Hôm nay bị Lâm Tiếu “bắt tại trận” ở trước bảng vinh danh, Trần Đông Thanh căng thẳng vô cùng. Cũng may mà Lâm Tiếu không phát hiện ra điều gì bất thường, tin vào cái cớ mà Trần Đông Thanh nghĩ ra khi giải thích cho việc tại sao mình đỏ mặt.
Trần Đông Thanh nhanh chóng chuyển chủ đề: “Lâm Tiếu, tháng 7 cậu tham gia IMO, trước khi thi phải làm những gì?”
Lâm Tiếu: “Đi học như bình thường.”
Đi học như bình thường của Lâm Tiếu chính là đến trường tự học, bây giờ trường Trung học số một đã không có giáo viên nào có thể dạy cô nữa rồi.
Trần Đông Thanh hỏi: “Thế cậu được tuyển thẳng vào đại học rồi à?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ, tớ đã ký thoả thuận tuyển thẳng với Đại học Bắc Kinh rồi.”
Lâm Tiếu đã chọn khoa Toán của trường Đại học Bắc Kinh.
Trần Đông Thanh vui thay cho Lâm Tiếu từ tận đáy lòng, đã được tuyển thẳng lên đại học rồi, sau này Lâm Tiếu chắc hẳn sẽ rất thong thả.
“Thế thì Hội thao mùa xuân vào đầu tháng cậu đến trung học cơ sở chơi với bọn tớ đi.” Trần Đông Thanh buột miệng nói.
Nói xong, Trần Đông Thanh chợt nhớ ra, mặc dù Lâm Tiếu được tuyển thẳng vào Đại học rồi nhưng còn phải lo chuẩn bị cho kỳ thi IMO.
“À, nếu như cậu bận thì thôi…” Trần Đông Thanh vội vàng nói.
Lâm Tiếu đồng ý ngay lập tức: “Tớ rảnh mà.”
“Cậu đăng ký nội dung nào? Tớ cổ vũ cho cậu.”
Trần Đông Thanh đáp: “Tớ đăng ký nhảy xa với chạy tiếp sức.” Trần Đông Thanh có hơi ngại ngùng, các môn cậu đăng ký đều là những môn không mất nhiều sức lại mất ít thời gian. Thể dục của cậu bình thường nên người lớn trong nhà dặn cậu đừng đăng ký những môn mang tính đối kháng cao như bóng rổ, sợ tay của Trần Đông Thanh bị thương, sau này cậu còn phải làm bác sĩ nữa.
Lâm Tiếu cười: “Cậu đăng ký nhảy xa á?” Lâm Tiếu theo thói quen định trêu Trần Đông Thanh một chút về chiều cao thì chợt nhận ra là mình và Trần Đông Thanh cao bằng nhau.
Lâm Tiếu kinh ngạc nhìn Trần Đông Thanh.
Cô đặt tay lên đỉnh đầu Trần Đông Thanh rồi đưa thử sang đầu mình, đúng thật là cao bằng nhau.
“Trần Đông Thanh! Sao cậu đã cao thế này rồi?” Trong lòng Lâm Tiếu, Trần Đông Thanh vẫn là cậu nam sinh ngồi hàng ghế đầu trong lớp hồi tiểu học.
Lâm Tiếu bây giờ cao một mét sáu mươi tám, không thể cao thêm được nữa, chiếc quần bò mua từ nửa năm trước đến bây giờ mặc vẫn không bị ngắn, cũng may là cô đã đạt được chiều cao lý tưởng của mình.
Lâm Tiếu nói: “Vậy là sang năm không phải là cậu sẽ cao hơn tớ rồi sao?”
Trần Đông Thanh trừng mắt nhìn Lâm Tiếu: “Tớ là con trai, đương nhiên phải cao thêm nữa chứ!”
Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh nói chuyện một lúc cho đến khi tiếng chuông báo giờ tự học buổi sáng vang lên, hai người mới vội vội vàng vàng chạy về phía tòa nhà giảng đường của mình.
Đầu tháng, trường Trung học số một tổ chức hội thao mùa xuân. Trung học cơ sở và trung học phổ thông lần lượt tổ chức, trung học cơ sở tổ chức trước, trung học phổ thông tổ chức sau.
Trong hai ngày trung học cơ sở tổ chức hai ngày hội thao, trung học phổ thông đi học bình thường. Nhưng Lâm Tiếu đã được tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh, chỉ cần không ảnh hưởng đến các bạn khác, Lâm Tiếu muốn làm gì ở trường cũng được.
Lâm Tiếu lặng lẽ rời khỏi phòng học, đến sân vận động cổ vũ cho Trần Đông Thanh và Diệp Văn Nhân.
Bạn học của Trần Đông Thanh và Diệp Văn Nhân đều tò mò nhìn Lâm Tiếu, không ngờ là mình có thể tiếp xúc với người làm mưa làm gió bên trung học phổ thông của trường ở cự ly gần như thế này.
Còn có hai bạn nữ chạy nhanh về phòng học, lấy sách Toán của mình ra dở trang đầu ra xin chữ ký Lâm Tiếu.
“Chị Lâm Tiếu, chị cho em xin chữ ký được không?”
“Chị Lâm Tiếu, chị viết giúp em một dòng ở đây, viết là lần nào kiểm tra Toán cũng đạt điểm tối đa, lần nào kiểm tra cũng đứng đầu.”
Lâm Tiếu cười hì hì, nhận lấy bút từ trong tay nữ sinh, nắn nót viết câu cô bé vừa nói.
Trần Đông Thanh ở bên cạnh phản ứng: “Này này này, tớ mới là người đứng đầu mỗi kỳ thi chứ.”
Lâm Tiếu cười nói: “Hay là tớ cũng viết cho cậu một dòng.”
Trần Đông Thanh do dự một lúc rồi đồng ý, cậu chạy nhanh lên chỗ ngồi trên khán đài, hội thao hôm nay Trần Đông Thanh đã cầm theo balo lên khán đài.
Một lát sau, Trần Đông Thanh hùng hục chạy lại, đưa vào tay Lâm Tiếu một cuốn sổ bìa cứng.
Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Cậu đưa tớ ký thật ấy hả?”
Trần Đông Thanh: “Viết cho tớ một câu, luôn luôn cố gắng, luôn luôn tiến bộ.”
Lâm Tiếu nghiêng đầu: “Viết thật đấy à?”
Trần Đông Thanh gật đầu: “Viết thật!”
“Được thôi…” Dưới ánh mặt trời chói chang, Lâm Tiếu hơi nheo mắt viết câu đó lên trên cuốn sổ bìa cứng của Trần Đông Thanh.
Trần Đông Thanh chỉ xuống dưới: “Viết tên của cậu đi.”
Lâm Tiếu: “Tên cũng phải viết à?”
Dưới sự cương quyết của Trần Đông Thanh, Lâm Tiếu lại viết thêm tên của mình.
Khi trả lại sổ cho Trần Đông Thanh, Lâm Tiếu hơi đỏ mặt, ký tên cho bạn không quen thì không tính, ký tên cho bạn cũ lâu năm của mình thật là khiến người ta rất ngại.
Lâm Tiếu thấy mặt của Trần Đông Thanh cũng hơi đỏ, mặc dù không đỏ lắm nhưng da của Trần Đông Thanh trắng quá nên hơi đỏ lên một chút là đã không giấu được rồi.
Xem ra Trần Đông Thanh cũng ngượng, thế thì cậu ấy còn bảo mình ký tên cho cậu ấy làm gì? Thật là lạ lùng.
Hai má Trần Đông Thanh hơi đỏ quay về khán đài làm bài, Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân cùng đến căn tin ăn quà vặt, sau đó vừa ăn vừa đi dạo.
Diệp Văn Nhân mua một túi kẹo mận, một viên kẹo vào miệng đã thấy chưa đến nỗi nhăn hết mặt mày, vừa nhăn mặt vừa đưa túi mận cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu đã chuẩn bị sẵn sàng ăn chua, sau đó lại ăn được một viên chua chua ngọt ngọt, mùi vị rất ngon.
Lâm Tiếu mua một gói mì ăn liền Gấu trúc nhỏ, sau khi để nguyên trong túi bóp nát ra mới bóc túi ra. Bốc một nhúm nhỏ cho vào lòng bàn tay, bốc một nhúm nhỏ nữa cho vào lòng bàn tay Diệp Văn Nhân.
Cứ như thế cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt, hai người như thể được quay về thời tiểu học vậy.
Sau đó Diệp Văn Nhân đưa Lâm Tiếu đi lên khán đài của lớp mình, lấy một quyển vở từ trong ba lô ra, kín đáo đưa cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu tỏ vẻ kinh ngạc: “Cậu cũng muốn bảo tớ ký à?”
Diệp Văn Nhân vỗ vai Lâm Tiếu: “Cái gì thế, không phải.”
“Cậu xem đi.” Diệp Văn Nhân mở vở ra.
Lâm Tiếu khẽ thốt lên: “Cái này là cậu vẽ đấy à?”
Diệp Văn Nhân lập tức thừa nhận.
Lâm Tiếu sốt sắng dở những trang sau ra, trong vơt đều là truyện tranh do Diệp Văn Nhân vẽ.
Lâm Tiếu đã đọc qua rất nhiều truyện tranh, truyện tranh của Diệp Văn Nhân nét vẽ mặc dù vẫn còn non nớt, nhưng đã rất đẹp rồi, hơn nữa nhân vật truyện tranh và cốt truyện đều do Diệp Văn Nhân tự nghĩ ra.
“Diệp Văn Nhân, cậu giỏi quá đi mất.” Lâm Tiếu kinh ngạc thốt lên.
Diệp Văn Nhân ngượng ngùng xua tay: “Cậu giỏi hơn tớ nhiều.”
Từ tận đáy lòng Lâm Tiếu thấy Diệp Văn Nhân rất giỏi, ngay sau khi tan học vừa về đến nhà cô đã phải kể ngay với mẹ chuyện này: “Mẹ, Diệp Văn Nhân bây giờ vẽ tranh đẹp cực kỳ.”
Lữ Tú Anh ngạc nhiên: “Con bé vẫn đang học vẽ mà.” Lữ Tú Anh nhớ là từ nhỏ Diệp Văn Nhân đã học vẽ ở cung thiếu nhi rồi, kiên trì bao nhiêu năm như thế, chắc hẳn phải có thu hoạch rồi.
Trung học cơ sở tổ chức hội thao hai ngày, trung học phổ thông tổ chức hội thao hai ngày thì cả bốn ngày Lâm Tiếu đều ra sân vận động xem rồi bây giờ lại quay về với những tháng ngày tự học.
Sau khi Hội thao mùa xuân kết thúc, cô Dương cho các bạn trong lớp “hồi tâm”, Lâm Tiếu cũng tự hồi tâm lại, quay lại những ngày tự học.
Nhưng học kỳ này Lâm Tiếu không tự học một buổi tối nào.
Thứ nhất là vì về nhà ăn cơm tối với mẹ, mẹ hay nói với Lâm Tiếu là ăn cơm ở nhà ăn không ngon bằng ăn ở nhà.
Hai là để nhận điện thoại, từ khi Lâm Tiếu ở đội tập huấn quốc gia về phải giữ liên lạc thường xuyên với các bạn trong đội tập huấn. Các bạn trong đội tập huấn gặp phải câu nào khó thì sẽ gọi cho Lâm Tiếu ngay, gọi điện cho Lâm Tiếu để nhờ giúp đỡ. Lâm Tiếu gặp câu nào khó không giải được cũng sẽ gọi cho các bạn trong đội tập huấn nhờ hỗ trợ.
Điều khiến Lâm Tiếu ngạc nhiên nhất là, cô thường xuyên nhận được điện thoại của Tôn Vĩ Nghĩa.
Người chẳng bao giờ nói chuyện trong đội tập huấn như Tôn Vĩ Nghĩa khi nói chuyện điện thoại lại hết sức bình thường.
Lúc Lâm Tiếu nghe thấy tiếng của Tôn Vĩ Nghĩa trong điện thoại lần đầu tiên, cô thầm nghĩ trong lòng, thì ra giọng của Tôn Vĩ Nghĩa là thế này, thật ra giọng của cậu ấy cũng rất dễ nghe.
Tối nào ăn cơm xong cũng thành thời gian Lâm Tiếu gọi điện trao đổi đề.
Ban ngày Lâm Tiếu tự học, buổi tối trao đổi bài, thời gian cứ thế trôi đi.
Mùa xuân năm nay, Lâm Tiếu đã nhận được thẻ chứng minh nhân dân đầu tiên, còn có cuốn hộ chiếu đầu tiên của mình.
Giữa mùa hè tháng 7, lần đầu tiên Lâm Tiếu bước chân ra khỏi nước mình, cùng sáu thí sinh khác trong đội tuyển quốc gia bay đến Toronto, sắp nghênh đón một trận chiến cuối cùng.