Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 431: Chương 431




Thực lực của Tôn Vĩ Nghĩa rất mạnh không cần nghi ngờ gì, ngoại trừ nghe giảng và ngồi làm kiểm tra, mỗi ngày cậu đều sẽ đọc sách toán. Đọc một cuốn sách chuyên môn toán học sâu xa giống như đọc một cuốn tiểu thuyết, không có giấy nháp, không viết, còn lật trang soạt soạt rất nhanh.

Có một tin đồn kỳ lạ về cậu, theo ba nam sinh ở cùng phòng ký túc xá với Tôn Vĩ Nghĩa nói, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Tôn Vĩ Nghĩa ngủ.

Mỗi tối khi ba người họ đang ngủ, Tôn Vĩ Nghĩa đều sẽ ngồi trước bàn để lật sách.

Mỗi sáng sớm khi ba người họ ngủ dậy, Tôn Vĩ Nghĩa vẫn còn ngồi ở trước bàn lật sách.

Vị trí và tư thế đều giống nhau y như đúc, giống như là không có lên giường đi ngủ.

Để tìm lời giải cho "câu đố về giấc ngủ của Tôn Vĩ Nghĩa", một nam sinh cùng ký túc xá đã đặc biệt uống rất nhiều nước trước khi đi ngủ, nửa đêm thức dậy đi tiểu muốn nhìn xem Tôn Vĩ Nghĩa có ngủ hay không. Sau đó thì nhìn thấy Tôn Vĩ Nghĩa đang nằm ở trên giường, nhưng trên đầu giường lại có một cái đèn bàn nhỏ đang phát sáng, ở bên cạnh còn có một cuốn sách đang mở ra.

Đây rốt cuộc là đang ngủ hay đang đọc sách vậy?

Nam sinh cũng không dám đến gần rồi leo lên giường tầng trên để xem Tôn Vĩ Nghĩa đang mở mắt hay nhắm mắt, trong bóng đêm tối đen, cậu đột nhiên cảm thấy Tôn Vĩ Nghĩa cả đêm không ngủ có chút đáng sợ, bởi vì quá căng thẳng nên dường như không nhịn tiểu được nữa mà vội vàng chạy đến phòng vệ sinh.

Cuối cùng, "câu đố về giấc ngủ của Tôn Vĩ Nghĩa" vẫn không có đáp án.

Lâm Tiếu nghe các tuyển thủ trong đội tập huấn thảo luận về chuyện này, cô cảm thấy Tôn Vĩ Nghĩa nhất định sẽ ngủ.

Một người sẽ c.h.ế.t nếu không ngủ, mà Tôn Vĩ Nghĩa cũng không phải là người máy.

Chẳng qua là nếu nói mỗi tối cậu đều ngủ thì dựa vào suy tính thời gian học toán của bạn cùng phòng, thì thời gian ngủ cũng không đủ, có lẽ mỗi ngày chỉ được chừng bốn, năm tiếng.

Tính cách riêng biệt của Tôn Vĩ Nghĩa khiến những tuyển thủ khác phải tôn kính nhưng không thể gần gũi, tính cách của Lâm Tiếu lại đặc biệt tốt ở trong đội tập huấn.

Lí Kiến Húc thấy Tôn Vĩ Nghĩa đến tìm Lâm Tiếu để mượn bài kiểm tra bằng cách gõ bàn để trao đổi, lông mày còn nhíu chặt nên mới bênh vực kẻ yếu thay Lâm Tiếu: "Có phải cậu ta thấy lần thi này cậu đạt điểm tuyệt đối, hơn nữa tổng điểm còn vượt qua cậu ta nên trong lòng thấy không công bằng hay không?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Tớ cảm thấy cậu ấy không quan tâm đến điều này."

"Sau khi lấy bài kiểm tra thì cậu ấy có gõ bàn hai lần, tớ cảm thấy hình như cậu ấy đang nói lời cảm ơn với tớ."

Lí Kiến Húc kinh ngạc trợn to mắt: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."

Lâm Tiếu lắc đầu, mặc dù cách giao tiếp của Tôn Vĩ Nghĩa rất đặc biệt, nhưng Lâm Tiếu không biết tại sao, cô lại cảm thấy bản thân có thể hiểu được ý cậu, hơn nữa đối với chuyện này cô còn rất chắc chắn.

"Về việc tổng điểm của tớ vượt qua cậu ấy, tớ cảm thấy cậu ấy không quan tâm lắm."

Lâm Tiếu cảm thấy điều mà Tôn Vĩ Nghĩa quan tâm không phải là thứ hạng, điều mà cậu quan tâm chính là tại sao Lâm Tiếu lại có thể làm được đề bài mà bản thân không làm được.

Lí Kiến Húc liên tục lắc đầu: "Cậu cũng nghĩ tốt thật đó."

Trong bài kiểm tra toán gần cuối, lần này thì Tôn Vĩ Nghĩa được trọn điểm, nhưng Lâm Tiếu lại làm sai một câu, nên tổng điểm của Tôn Vĩ Nghĩa lại vượt qua cô.

Lí Kiến Húc lo lắng thay cho Lâm Tiếu: "Ồ, sao cậu lại không có một chút cảm giác cạnh tranh gì hết vậy, lúc trước cậu không nói lời nào mà đã cho cậu ta mượn bài kiểm tra."

Lí Kiến Húc vừa dứt lời thì đã thấy Tôn Vĩ Nghĩa cầm bài kiểm tra đạt điểm tuyệt đối của mình đi tới, không nói một lời mà đặt bài kiểm tra của mình lên bàn Lâm Tiếu.

Lí Kiến Húc thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, cậu quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tiếu: "Cậu hỏi mượn bài kiểm tra của cậu ta khi nào vậy?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Tớ không có mượn, hẳn là cậu ấy thấy tớ làm sai câu kia ở trong đề nên cần xem cách cậu ấy giải đề."

Lí Kiến Húc thở dài một hơi: "Thôi, thôi, giao tiếp giữa hai thiên tài mấy cậu, người bình thường như tớ nghe không hiểu."

Trong bài kiểm tra cuối cùng, tổng điểm của Lâm Tiếu lại một lần nữa vượt qua Tôn Vĩ Nghĩa, với thành tích là tổng số điểm đứng đầu như vậy thì cô đã lọt vào đội tuyển quốc gia.

Tháng bảy năm nay, cô và năm người đồng đội của mình sẽ đại diện cho đất nước để chinh chiến cuộc thi Olympic Toán quốc tế.

 

Sau khi tập huấn kết thúc, Lâm Tiếu từ đội tập huấn quốc gia trở về nhà, nghỉ ngơi một ngày rồi lại đi đến trường.

Đến trước cổng lớn trường Trung học số một, Lâm Tiếu ngạc nhiên phát hiện ra, tấm băng rôn ở ngoài cổng trường Trung học số một đã đổi sang dòng chữ mới: “Nhiệt liệt chúc mừng học sinh Lâm Tiếu của trường chúng ta lọt vào đội tuyển Toán quốc gia.”

 

Vào cổng trường, bảng vinh danh trong trường cũng đổi sang nội dung mới. Ảnh của Lâm Tiếu không thay đổi, nội dung bài giới thiệu bên cạnh đã đổi thành giới thiệu đội tập huấn quốc gia.

Hành động của trường Trung học số một quá là nhanh.

Bảng vinh danh chắc hẳn vừa được thay đổi xong, rất nhiều bạn tò mò dừng bước đứng xem, Lâm Tiếu đi lên trước, bỗng nhìn thấy một cái đầu quen thuộc.

“Trần Đông Thanh.” Lâm Tiếu ngạc nhiên.

Trần Đông Thanh quay đầu lại, mặt tỏ rõ vẻ ngạc nhiên: “Lâm Tiếu? Sao cậu về nhanh thế?”

Trần Đông Thanh vừa dứt lời, tất cả các học sinh đang đứng trước bảng vinh danh đều quay lại nhìn Lâm Tiếu.

Cái cổ của mọi người quay qua quay lại, nhìn ảnh trên bảng vinh danh rồi lại nhìn Lâm Tiếu bằng xương bằng thịt bên cạnh.

Bị nhiều người nhìn với ánh mắt như đèn pha, hai má Lâm Tiếu đỏ ửng. Cô kéo tay áo đồng phục của Trần Đông Thanh chạy ra khỏi đám người, chạy một mạch đến một góc sân vận động không có người.

Lâm Tiếu dừng lại thở hổn hển, quay đầu nhìn Trần Đông Thanh, thấy mặt của Trần Đông Thanh còn đỏ hơn cả mặt mình. Da của cậu rất trắng, cả khuôn mặt đỏ như quả cà chua đã chín kỹ, mặt, tai và cổ đều đỏ lên.

Lâm Tiếu cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Sao mặt cậu đỏ thế?”

Mặt Lâm Tiếu đỏ là vì bị nhiều bạn đối chiếu cô trong ảnh với bên ngoài trước bảng vinh danh nên ngại, còn Trần Đông Thanh thì sao lại phải đỏ mặt?

Trần Đông Thanh: “Tớ… mặt tớ đỏ à? Chắc là do chạy đấy.”

Trần Đông Thanh vội tìm cớ cho qua, không muốn cho Lâm Tiếu biết lý do thực sự khiến mình đỏ mặt.

Đứng trước bảng vinh danh nhìn Lâm Tiếu, kết quả bị “bắt” tại trận.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tiếu, Trần Đông Thanh liền thấy hoảng loạn.

Mặc dù Lâm Tiếu không biết, nhưng Trần Đông Thanh tự biết, đây không phải là lần đầu tiên cậu đứng trước bảng danh dự để xem những bức ảnh và chiến tích của Lâm Tiếu.

Bảng vinh danh trước là chiến tích Lâm Tiếu lọt vào đội tập huấn quốc gia, bảng vinh danh mới đổi là Lâm Tiếu được lọt vào đội tuyển quốc gia.

Sáng nào khi bước vào cổng trường Trung học số một, ánh mắt Trần Đông Thanh cũng bay về hướng bảng vinh danh, cứ cách mấy ngày lại đứng trước bảng vinh danh đọc một lần.

Mỗi một câu trong bảng vinh danh viết, Trần Đông Thanh đều thuộc, đọc câu trên là biết câu dưới viết gì tiếp rồi.

Ngày cậu và Lâm Tiếu tranh giành vị trí đầu tiên ở trường tiểu học, Trần Đông Thanh nhớ lại như thể mới ngày hôm qua. Đếm số lần cậu đứng đầu hồi còn học tiểu học còn nhiều hơn.

Những năm đầu đều là cậu ấy đứng đầu trong mọi lần kiểm tra, mãi từ năm lớp bốn Lâm Tiếu mới bắt đầu đứng đầu, sau đó học xong lớp bốn Lâm Tiếu được tuyển thẳng vào lớp năm của trường Trung học số một.

Ngày xưa cậu là người bạn đồng hành tranh dành vị trí số một với tớ, bây giờ lại nhanh chóng nới rộng khoảng cách.

Khi Trần Đông Thanh cố gắng thi vào trường Trung học số một thì Lâm Tiếu đã học đến trung học phổ thông rồi.

Mặc dù Trần Đông Thanh, Diệp Văn Nhân và Lâm Tiếu đều ở trường Trung học số một, nhưng trung học cơ sở và trung học phổ thông gần như không liên quan gì nhau, vào đến cổng trường Trung học số một là một người rẽ trái, một người rẽ phải.

Bạn học cũ bọn họ mặc dù học cùng một trường nhưng mấy tháng mới gặp được nhau một lần.

Hai lần trước Trần Đông Thanh nhìn thấy Lâm Tiếu ở trường, nhưng lúc thì Lâm Tiếu bị các bạn vây kín xung quanh, lúc thì dáng vẻ vội vàng bước đi. Trần Đông Thanh đang do dự thì Lâm Tiếu đã lướt qua cậu rồi.

Nhưng mặc dù rất ít khi gặp Lâm Tiếu nhưng Trần Đông Thanh vẫn thường nghe thấy tin tức về Lâm Tiếu. Lâm Tiếu đạt giải nhất quốc gia, Lâm Tiếu được vào đội tuyển tập huấn quốc gia, Lâm Tiếu được vào đội tuyển quốc gia…

Trần Đông Thanh nhìn bóng dáng của Lâm Tiếu ở phía trước, lấy Lâm Tiếu làm tấm gương để thúc đẩy bản thân phấn đấu.

Đương nhiên Trần Đông Thanh cũng rất xuất sắc, cậu là lớp trưởng, luôn đứng đầu lớp trong mỗi kỳ thi.

Nhưng khoảng cách giữa cậu và Lâm Tiếu thì ai có mắt đều có thể nhìn thấy.

Trần Đông Thanh rất may mắn khi cậu ấy có Lâm Tiếu làm tấm gương, người đã truyền cảm hứng cho cậu ấy khi cậu ấy mệt mỏi, buồn chán và gặp khó khăn.

Nhưng việc cậu lấy Lâm Tiếu làm tấm gương nhất định không thể để cho Lâm Tiếu phát hiện ra!

Chuyện cậu một ngày hai lần đứng trước cổng trường đọc bảng vinh danh một lượt, đánh c.h.ế.t cũng không thể để Lâm Tiếu phát hiện ra!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.