầm quần áo bẩn và vỏ chăn ga giường mà Lâm Tiếu không tiện giặt tay về nhà rồi giặt bằng máy giặt, còn có thể đưa chút đồ ăn ngon cho Lâm Tiếu.

Thẩm Vân còn nói một tin khiến Lâm Tiếu hết sức kinh ngạc: "Mẹ em nói, nếu em học đại học ở Bắc Kinh, bà ấy sẽ đi học lái xe và thi bằng lái xe."

Lâm Tiếu kinh ngạc trợn tròn mắt: "Mẹ cũng đi học lái xe sao ạ?"

Chuyện học lái xe này, anh trai đã đề cập đến rất nhiều lần với mẹ, nhưng mẹ vẫn không đủ can đảm, cảm thấy tuổi mình quá cao, học không được, cứ cho là lấy được bằng lái, thì cũng không dám lái xe ra đường.

Lâm Tiếu không ngờ mẹ lại thay đổi quyết định.

Thẩm Vân: "Mẹ em nghĩ anh trai em công việc cũng rất bận rộn, cuối tuần thật khó mới có thể nghỉ ngơi một chút, lái xe qua lại đi một chuyến đến Bắc Kinh cũng rất mệt mỏi. Nếu bà ấy có thể học lái xe, cuối tuần tự bà ấy cũng có thể đến đại học thăm em, mà không cần anh trai em vất vả."

Từ tận đáy lòng Thẩm Vân rất ghen tị với Lâm Tiếu, cũng ghen tị với Lâm Dược Phi.

Lữ Tú Anh cũng không bỏ rơi bất kỳ ai, đều cân nhắc thay hai đứa nhỏ.

"Oa!" Lâm Tiếu tưởng tượng trong đầu một chút hình ảnh mẹ lái xe chạy như bay trên đường cao tốc, cảm thấy mẹ rất đẹp trai.

"Mẹ chắc chắn có thể học lái xe được." Lâm Tiếu rất có lòng tin đối với Lữ Tú Anh.

Tay chân mẹ tay linh hoạt hơn Lâm Tiếu, lúc thi bằng lái xe máy đã vượt qua một cách nhẹ nhàng chỉ với một lần thi. Lâm Tiếu tin mẹ thi bằng lái ô tô cũng không thành vấn đề.

Nếu mẹ đã sớm có ý định, vì sao không nói với mình, trong lòng Lâm Tiếu nổi lên nghi ngờ, sau đó nhanh chóng hiểu được, tuy mẹ không nỡ để cô đi cách nhà quá xa, nhưng cũng không muốn nói ra, làm ảnh hưởng tới lựa chọn của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu có chút phiền não thở dài một hơi, mẹ không nên giấu diếm cô, cảm nhận của người nhà đối với Lâm Tiếu mà nói rất quan trọng, cô muốn đưa những yếu tố ảnh hưởng này vào.

Đề xuất của anh trai và nỗi nhớ của mẹ, tất cả đều được Lâm Tiếu ghi lại vào cuốn sổ nhỏ trong lòng mình, tổng hợp suy xét tất cả các yếu tố, cuối cùng mới có thể đưa ra điểm số cuối cùng cho ba trường đại học.

"Không còn sớm nữa, ngày mai còn phải dậy sớm đấy, mau ngủ đi." Thẩm Vân nói.

"Chị Tiểu Vân ngủ ngon."

Hai phút sau khi Lâm Tiếu chúc ngủ ngon, trong bóng đêm lại nhỏ giọng gọi: "Chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân."

Thẩm Vân vội vàng hỏi: "Sao thế?"

Lâm Tiếu: "Chị Tiểu Vân, em không ngủ được, chúng ta nói chuyện thêm hai câu nữa đi."

Thẩm Vân cười: "Được."

Lâm Tiếu: "Chị Tiểu Vân, chị thích kinh doanh cửa hàng trang sức hơn, hay buôn bán hàng hóa Nam Bắc hơn?"

"Việc này có gì thích với không thích?" Thẩm Vân cảm thấy những gì Lâm Tiếu nói đều rất trẻ con.

Nếu như nhất định phải chọn một công việc kinh doanh thích hơn: "Hàng hóa Nam Bắc đi."

Bởi vì hiện tại tiền kiếm được từ kinh doanh hàng hóa Nam Bắc đã vượt qua cửa hàng trang sức, đương nhiên kinh doanh nào kiếm được nhiều tiền hơn thì Thẩm Vân thích cái đó hơn.

Trong bóng tối, giọng nói của Lâm Tiếu có chút hân hoan: "Có thật không ạ?"

Lâm Tiếu cũng thích chị Tiểu Vân kinh doanh hàng hóa Nam Bắc hơn, bởi vì sẽ có đồ ăn ngon đi vào trong bụng cô.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, Thẩm Vân nghe thấy giọng nói của Lâm Tiếu đã buồn ngủ, nói: "Mau ngủ đi."

Lâm Tiếu lại chúc chị Tiểu Vân ngủ ngon một lần nữa.

Hai phút sau, Thẩm Vân lại nghe thấy Lâm Tiếu nhỏ giọng gọi: "Chị Tiểu Vân, chị ngủ rồi sao?"

Thẩm Vân: "Vẫn chưa, sao thế?"

Lâm Tiếu: "Em vẫn không ngủ được."

"Chị Tiểu Vân, ngày mai chúng ta cùng đến nhà ăn của Đại học Thanh Hoa ăn nhé."

"Được."

Thẩm Vân lại trò chuyện thêm hai câu nữa với Lâm Tiếu, thấy thời gian thật sự hơi trễ, đến sáng mai thức dậy là đã không ngủ đủ tám giờ, nên thúc giục Lâm Tiếu đi ngủ.

"Ừm, lần này em chắc chắn có thể ngủ." Lâm Tiếu lại nhắm mắt vào.

 

Nhưng mà hai phút sau, Thẩm Vân lại lần nữa nghe được Lâm Tiếu nhỏ giọng hỏi: "Chị Tiểu Vân."

Thẩm Vân nhắm mắt lại, yên lặng nằm trên giường, không trả lời Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu chưa từ bỏ ý định, lại hỏi với giọng cáu kỉnh: "Chị Tiểu Vân, chị ngủ rồi à?"

Thẩm Vân tiếp tục giả vờ ngủ, không để ý tới Lâm Tiếu.

 

Sau vài giây đồng hồ, Lâm Tiếu không nghe thấy động tĩnh, tin rằng Thẩm Vân đã ngủ.

Cô khẽ thở dài một hơi: "Haiz, chị Tiểu Vân ngủ nhanh thật đấy."

Hai phút sau, Thẩm Vân nghe được tiếng hít thở của Lâm Tiếu trở nên nhẹ nhàng và đều, hiển nhiên là đã ngủ say.

Thẩm Vân cười bất lực trong bóng tối, Lâm Tiếu không ngủ được đều là gạt người, vừa rồi rõ ràng là cố gắng cưỡng lại cơn buồn ngủ để tán gẫu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tiếu bị chị Tiểu Vân đánh thức, kinh ngạc nhìn sắc trời sáng rỡ ngoài cửa sổ.

Mắt của cô khép lại mở ra, sao trời đã sáng rồi?

Lâm Tiếu mặc quần áo và rửa mặt một cách lưu loát, không hề mè nheo, hôm nay cô muốn đi ăn sáng trong nhà ăn của Đại Học Thanh Hoa.

Ba bữa một ngày trong căn tin, đều thuộc về yếu tố tham khảo của Lâm Tiếu.

Cả gia đình và Lâm Tiếu cùng bước vào cổng Đại Học Thanh Hoa, sau đó tiếp tục tách ra đi riêng lẻ.

Lâm Tiếu tụ lại với các bạn cùng lớp đã quen biết hôm qua, tiếp tục chuyến tham quan trong một ngày mới.

Trong quá trình tham quan Đại Học Thanh Hoa, một số bạn cùng lớp vẫn luôn cầm sách trong tay, tận dụng mọi lúc để đọc sách học tập, mọi thứ xung quanh dường như không thể ảnh hưởng đến anh ấy, cũng không trò chuyện với bất cứ ai.

Điều này thoạt nhìn thật sự có chút kỳ lạ.

Đây chính là tay không rời sách mà trong thành ngữ vẫn nói sao?

Tuy rằng Lâm Tiếu thích đọc sách, nhưng cũng sẽ không đọc sách vào lúc này.

Cô tiếp tục cùng các bạn học nói chuyện phiếm, trải qua nửa ngày tham quan hôm qua, phần lớn mọi người đều đã tìm được vài bạn học hợp nhau để nói chuyện.

Cuộc trò chuyện hôm nay càng làm cho Lâm Tiếu bất ngờ, cô phát hiện có một bạn học bên cạnh cũng thích Michael Jackson.

Bởi vì Dư Chiêu Chiêu mê điên cuồng Michael Jackson, Lâm Tiếu đi theo cô ấy đã nghe qua rất nhiều bài hát của Michael Jackson. Sau khi nghe nhiều, Lâm Tiếu cũng cảm thấy rất dễ nghe, cũng nảy sinh một chút yêu thích nhàn nhạt đối với ngôi sao ca nhạc nước ngoài xa xôi này.

"Michael Jackson hoàn toàn không thể ấu dâm."

Nói về lời tố cáo vào tháng chín năm ngoái, giọng điệu của các bạn cùng lớp kích động: "Đó chắc chắn là vu khống."

Đúng sai trong chuyện này cũng không phải là chuyện Lâm Tiếu có thể hiểu rõ. Cũng may các bạn học xung quanh nhanh chóng thay đổi chủ đề, nói về bộ phim truyền hình mà Lâm Tiếu quan tâm.

Lâm Tiếu rất nhanh đã phát hiện, so với các bạn cùng lớp, thời gian cô xem phim truyền hình là nhiều nhất.

Các bạn học nói tới phim truyền hình, mỗi một bộ cô đều đã xem qua.

"Tớ thích “Nỗi đau tuổi 17” nhất."

Còn có “Hồ sơ trinh sát” phát sóng trên TV thời gian trước, Lâm Tiếu cũng xem rất say sưa, phim truyền hình của TVB đều rất đặc sắc.

Lâm Tiếu cùng các bạn học bên cạnh trò chuyện liên tục về phim truyền hình, cảm giác mình cuối cùng cũng tìm được bạn tâm giao.

Trong trường học, Chu Tuệ Mẫn không xem phim truyền hình, Dư Chiêu Chiêu lại càng không cần phải nói, Lâm Tiếu thấy phim truyền hình hay nhưng không có người chia sẻ.

Từ chủ đề đứng đắn cho tới chủ đề "không đứng đắn", Lâm Tiếu rõ ràng cảm thấy quan hệ của mình và các bạn học càng gần gũi hơn.

Sau khi kết thúc chuyến tham quan Đại học Thanh Hoa, cách một ngày, mọi người sẽ đến Đại học Bắc Kinh tham quan.

Lâm Tiếu đã hẹn các bạn cùng lớp gặp nhau ở Đại học Bắc Kinh.

Nhưng hai ngày sau, khi Lâm Tiếu tập trung ở Đại học Bắc Kinh, lại phát hiện thiếu hai gương mặt quen thuộc.

"Này, Hạ Nguyên Lương và Nhậm Lỵ Lỵ đâu?" Lâm Tiếu hỏi.

"Bọn họ đã quyết định đến Đại học Thanh Hoa nên không đến tham quan Đại học Bắc Kinh nữa." Một bạn cùng lớp nói với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu kinh ngạc nói: "Ồ, cho dù là đã quyết định thì cũng có thể đến tham quan một chút mà." Theo Lâm Tiếu thấy, tham quan đại học không khác du lịch lắm, phong cảnh trong đại học cũng rất đẹp, có giáo viên giới thiệu, còn có các bạn cùng lớp trò chuyện với nhau, quá trình này vô cùng vui vẻ.

Bạn học nói với Lâm Tiếu: "Giáo viên tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa hôm nay đã đưa bọn họ đi leo Vạn Lý Trường Thành."

Lâm Tiếu có thể nghĩ đến, đương nhiên giáo viên tuyển sinh cũng có thể nghĩ đến, lập tức dùng danh lam thắng cảnh như Vạn Lý Trường Thành để thu hút các bạn học sinh quyết định đến Đại học Thanh Hoa, không cho bọn họ cơ hội đến tham quan Đại học Bắc Kinh, tránh khỏi tâm bị d.a.o động sau khi đến Đại học Bắc Kinh.

"Thật là gian xảo." Lâm Tiếu thấp giọng nói.

Có điều ngay cả Đại học Bắc Kinh cũng không đến tham quan, chỉ có một số ít các bạn học quyết định đến Đại học Thanh Hoa từ trước, đều là các bạn học từ nhỏ đã có giấc mộng Thanh Hoa, phần lớn học sinh vẫn giống như Lâm Tiếu đều phải tham quan xong mới có thể đưa ra quyết định.

Lâm Tiếu và các bạn học bên cạnh lại nhanh chóng tiếp tục trò chuyện chủ đề trước đó, trao đổi những bộ phim truyền hình mà họ thích xem. Sau đó trò chuyện một chút, từ phim truyền hình cho tới trò chơi điện tử.

Hai bạn học trò chuyện khí thế ngất trời, trong nhà mình đều có máy tính, dùng máy tính chơi qua rất nhiều trò chơi RG.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.