Lâm Tiếu cất cánh từ Bắc Kinh, ở giữa phải đổi chuyến bay hai lần.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu đến sân bay, nhìn Lâm Tiếu và các bạn học cùng đi tới cửa an ninh.
Lâm Tiếu xuất ngoại tham gia thi đấu, Lữ Tú Anh vừa mừng vừa lo: "Hầy, nếu con bé lớn hơn mấy tuổi thì mẹ đã yên tâm hơn rồi."
Lâm Tiếu nhảy lớp liên tục, mọi người xung quanh đều khen cô là thần đồng, đương nhiên Lữ Tú Anh cũng cảm thấy kiêu ngạo vì Tiếu Tiếu, nhưng Lâm Tiếu còn nhỏ tuổi như vậy đã xuất ngoại đến nơi xa như thế để thi đấu, Lữ Tú Anh không nén nổi lo lắng cô ở ngoài ăn có ngon không, ngủ có ngon không, có gặp phải phiền toái gì hay không.
Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ lo lắng của mẹ, tấm tắc một tiếng: "Con nói cả nhà chúng ta cùng xuất ngoại, đi xem Tiếu Tiếu thi đấu thì mẹ lại không chịu."
Lúc trước Lâm Dược Phi từng đề nghị rồi, tranh thủ dịp này xuất ngoại chơi một chuyến. Bọn họ có thể ngồi cùng một chuyến bay với Lâm Tiếu, đến nước ngoài thì ở khách sạn riêng, anh sẽ dẫn mẹ đi thăm thú phong cảnh nước ngoài, hiểu biết thêm về phong thổ nước ngoài.
Mặc dù không thể chứng kiến quá trình thi đấu của Tiếu Tiếu, nhưng nếu cùng đi cùng về một chuyến bay với Tiếu Tiếu, vậy thì chắc chắn mẹ sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng Lữ Tú Anh lại từ chối đề nghị này của Lâm Dược Phi không chút do dự.
"Tiếu Tiếu là đi thi đấu, chúng ta đi góp vui làm gì? Ngược lại có vẻ như không yên tâm với giáo viên dẫn đội vậy."
"Những bạn học khác đều tự đi, chỉ có Tiếu Tiếu là có phụ huynh đi theo, trông như Tiếu Tiếu không tự lập được vậy."
Mặc dù Lữ Tú Anh lo lắng cho Lâm Tiếu nhưng đó chỉ là nỗi lo về mặt tình cảm của một người mẹ thôi, về lý trí bà biết Lâm Tiếu rất độc lập và nhạy bén, chắc chắn có thể chăm sóc tốt bản thân khi đi theo giáo viên dẫn đội tham gia thi đấu.
Cuộc thi quan trọng như IMO, ngoài giáo viên dẫn đội ra thì tất nhiên còn nhận được sự chú ý từ khắp nơi. Lữ Tú Anh không muốn chỉ vì mình đi theo mà để người khác nảy sinh hiểu lầm gì.
Lâm Dược Phi nghe mẹ nói thế, cũng đồng ý là mẹ nói có lý, vì vậy vừa gật đầu vừa không nhịn được cười.
Lữ Tú Anh không hiểu ra sao: "Cười cái gì thế?"
Lâm Dược Phi vừa cười vừa nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Tiếu Tiếu thành người tai to mặt lớn rồi, chúng ta là người nhà cũng phải để ý mỗi tiếng nói cử động, không thể khiến Tiếu Tiếu mất mặt được."
Lâm Dược Phi cảm thấy em gái mình vẫn còn là một nhóc con, nên nghe mẹ nói thế thì cảm thấy khá thú vị.
Không ngờ Lữ Tú Anh còn gật đầu nghiêm túc: "Chứ còn gì nữa, chỉ có tổng cộng sáu học sinh đại diện cho quốc gia chúng ta tham gia IMO mà, sắp lên tin tức đó!"
Lữ Tú Anh dạy dỗ Lâm Dược Phi: "Từ trước tới nay Tiếu Tiếu chưa từng khiến người làm anh như con mất mặt."
Sự nghiệp của Lâm Dược Phi phát triển không ngừng, bây giờ cũng xem như là nhân vật có chút tiếng tăm. Lữ Tú Anh đã dạy Lâm Tiếu, ví dụ như chuyện làm ăn mà anh trai nói ở nhà, không thể nói với người ngoài được, ví dụ như nếu người ngoài đưa bao lì xì cho Lâm Tiếu để làm quà, trừ khi anh trai gật đầu, còn không thì không được nhận...
Lâm Dược Phi gật đầu, lúc ở ngoài Tiếu Tiếu luôn rất vâng lời, chưa từng làm gì mất mặt bên ngoài.
Lữ Tú Anh nói: "Vậy nên người làm anh như con cũng không thể làm Tiếu Tiếu mất mặt được."
"Tiếu Tiếu xuất ngoại sẽ tự biết chăm sóc tốt cho mình, chúng ta ở nhà chờ tin tốt của con bé là được." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Dược Phi bị mẹ nhắc nhở nghiêm túc như thế, cảm thấy mình oan muốn chết: "Mẹ à, không phải con thấy mẹ lo lắng nên mới nói thế sao?"
Còn bản thân Lâm Dược Phi chỉ là muốn tranh thủ cơ hội này để dẫn mẹ xuất ngoại đi chơi một chuyến thôi, anh không lo cho em gái đến mức như mẹ: "Mẹ à, mẹ yên tâm đi, năng lực tự lập của Tiếu Tiếu rất mạnh."
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu ngồi máy bay thời gian dài như vậy, trong lúc quá cảnh còn mất thời gian chờ, còn lâu hơn lúc ở trên máy bay.
Trong lúc quá cảnh, giáo viên dẫn đội dẫn sáu tuyển thủ đi ăn cơm, Lâm Tiếu muốn uống một chai coca ướp lạnh nhưng bị giáo viên dẫn đội cẩn thận ngăn lại, đổi thành coca nhiệt độ bình thường cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu uống một ngụm, cau mày, vẫn là coca ướp lạnh uống ngon hơn.
Giáo viên dẫn đội thấy biểu cảm của Lâm Tiếu, cười nói: "Ráng nhịn một chút đi, chờ các em thi đấu xong rồi, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn uống cái gì thì uống."
Lâm Tiếu gật đầu, trước khi thi đại học chị Tiểu Vân cũng chú ý ăn uống một khoảng thời gian rất dài, sợ cơ thể không khỏe lúc thi đại học. Cô sắp tham gia IMO còn quan trọng hơn thi đại học, thi đại học chỉ liên quan đến tương lai của riêng mình, nhưng IMO lại là một đội ngũ đại diện cho quốc gia!
Hơn nữa năm nay đội tuyển quốc gia chịu áp lực rất lớn, Lâm Tiếu và các đồng đội đều biết, trong IMO kỳ thứ ba mươi lăm được tổ chức tại Hongkong của quốc gia mình vào năm ngoái, đội tuyển Toán Olympic của Mỹ không chỉ giành được tổng điểm cao nhất, hơn nữa sáu đội viên trong cả đội còn giành được trọn điểm!
Đương nhiên, thực lực của đội Trung Quốc cũng luôn rất mạnh, không chỉ một lần giành được tổng điểm cao nhất trong IMO.
Năm nay mục tiêu của đội tuyển quốc gia tất nhiên cũng giành giải quán quân.
Chỉ là thành tích của đội tuyển Mỹ vào năm ngoái quá chói mắt, khiến các đội viên trong đội tuyển quốc gia năm nay tăng thêm rất nhiều áp lực.
Trước khi xuất phát, các đồng đội của Lâm Tiếu đang căng thẳng hỏi thăm: "Năm nay tuyển thủ dự thi của đội tuyển Mỹ gồm có những ai thế?"
"Sáu tuyển thủ năm ngoái có tiếp tục dự thi năm nay không?"
"Không biết thực lực sáu tuyển thủ của đội tuyển Mỹ năm nay như thế nào nhỉ?"
Nhưng thời này thông tin còn chưa quá nhanh, những vấn đề này đã định sẵn rằng sẽ không có đáp án trước khi tham gia thi đấu.
Tôn Vĩ Nghĩa tích chữ như vàng lúc trên máy bay lại mở miệng nói chuyện hiếm hoi một lần: "Không phải sáu người chúng ta lấy trọn điểm năm nay là được rồi sao."
Lâm Tiếu cũng nghĩ như vậy, cô nghe Tôn Vĩ Nghĩa nói thế thì lập tức gật đầu: "Đúng đó, đừng quan tâm thực lực của đội tuyển Mỹ thế nào, chúng ta chỉ cần đặt mục tiêu là lấy trọn điểm hết là được."
Đồng đội Trang Hiên bên cạnh hít hà một hơi, đầu tiên nhìn thoáng qua Tôn Vĩ Nghĩa, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Tiếu, phát hiện dáng vẻ hai người đều rất nghiêm túc.
"Trời ạ, các cậu nghiêm túc sao?"
"Cả sáu người đều trọn điểm, các cậu có biết chuyện này khó tới mức nào không?"
"Chuyện này mới xảy ra được mấy lần trong lịch sử IMO chứ?"
Trang Hiên vô cùng tự tin về phương diện toán học, có thể đi vào đội tuyển quốc gia và trở thành một trong sáu người của đội, tất nhiên mỗi tuyển thủ đều rất tự tin về toán học. Nhưng cậu cũng không dám đảm bảo mình có thể lấy được trọn điểm! Dù sao đó cũng là IMO mà!
Lâm Tiếu nói với Trang Hiên: "Mục tiêu ấy hả, chắc chắn phải đặt cao một chút rồi. Nếu năm ngoái đội tuyển Mỹ có thể làm được, thì tất nhiên năm nay chúng ta cũng phải nỗ lực hướng tới mục tiêu này chứ!"
Thời gian chờ quá cảnh kết thúc, đoàn người Lâm Tiếu bước lên chuyến bay tiếp theo. Trong hành trình kế tiếp, Trang Hiên liên tục đi toilet trên máy bay. Giáo viên dẫn đội nhanh chóng chú ý tới sự khác thường của Trang Hiên, căng thẳng hỏi: "Trang Hiên, em rối loạn tiêu hóa à?"
"Chỗ thầy có thuốc bao tử, thầy mang theo hai lại, em xem bình thường em từng uống loại nào?" Giáo viên dẫn đội hỏi.
Trang Hiên đỏ mặt, nhưng cậu lại không thể không nói thật trước mặt giáo viên dẫn đội: "Em... Em không rối loạn tiêu hóa... Em chỉ hơi căng thẳng thôi!"
Giáo viên dẫn đội quan tâm hỏi thăm: "Sao đột nhiên em lại thấy căng thẳng? Chúng ta còn đang trên đường đi thôi mà."
Trang Hiên liếc mắt nhìn hàng phía sau một cái, nói: "Mấy cậu ấy nói, mục tiêu của chúng ta lần này là sáu người đều lấy trọn điểm..."
Giáo viên dẫn đầu kinh ngạc nói: "Cái gì?"
"Lâm Tiếu, Tôn Vĩ Nghĩa, trong hai em thì ai nói mục tiêu là sáu người đều trọn điểm?" Giáo viên dẫn đội nghĩ thầm, e là chuyện này đã khiến đồng đội gia tăng rất nhiều áp lực.
Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa liếc nhau, đồng thời giơ tay chỉ đối phương.
Lâm Tiếu trừng mắt nhìn Tôn Vĩ Nghĩa một cái, giải thích với giáo viên dẫn đội: "Cả hai chúng em đều nghĩ như vậy, nếu đã là mục tiêu thì chắc chắn phải đặt cao một chút chút. Chuyện nước Mỹ có thể làm được thì tất nhiên chúng ta cũng phải cố gắng làm được!"
Trang Hiên nghe Lâm Tiếu nói thế thì lại thấy căng thẳng, hấp tấp vội vàng chạy vào toilet.