Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 430: Chương 430




Năm mới vừa bắt đầu, qua hết mùng sáu thì Lâm Tiếu đã thấy bản thiết kế nhà mới. Cô bỏ qua không xem nhà của anh hai, thứ cô quan tâm là nhà cô và mẹ ra sao, bản thiết kế được vẽ theo phong cách kiểu Mỹ mà Lâm Tiếu thích nhất, nó như phiền não của người trưởng thành vậy.

“Đẹp thật đấy.”

Lâm Dược Phi đắc ý bắt chéo chân: “Căn của anh còn đẹp hơn thế nữa.”

Lâm Tiếu tò mò mở bản vẽ ra, nhìn thấy một căn nhà “cổ kính.”

“Ấy.” Nhà của anh hai theo phong cách Trung Quốc: “Anh à, anh muốn xây nhà của mình như phim cổ trang sao?”

Lâm Dược Phi chậc một tiếng: “Em hiểu gì chứ, đây mới là kinh điển nhất, mang ý nghĩa sâu xa.”

Đúng là Lâm Tiếu không hiểu, cô chỉ cảm thấy bản thiết kế sofa và giường trông đều rất cứng.

“Anh và chị Tiểu Vân thích là được.” Lâm Tiếu nói.

Lâm Dược Phi đắc ý: “Đợi xây xong rồi xem kết quả vậy, đợi khi hai căn nhà xây xong hết rồi thì chắc chắn căn của anh sẽ thẩm mỹ hơn.”

Lâm Tiếu không quan tâm nó có thẩm mỹ hay không, cô chỉ muốn ghế sofa mềm mại thôi.

Rất nhanh kỳ nghỉ đông đã kết thúc, Lâm Tiếu quay lại trường trung học số một, tiếp tục quá trình tự học của mình, mỗi ngày hầu hết thời gian cô đều dành hết vào cuộc thi Toán.

Tháng ba, đội tập huấn quốc gia bắt đầu tập huấn. Anh hai lái xe đưa Lâm Tiếu đến Thẩm Dương, Lâm Tiếu và năm mươi chín bạn học khác của đội tập huấn cùng vào trường trung học bồi dưỡng nhân tài, bắt đầu vòng tập huấn đầu tiên.

Thời gian tập huấn vòng đầu tiên kéo dài một tuần, sau khi khai mạc thì sẽ bắt đầu tọa đàm, thi cử, tọa đàm, thi cử.

Lâm Tiếu đã tham gia ba cuộc thi, tổng hợp thành tích của ba cuộc thi lại, sau đó sẽ loại bỏ ba phần tư trong số sáu mươi người của đội tập huấn, chỉ giữ lại mười lăm người có thể vào được vòng tuyển chọn thứ hai.

Mỗi ngày trôi qua ở trong đội tập huấn, Lâm Tiếu đều cực kỳ vui vẻ.

Thật ra thì điều kiện sinh hoạt và trình độ đồ ăn trong căn tin của đội tập huấn đều rất bình thường. Chắc chắn là không thoải mái như ở nhà, đồ ăn trong căn tin cũng không như ở căn tin của trường trung học số một. Kể từ khi máy nước nóng được lắp đặt trong nhà thì cũng đã lâu rồi Lâm Tiếu không đến nhà tắm công cộng để tắm nữa, hiện tại mỗi tối cô đều sẽ cầm theo một cái giỏ nhỏ đến nhà tắm, sau khi tắm rửa xong thì sẽ trở về ký túc xá.

Thế nhưng những điều này đều không có chút ảnh hưởng nào đến sự vui vẻ trước đây chưa từng có của Lâm Tiếu khi ở trong đội tập huấn.

Các bài giảng và bài kiểm tra được sắp xếp dày đặc làm cho Lâm Tiếu cảm thấy như bộ não của mình đang được thưởng thức hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác.

Khi tham gia những bữa tiệc chiêu đãi liên tục không ngừng như vậy, khiến cho Lâm Tiếu từ trước tới giờ đều không chú ý đến việc ăn như thế nào, ở như thế nào. Khi gọi điện về nhà, mẹ hỏi Lâm Tiếu hôm nay ăn gì thì vẻ mặt của Lâm Tiếu thường xuyên là mờ mịt, hoàn toàn không nhớ gì cả.

Mỗi bài giảng của đội tập huấn quốc gia, đều là sự thích thú và là niềm vui tràn trề mà trước kia Lâm Tiếu chưa từng có được.

Não bộ của Lâm Tiếu phải hoạt động hết tốc lực để theo kịp độ khó của đề bài và tốc độ giảng bài của giáo viên.

Lâm Tiếu cảm thấy mình giống như một con ngựa con, trước đây chỉ có thể chạy trên con đường nhỏ chật hẹp, còn bây giờ thì đã đến thảo nguyên rộng lớn, cô có thể rong ruổi tùy ý, thậm chí con đường phía trước còn có một con ngựa dẫn đường.

Mỗi một bài giảng, Lâm Tiếu đều tiếp thu kiến thức một cách điên cuồng như bọt biển hút nước.

Mỗi một kỳ thi, khi Lâm Tiếu nhận được bài thi thì đều quên mất bản thân đang ở trong một trận đấu loại quyết liệt, bởi vì cô đã quá tập trung tinh thần vào đề bài thách thức ở bên trong.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Lâm Tiếu và các bạn cùng lớp cũng đều nói đến chuyện toán học. Trước kia Lâm Tiếu có rất ít cơ hội được trải nghiệm loại giao tiếp qua lại như này. Trước đây, ở trong trường học đều là các bạn học tới hỏi cô, cho dù là học sinh ở lớp cao hơn cũng đến xin lời khuyên của Lâm Tiếu, nhưng trong đội tập huấn quốc gia, Lâm Tiếu không còn là người ở một hướng mà đưa ra cách thức nữa, từ việc thảo luận với các bạn học chung đã giúp cô gặt hái được rất nhiều thứ.

Các bạn học chung trong đội tập huấn vẫn vậy, nhưng bởi vì do bầu không khí khác nhau, khi đến thăm đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh, mọi người đều sẽ tán gẫu về về âm nhạc, trò chuyện về truyền hình, nói đến trò chơi máy tính, còn trong khi tập huấn thì đều là nói đến toán học.

 

Lâm Tiếu nhớ các bạn học chung trong đội tập huấn, nhưng điều cô nhớ đầu tiên không phải là khuôn mặt của các bạn học chung, mà là phong cách giải đề khác nhau cùng sự am hiểu trong các loại đề bài của họ.

Đáng tiếc là thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, thành tích của đợt tuyển chọn đội trong vòng thứ nhất rất nhanh đã có, bốn mươi lăm người trong số sáu mươi học sinh phải rời đi.

 

Lâm Tiếu rất may mắn khi là một trong mười lăm người ở lại.

Khi phải xa cách với nhóm bạn của mình, Lâm Tiếu rất buồn. Mặc dù chỉ mới ở chung với mọi người được một tuần nhưng đã kết thành bạn bè luôn luôn gắn bó với nhau.

Cũng may là không bao lâu nữa, mọi người sẽ có thể gặp lại nhau ở trường đại học, khoảng cách giữa Bắc Kinh và Thanh Hoa cũng rất gần.

Khi Lâm Tiếu gọi điện về nhà là lúc vừa mới đưa tiễn các bạn cùng phòng ký túc xá đi, trong ký túc xá có bốn người, hiện tại chỉ còn lại mỗi một mình Lâm Tiếu.

Bởi vậy nên giọng nói của Lâm Tiếu nghe có chút thấp.

Lâm Dược Phi: "Làm sao thế, có muốn anh tới đón em về nhà không?"

Lâm Tiếu: "Không cần ạ."

Lâm Dược Phi nghe thấy giọng nói của em gái mình như vậy thì tưởng rằng cô đã bị loại, nhưng khi biết em gái mình vượt qua được vòng tuyển chọn đội lần thứ nhất thì vô cùng vui mừng mà thông báo với mẹ mình: “Mẹ ơi, Tiếu Tiếu đã vượt qua kiểm tra rồi, hiện tại em ấy nằm trong số mười lăm người đứng đầu trong đội tập huấn!”

Lữ Tú Anh đã lập tức chạy tới sau khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, khi nghe thấy lời Lâm Dược Phi nói, bà kích động cầm lấy ống nghe điện thoại: "Thật sao? Tiếu Tiếu lọt vào top mười lăm sao?"

"Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu à, con giỏi quá đi, con quá tuyệt vời luôn."

Lâm Dược Phi đưa ống nghe điện thoại cho Lữ Tú Anh, Lữ Tú Anh vui vẻ nói: "Tiếu Tiếu à, hãy tiếp tục cố gắng nhé."

Trong điện thoại, cả mẹ và anh trai đều không dám gây áp lực với Lâm Tiếu, bọn họ chỉ nói những lời khen ngợi và động viên Lâm Tiếu.

Sau khi cúp điện thoại, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đồng thanh nói: "Con nói xem, Tiếu Tiếu có thể lọt vào top sáu không?"

"Tiếu Tiếu liệu có thể vào đội tuyển quốc gia không?"

Lâm Tiếu đã tiến vào top mười lăm được rồi, khoảng cách đến top sáu chỉ có một bước xa. Mẹ và anh trai một mặt nghĩ rằng được như bây giờ là đã tuyệt lắm rồi, nhưng mặt khác thì lại nhịn không được mà mặc sức tưởng tượng Lâm Tiếu sẽ vào đội tuyển quốc gia để đại diện cho đất nước đi tham gia cuộc thi Olympic Toán học quốc tế.

Nhưng tâm lý của Lâm Tiếu thì ngược lại với anh trai và mẹ của mình, cô thoải mái hơn.

Cô biết trong tuần tới sẽ có ba bài kiểm tra cuối cùng, thành tích của tất cả các bài kiểm tra sẽ quyết định xem cô có là một trong sáu tuyển thủ trong đội quốc gia để chiến đấu vì đất nước, hay lại là một trong chín học viên phải ra đi trong buồn bã ở đợt cuối cùng.

Chẳng qua là, Lâm Tiếu hầu như không có thời gian để suy nghĩ về chuyện này, não của cô đều bị đề toán chiếm giữ, thỉnh thoảng thì trong lòng sẽ có một số suy nghĩ khác xẹt qua trong đầu cô, điều mà Lâm Tiếu nghĩ thì cũng chỉ là nếu thời gian tập huấn dài thêm một chút nữa thì tốt rồi.

Thời gian chỉ có nửa tháng là quá ngắn, Lâm Tiếu mong muốn phải tập huấn trên nửa năm.

Trong bài kiểm tra toán thứ ba, Lâm Tiếu đã làm đúng tất cả các câu hỏi, đạt được điểm tối đa, xếp thứ nhất trong tổng điểm.

Trước đó, Tôn Vĩ Nghĩa là người có tổng điểm cao nhất, cậu nhíu mày khi thấy Lâm Tiếu đạt được điểm tối đa trong đợt kiểm tra này.

Tôn Vĩ Nghĩa đi đến trước mặt Lâm Tiếu, gõ ngón tay lên bàn một cái, sau đó chỉ vào bài kiểm tra của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu không hiểu chuyện gì: "Cậu muốn mượn bài kiểm tra của tớ sao?"

Tôn Vĩ Nghĩa gật đầu.

Lâm Tiếu cầm bài kiểm tra của mình, rồi đưa nó cho Tôn Vĩ Nghĩa.

Tôn Vĩ Nghĩa lại gõ xuống bàn hai lần, sau đó mới lấy bài kiểm tra của Lâm Tiếu đi.

Tôn Vĩ Nghĩa quay người rời đi, Lí Kiến Húc nhìn bóng lưng của cậu, nhịn không được nói: "Đến mượn bài kiểm tra mà cũng không nói câu nào, lông mày lại còn nhíu chặt như vậy nữa."

Tôn Vĩ Nghĩa là một học viên rất đặc biệt trong đội tập huấn, mấy bài kiểm tra của cậu đều có điểm rất cao, về cơ bản, Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa chính là hai người cạnh tranh vị trí đứng đầu.

Hơn nữa điểm trong bài kiểm tra lần này, Lâm Tiếu trở thành người đứng nhất, điểm trong bài kiểm tra tiếp theo, Tôn Vĩ Nghĩa lại trở thành người đứng hạng nhất, thực lực của hai người hết sức gần nhau.

Chẳng qua là ở trong đội tập huấn, tính cách của Lâm Tiếu rõ ràng là tốt hơn nhiều. Bởi vì Tôn Vĩ Nghĩa là một người muốn một mình, cậu chưa bao giờ nói chuyện với những tuyển thủ khác.

Nếu không phải nghe thấy cậu vừa đi vừa hát, thì ngay cả các bạn học cùng còn hoài nghi cậu là người câm.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.