Lúc Lâm Tiếu ở Bắc Kinh xém chút nữa là ăn được KFC, anh hai lái xe đưa cả nhà đi ăn KFC, không ngờ trong cửa hàng KFC lại xếp thành một hàng dài.
Vì không đủ thời gian nên ngay cả mùi hương trong tiệm KFC Lâm Tiếu còn chưa ngửi được, chỉ có thể rời đi trong tiếc nuối.
“Mẹ ơi, qua Tết mẹ đưa con đi ăn KFC đi.” Lâm Tiếu vô cùng mong chờ, nói với mẹ.
Lữ Tú Anh hỏi: “Tại sao phải đợi qua Tết rồi mới đi?”
Lâm Tiếu ngạc nhiên đáp lại: “Ngày mai ba mươi Tết phải ăn bánh chẻo ạ.”
Lữ Tú Anh nói: “Bánh chẻo để tối ba mươi ăn, còn trưa thì sẽ cho con ăn KFC.”
Lâm Tiếu nhảy cẫng lên hoan hô.
Sau khi Lữ Tú Anh về đến nhà thì bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Họ ra ngoài nhiều ngày như thế, cho dù cửa sổ đều đóng kín nhưng Lữ Tú Anh vẫn cảm thấy trong nhà bị bám bụi.
“Mẹ, không phải trước khi ra khỏi nhà đã quét dọn hết rồi sao, mẹ đừng làm khổ mình nữa.” Lâm Dược Phi nói.
Đương nhiên Lâm Dược Phi có khuyên cũng vô ích, mẹ nhất định phải dọn dẹp hết nhà cửa một lượt.
Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu cũng không thể đứng nhìn không, cả nhà đều bắt tay vào quét dọn, bà ngoại cũng muốn làm nhưng bị ba người họ đẩy lên giường nằm nghỉ.
Bà ngoại ra ngoài lâu như thế đúng là cảm thấy mệt rồi. Nhưng cho dù là vậy nhưng lòng lại rất thỏa mãn, đi Bắc Kinh rồi đến Hợp Phì, lái xe đi hết một nửa Trung Quốc, đến trường đại học tốt nhất dạo một vòng, còn chụp ảnh nữa.
“Không ngờ, đúng là không ngờ.” Trước đây bà ngoại vốn không ngờ mình sẽ có được trải nghiệm như thế.
Lữ Tú Anh cười: “Mẹ à, mẹ cứ nằm yên đó nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi ăn KFC nữa đấy.”
“Bà ngoại, để cháu đ.ấ.m lưng cho bà nhé.” Lâm Tiếu buông khăn lau ra, rửa sạch tay, chạy đến cạnh giường bà ngoại vừa đ.ấ.m lưng vừa đ.ấ.m chân, còn đưa tay xoa bóp cánh tay nữa.
Bà ngoại nói: “Không cần bóp đâu, bóp rất tốn sức, cháu cứ đ.ấ.m đi. Yên tâm, với nắm đ.ấ.m đó của cháu thì không làm đau bà được đâu.”
Lâm Tiếu đ.ấ.m hết cả người bà ngoại, bà ngoại cũng bắt đầu buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Lâm Tiếu đắp chăn cho bà ngoại, nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếp tục quét dọn.
Lâm Tiếu bận rộn như một con thoi quay vòng vòng khắp nhà, trong nhà không thể không có cô.
Sau khi bà ngoại ngủ được một giấc thì bắt đầu dùng máy giặt giặt quần áo.
Mẹ muốn bà ngoại nghỉ ngơi, bà ngoại lại huơ tay nói không cần: “Không còn mệt nữa. Với cũng dùng máy giặt chứ đâu phải mẹ giặt.”
Bà ngoại bỏ quần áo vào trong máy giặt, đổ bột giặt vào, sau khi giặt xong thì mang bỏ vào lồng sấy khô, cuối cùng mới mang đi phơi. Vốn bà ngoại không xem những chuyện này là công việc, lúc bà ấy còn trẻ, giặt quần áo bên bờ sông thì còn phải dùng gậy gỗ để đập sạch quần áo nữa.
Người duy nhất trong nhà không cần làm việc chính là Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng dùng miệng ngậm ổ của mình kéo ra nơi có ánh nắng tốt nhất ở giữa sân, sau đó lười biếng nằm xuống đó phơi nắng.
Lâm Tiếu thấy vậy thì ghen tỵ, cô nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng một lúc rồi nói: “Mẹ, có phải Tiểu Hoàng mập lên rồi không?”
Lữ Tú Anh quay đầu nhìn thử: “Hình như là mập hơn một chút.”
Hai năm nay Tiểu Hoàng trở nên trưởng thành hơn, lúc ra ngoài chơi thì rất hớn hở, nhưng lúc ở nhà thì không còn điên cuồng chạy khắp nhà như lúc nhỏ nữa, ăn xong rồi lại nằm, nằm xong rồi lại ăn.
“Có thể không mập được sao?” Lữ Tú Anh nói: “Qua Tết phải đưa Tiểu Hoàng đi dạo nhiều hơn, con dắt nó đi nhé.”
Vừa có thể rèn luyện cho Tiểu Hoàng, vừa giúp Lâm Tiếu rèn luyện sức khỏe, nhất cử lưỡng tiện.
Hôm nay Lâm Tiếu rèn luyện mệt bở hơi tai, tối đến tắm rửa xong sấy khô tóc, vừa ngã người nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay.
Hôm sau, Lâm Tiếu thức dậy dưới ánh nắng sớm chói chang, hoảng sợ nhìn lên đồng hồ, đã mười giờ rồi sao.
Cô lộn nhào bật dậy leo xuống giường: “Sao lại dậy muộn thế?”
Lâm Dược Phi ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng của em gái nói: “Mặt trời chiếu đến m.ô.n.g rồi.”
“Mông được đắp chăn rồi, mặt trời không rọi đến được.” Lâm Tiếu đáp lại.
Lữ Tú Anh nghe thấy cuộc đối thoại của hai anh em thì bất lực. Từ nhỏ Tiếu Tiếu đã thích ngủ hơn anh trai, còn anh trai cô từ nhỏ đã không thích ngủ, từng giây từng phút đều muốn chơi.
Lúc Tiếu Tiếu còn nhỏ, Tiểu Phi luôn thích chọc em gái mình ngủ nhiều, bây giờ đã lớn như vậy nhưng hai người nói chuyện với nhau vẫn y hệt lúc nhỏ.
“Dậy rồi thì uống ly nước ấm đi, giờ này cũng không cần ăn trưa nữa, đi ăn KFC luôn. Đi sớm chút có lẽ sẽ vắng người.”
Lâm Tiếu ngâm nga đi đánh răng, sáng sớm vừa thức dậy là có thể KFC, cảm giác này đúng là hạnh phúc.
Nhưng mẹ đoán sai rồi, mười giờ bốn mươi phút sáng cả gia đình đến trước cửa KFC, mặc dù vẫn còn khá lâu mới đến giờ cơm trưa nhưng người đến KFC ăn vẫn không ít chút nào.
Mọi người xếp hàng đã xếp đến đường đi bên ngoài tiệm.
Lâm Dược Phi tấm tắc lắc đầu: “Về nhà trước đi, đợi lát nữa vắng bớt người rồi quay lại.”
Lâm Tiếu: “Con muốn xếp hàng.”
Lữ Tú Anh: “Vậy xếp hàng đi.”
Bà ngoại: “Xếp hàng vậy.”
Một phiếu của Lâm Dược Phi thua ba phiếu của họ, chỉ có thể số ít nghe theo số đông, đứng ở cuối dòng người đang xếp hàng.
“Bà ngoại, bà lên xe ngồi đợi đi, bọn cháu mua xong sẽ lên xe gọi bà vào.”
“Ồ vậy cũng được.”
Xếp hàng gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đến lúc chọn món ăn, Lâm Dược Phi chỉ vào bảng quảng cáo chọn liên tục.
“Hai burger đùi gà chiên, hai burger đùi gà cay, gà chiên cốm, gà rán vị truyền thống, khoai tây nghiền, bắp que.”
“Đủ rồi đủ rồi, nhiều lắm rồi.” Lữ Tú Anh đứng bên cạnh không ngừng ngăn lại.
Lâm Dược Phi đáp: “Xếp hàng mất một tiếng đồng hồ, nếu không mua chút gì đó thì thiệt thòi lắm.” Một tiếng đồng hồ đấy, mua nhiều như thế nhưng anh vẫn cảm thấy mình chịu thiệt.
Lâm Dược Phi gọi gần hết những món trong KFC, trong tiệm chắc chắn không còn chỗ ngồi nữa nên anh quyết định gói mang về, mang lên xe ăn.
Lâm Tiếu ngồi trên xe, vô cùng nôn nóng mở túi thức ăn ra, lúc xếp hàng bụng của cô đã réo inh ỏi tận vài lần, mùi gà rán và hương sữa nồng nàn bay ra từ nhà bếp KFC đã khơi gợi sự thèm thuồng trong Lâm Tiếu từ lâu rồi.
Nhưng lúc cô mở túi ra thì nhất thời lại không biết nên ăn món nào trước.
Lâm Dược Phi hướng dẫn em gái: “Ăn một miếng burger trước.”
Lâm Tiếu cẩn thận xé lớp giấy gói ra, cắn một miếng lớn, lập tức cô kinh ngạc trợn tròn mắt. Chẳng trách lại có nhiều người xếp hàng đến thế, KFC thật sự rất ngon.
Mẹ đưa cho bà ngoại một cái burger, còn mình cũng lấy một cái, cắn một miếng, cẩn thận thưởng thức: “Ưm.”
Mẹ cảm thấy không khó ăn nhưng món ăn vừa đắt lại còn phải xếp hàng lâu như thế thì không đáng lắm.
So với mẹ thì bà ngoại lại chấp nhận được hương vị của burger hơn, vui vẻ nói: “Hôm nay được ăn đồ tây rồi.”
Gà chiên cốm, gà rán vị truyền thống, mọi người ngồi trên xe thử hết các món một lượt. Lúc lấy cây bắp que thơm ngon từ trong túi ra, bà ngoại không tin được ghé gần lại nhìn: “Đây không phải là bắp luộc của chúng ta sao? Quán ăn nước ngoài cũng bán món này à?”
Nhưng Lâm Tiếu lại rất thích vị thơm ngọt của món bắp que này, nó khác hoàn toàn với món bắp nhà làm, mỗi một hạt bắp đều mềm mịn, cắn vào một miếng còn chảy nước ra, điều quan trọng nhất đó là hương sữa nồng nàn.
Lâm Tiếu vừa ăn vừa tham lam ngửi lấy, thật sự quá thơm.
“Món này dùng sữa để luộc đúng không nhỉ?” Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu thích ăn như thế thì bắt đầu nghiên cứu cách làm.
Lâm Dược Phi đáp: “Chỉ dùng sữa thôi thì chưa đủ, còn cần dùng bơ nữa. Làm ở nhà cũng chưa chắc ra được hương vị này, nếu muốn ăn thì chúng ta đến đây mua là được.”
Bởi vì buổi trưa Lâm Dược Phi mua quá nhiều món ở KFC nên trên bàn ăn bữa cơm tất niên buổi tối, ngoài món mẹ nấu ra thì còn vài đĩa thức ăn của KFC.
Lữ Tú Anh dùng chảo làm nóng lại, món gà chiên cốm và gà rán vị truyền thống sau khi được chiên nóng lại thì vẫn rất ngon.
“Nếu như Tết năm nào cũng được ăn KFC thì tốt biết mấy.” Lâm Tiếu cảm thấy bữa cơm kết hợp Trung Tây như năm nay quá tuyệt vời.”
Lâm Dược Phi chê cười em gái mình: “Chút chuyện cỏn con này có gì khó đâu chứ, muốn ăn thì sau này năm nào cũng mua là được chứ gì.”
Lữ Tú Anh cảm khái: “Tết nhưng KFC vẫn không đóng cửa.” Bây giờ trừ những quán ăn lớn nhận làm tiệc tất niên ra thì những quán ăn nhỏ khác đều đóng cửa cả.
Cái này thì Lâm Tiếu biết: “KFC không đón Tết, học đón lễ Giáng Sinh.”
Lữ Tú Anh bắt chuyện với Thẩm Vân: “Tiểu Vân à, cháu thích ăn gì thì cứ ăn đó nhé.”
Trưa hôm nay lúc mọi người xếp hàng mua KFC thì Thẩm Vân không có mặt, buổi chiều Lâm Dược Phi mới lái xe đón Tiểu Vân sang, Lữ Tú Anh lo rằng Tiểu Vân cảm thấy những đĩa thức ăn KFC trên bàn không ra làm sao, càng lo lắng cô ấy sẽ cho rằng đây là thức ăn thừa, mâm cơm tất niên cũng không hề ít món.
Thẩm Vân dùng hành động thực tế để thể hiện rằng mình không để tâm, cho dù là món KFC hâm lại hay là món Lữ Tú Anh làm, cô ấy đều ăn rất nhiều.
Bữa cơm này kéo dài cho đến khi Xuân Vãn bắt đầu, Lâm Tiếu ngồi trên sofa xem Xuân Vãn, anh hai mang theo một túi pháo hoa lớn ra ngoài đốt.
Năm nay anh hai mua pháo hoa nhiều hơn gấp mấy lần những năm trước đây, nói là năm nay gia đình có nhiều chuyện vui, anh và Thẩm Vân đã đính hôn rồi, Lâm Tiếu cũng đã vào được đội tập huấn quốc gia, được tuyển thẳng vào Bắc Đại, khu dân cư đầu tiên do công ty anh hai xây dựng đã hoàn công một cách thuận lợi, gia đình mình có thêm hai căn nhà.
“Tết năm nay phải đốt pháo thật lớn mới được.” Lâm Dược Phi nói.
Lúc anh hai đốt pháo, Lâm Tiếu chạy ra ngoài nhìn một lúc, nhưng bên ngoài quá lạnh nên cô nhanh chóng chạy ngược vào nhà.
Lúc đốt pháo không cần chạy ra ngoài xem, Lâm Tiếu không hứng thú với các loại pháo nên không hiểu tại sao anh hai lại thích nó như thế, chắc chắn là do pháo hoa đẹp nhỉ.
Anh hai đốt pháo được một lúc thì lái xe đưa Tiểu Vân về, tranh thủ về nhà trước mười hai giờ, canh ngay lúc nửa đêm đốt thêm một lần pháo nữa.
Bên ngoài tiếng pháo đột nhiên vang lớn, một năm mới lại đến.