Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 434: Chương 434




Mục tiêu năm nay của đội tuyển quốc gia đương nhiên chính là hạng nhất tập thể cuộc thi IMO.

Kể từ lúc Trung Quốc đăng quang quán quân lần đầu tiên vào năm tám mươi chín thì những năm liên tục sau đó đều đạt được quán quân. Năm chín mươi, chín mươi hai, chín mươi ba, Trung Quốc đều đạt được giải nhất tập thể.

Năm ngoái Trung Quốc bị Mỹ giành mất hạng nhất, đương nhiên năm nay phải lấy lại rồi.

Nhưng trước khi Lâm Tiếu đề xuất ra mục tiêu sáu người phải đạt được điểm tối đa thì chưa hề có ai đặt mục tiêu cao như thế. Muốn lập lại kỳ tích cả sáu thí sinh đều đạt điểm tuyệt đối như đội tuyển Mỹ năm ngoái là điều rất khó, giành hạng nhất tập thể là một mục tiêu vừa xa vời nhưng cũng rất phù hợp.

Cho đến khi Lâm Tiếu vừa nhẹ nhàng vừa tự nhiên nói ra mục tiêu cả sáu người đều phải đạt được điểm tuyệt đối.

Tôn Vĩ Nghĩa cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, đương nhiên cậu cũng muốn đạt được điểm tối đa, đồng thời ngầm thừa nhận mục tiêu của các bạn còn lại cũng đều là điểm tối đa.

Vài đồng đội bên cạnh nghe Lâm Tiếu nói thế thì đều lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó. Sau khi nghe Lâm Tiếu nói ra mục tiêu hạng nhất tập thể đúng là không đủ hào nhoáng bằng cả sáu người đạt được điểm tuyệt đối.

Học sinh có thể vào được đội tuyển quốc gia có ai không phải đứa con của trời, tính tình kiêu ngạo, thái độ tự cao chứ.

Có được thứ tốt nhất thì ai còn xem trọng cái tốt thấp hơn nữa.

Mọi người nhìn nhau, lúc này ai cũng có thể thấy được dã tâm đang cháy hừng hực trong đôi mắt họ, Lâm Tiếu nói sáu người phải đạt điểm tuyệt đối phút chốc đã châm lên ngọn lửa nhiệt huyết bên trong bên mọi người.

Đương nhiên Trang Hiên cũng không thờ ơ, tim cậu đập nhanh: “Tớ… tớ vào nhà vệ sinh chuyến nữa.”

Vì quá căng thẳng nên Trang Hiên phải liên tục đi vệ sinh, bắt đầu từ lúc trên máy bay đến lúc xuống máy bay vẫn chưa thôi. Sau khi đến ký túc xá đại học, Trang Hiên vẫn phải chạy vào nhà vệ sinh lần nữa.

Giáo viên dẫn đội thấy dáng vẻ căng thẳng của Trang Hiên thì tìm cậu nói chuyện: “Trang Hiên à, là do những điều Lâm Tiếu nói khiến em cảm thấy áp lực sao?”

“Những gì Lâm Tiếu nói chỉ đại diện cho cá nhân của cô bé, em không cần đặt nặng trong lòng. Mục tiêu năm nay của đội tuyển quốc gia là hạng nhất tập thể, các em chỉ cần nỗ lực theo mục tiêu này là được.”

Giáo viên dẫn đội còn cho rằng Trang Hiên căng thẳng là do Lâm Tiếu nói cả sáu người đều phải đạt điểm tuyệt đối mà nên, bây giờ mình chỉ cần để Trang Hiên hiểu đây không phải là mục tiêu của đội tuyển quốc gia, như vậy vấn đề khiến Trang Hiên căng thẳng sẽ được giải quyết.

Nhưng điều vượt ra khỏi sự dự đoán của giáo viên dẫn đội là sau khi Trang Hiên nghe mình nói xong thì không hề tỏ ra thoải mái, tình trạng căng thẳng cũng không hề được cải thiện.

“Thầy Ứng, em không sao đâu ạ, cho em ít thời gian, em sẽ điều chỉnh lại trạng thái thật tốt.” Trang Hiên nói.

Trang Hiên biết điều thầy Ứng nói là sự thật, nhưng lời thầy Ứng nói lại không thể khiến cậu thoải mái hơn, cậu không thích cảm giác này. Lâm Tiếu dám đặt ra mục tiêu cao như thế nhưng sau khi cậu nghe xong mục tiêu này thì căng thẳng đến mức phải đi vệ sinh không ngừng. Chẳng lẽ cậu lại thua kém Lâm Tiếu sao, chẳng lẽ ngay cả dũng khí dốc hết sức mình đánh một trận cũng không có sao?

Điều khiến Trang Hiên buồn phiền nhất chính là phản ứng sinh lý hoàn toàn không giấu được, sự yếu ớt này của cậu đều lộ ra ngoài hết rồi.

Nghe Trang Hiên nói thế thì thầy Ứng lập tức tôn trọng ý kiến của cậu, cho cậu thời gian và không gian để tự điều chỉnh lại trạng thái của bản thân.

Đương nhiên học sinh có thể vào được đội tuyển quốc gia thì đều không phải là thứ đầu đường xó chợ, thầy Ứng rất có lòng tin với Trang Hiên.

Nhưng tốn mất nửa ngày trời Trang Hiên vẫn không thể điều chỉnh được trạng thái của mình.

Hai giáo viên dẫn đội là thầy Ứng và thầy Đinh đều nhận ra tầm quan trọng của vấn đề, hai người họ vội vàng bàn bạc với nhau xem nên giải quyết thế nào.

Bây giờ chỉ có hai giáo viên dẫn đội họ đi theo, nói một cách chính xác thì thầy Ứng là phó dẫn đội, thầy Đinh là nhân viên giám sát.

Trong cuộc thi IMO lần này do thầy Nhiếp “dẫn đội”, nhưng cả hành trình lần này đều tách rời với các thí sinh. Thầy Nhiếp dẫn đội đã đến đây trước các thí sinh vài ngày, người dẫn đội của các nước cùng bàn bạc đề thi và đáp án của IMO, sau đó phiên dịch lại thành ngôn ngữ nước mình.

Vì người dẫn đội được biết trước đề thi nên trong cả quá trình thi IMO, người dẫn đội và các thí sinh không được tiếp xúc với nhau. Người dẫn đội ở trong khách sạn của ban tổ chức cuộc thi, cụ thể là khách sạn nào thì cũng là bí mật. Phó dẫn đội và nhân viên giám sát đưa các học sinh ở trong ký túc xá, trong khoảng thời gian này mọi người sẽ không ai có phương tiện liên lạc cho đến khi cuộc thi kết thúc.

 

Dưới tình hình không được tiếp xúc với các thiết bị liên lạc, thầy Ứng và thầy Đinh không cách nào nhờ người khác giúp đỡ, chỉ có thể tự mình xử lý vấn đề của Trang Hiên.

Nhưng cả thầy Ứng và thầy Đinh đều đã tìm Trang Hiên để nói chuyện nhưng tình trạng của cậu vẫn không được cải thiện.

 

“Phải làm thế nào đây?” Cả hai thầy giáo đang bàn bạc xem nên xử lý vấn đề này thế nào.

“Hay là để các bạn học khuyên cậu bé thử?” Những gì hai thầy có thể làm được đều đã làm hết rồi, bây giờ chỉ có để các bạn học thử thôi.

Tách Trang Hiên ra, thầy Ứng và thầy Đinh kể lại tình hình hiện tại cho năm học sinh còn lại nghe, ánh mắt của hai thầy tập trung vào Lâm Tiếu, dù gì muốn tháo chuông cũng phải nhờ người buộc chuông.

Lâm Tiếu đối diện với ánh mắt của hai thầy, lên tiếng hỏi: “Thầy ơi, hai thầy đã dùng phương pháp giải tỏa căng thẳng nào rồi?”

Thầy Ứng và thầy Đinh kể ra hết một lượt các phương pháp đã thử qua: “Điều chỉnh hô hấp, vận động thích hợp, nghe nhạc, gấp giấy, đánh lạc hướng.”

Thật sự hai thầy đã thử hết tất cả những phương pháp mà mình biết.

“Đều không có tác dụng sao ạ?” Lâm Tiếu ngạc nhiên hỏi.

Hai thầy bất lực lắc đầu: “Không có tác dụng.”

“Hừm, phương pháp đánh lạc hướng có tác dụng tạm thời trong một thời gian ngắn.” Tần suất chạy vào nhà vệ sinh của Trang Hiên giảm từ mười phút xuống còn hai mươi phút một lần, nhưng họ không cách nào đánh lạc hướng sự chú ý của Trang Hiên quá lâu, Trang Hiên luôn suy nghĩ đến cuộc thi khiến mình căng thẳng.

Lâm Tiếu suy nghĩ một lúc, giữa mày thả lỏng ra: “Em có một cách có thể thử.”

“Nào, chúng ta bố trí hiện trường một chút. Em cần một người phối hợp với em, không đúng, phải hai người.”

Lâm Tiếu cúi đầu lật sách, lật ra một đề thi với độ khó năm sao, sau đó lướt mắt nhìn một lượt khắp phòng, đưa tay chỉ vào Tôn Vĩ Nghĩa: “Nào, đề thi này, cậu hãy suy nghĩ một cách giải sai đi.”

Tôn Vĩ Nghĩa hoang mang nhìn Lâm Tiếu, dùng ánh mắt để nói rằng mình không hiểu cô đang nói gì, cách giải sai sao?

Lâm Tiếu lại chỉ thêm một bạn học nữa: “Văn Mặc, cậu đi nói với Trang Hiên, Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa vì một đề thi mà cãi nhau rồi, cậu gọi cậu ấy đến xem náo nhiệt.”

Các bạn học đều đột nhiên tỉnh ngộ, Văn Mặc nói: “Ồ, cậu và Tôn Vĩ Nghĩa tranh luận đề thi này, cách giải của cậu là đúng, của Tôn Vĩ Nghĩa sai, cậu muốn gọi Trang Hiên đến để thử xem cậu ấy có thể phát hiện giữa hai cậu ai đúng ai sai có đúng không?”

Tôn Vĩ Nghĩa kiệm lời lại lên tiếng lần nữa, cậu quay đầu nhìn Lâm Tiếu: “Tại sao tớ phải làm sai?”

Lâm Tiếu nhìn Tôn Vĩ Nghĩa: “Đừng vội.”

Phòng bên cạnh, Trang Hiên không biết đã ra vào nhà vệ sinh bao nhiêu lần, sau đó đột nhiên Văn Mặc vội vàng đẩy cửa vào, bộ dạng hóng chuyện: “Trang Hiên, Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa cãi nhau rồi kìa.”

Trang Hiên hoảng sợ.

Nếu như người khác cãi nhau thì không sao.

“Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa sao?” Trong lòng Trang Hiên, Lâm Tiếu là một người rất tốt, người cũng như tên, rất hay cười. Còn về Tôn Vĩ Nghĩa thì càng không thể nào, Tôn Vĩ Nghĩa không phải là người câm sao? Sao lại còn biết cãi nhau vậy?

Văn Mặc giải thích: “Cãi nhau vì một đề thi đấy, đáp án của Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa không giống nhau, Lâm Tiếu kiên trì nói đáp án của mình đúng, Tôn Vĩ Nghĩa cũng khăng khăng nói đáp án của mình không sai, hai người nói qua nói lại, bây giờ họ đang tranh luận xem rốt cuộc là ai đúng.”

Trang Hiên tò mò: “Vậy rốt cuộc là ai đúng vậy?”

Văn Mặc lắc đầu: “Vẫn chưa rõ. Đề đó hơi khó, nhất thời bọn tớ không giải ra được, đang giải từng bước một để ra đáp án, cậu có muốn qua đó xem thử không?”

Trang Hiên lập tức đi theo Văn Mặc, Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa cãi nhau vì một đề thi, thật sự khiến người ta tò mò.

Hai người họ đều là thí sinh có trình độ đứng đầu trong đội tuyển quốc gia, mặc dù Trang Hiên không muốn thừa nhận chuyện này nhưng cậu hiểu rất rõ trình độ của mình vẫn còn kém Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa. Cậu còn cho rằng cả Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa đều có thể đạt được điểm tối đa trong cuộc thi IMO, không ngờ cuộc thi vẫn chưa bắt đầu mà hai người lại cãi nhau vì một đề bài như vậy rồi.

Là đề bài thế nào mới có thể khiến Lâm Tiếu hoặc Tôn Vĩ Nghĩa làm sai đây?

Trang Hiên tò mò đi theo Văn Mặc sang bên cạnh, sau khi thấy hai người họ cãi nhau vì một cái đề thì nghĩ thầm chắc đề này khó lắm.

Nhưng cách Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa “cãi nhau” cũng rất độc lạ, Lâm Tiếu vừa nói vừa viết, còn Tôn Vĩ Nghĩa thì hoàn toàn yên lặng, chỉ lấy một cây viết viết lại bài giải của mình lên trên giấy, mỗi lần viết xong một dòng thì chọc vào giấy vài cái ý bảo Lâm Tiếu qua xem.

Trang Hiên dở khóc dở cười nhào qua xem bài giải của cả hai, lúc mới bắt đầu thì nhìn đến mức đầu óc choáng váng, kết quả nhìn không hiểu bài giải của ai cả. Trang Hiên bình tĩnh lại, phát hiện nếu mình cứ xem như vậy thì sẽ không hiểu nên đã đọc lại đề lần nữa, bắt buộc bản thân phải có suy nghĩ riêng của mình mới được.

Ừm, đề này đúng là khó thật.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.