Trang Hiên lấy giấy nháp và bút trên bàn, viết suy nghĩ của mình ra rồi sắp xếp lại, sau đó nhìn sang bài giải của Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa thêm lần nữa.
Lần này, Trang Hiên dần dần có thể hiểu được, vẻ mặt cậu ngày càng nghiêm túc, cách giải của Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa không giống nhau, đồng thời cũng khác cách giải của Trang Hiên nghĩ ra. Haiz, cách giải của cả Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa đều cao siêu hơn cậu nhiều.
Trang Hiên nhìn tiếp xuống dưới, mặc dù cách giải của Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa cao siêu hơn thật nhưng vì đó không phải là cách giải mà cậu quen thuộc nên trông hơi tốn công. Trang Hiên vừa nhìn vừa dùng viết tính lại, một phút qua đi.
Đột nhiên Trang Hiên phát hiện cách giải của Tôn Vĩ Nghĩa có một vấn đề: “Đợi đã, chỗ này sai rồi.”
Trang Hiên lập tức quay đầu nhìn sang cách giải của Lâm Tiếu, đối chiếu hai bài với nhau, xác định cách giải của Tôn Vĩ Nghĩa có vấn đề nhưng cậu nhìn qua nhìn lại cũng cảm thấy không đúng lắm: “Đợi đã, sao tớ cứ cảm thấy cách giải của Lâm Tiếu cũng có vấn đề vậy?”
Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa nhanh chóng nhìn nhau.
Văn Mặc ho lên vài tiếng, giấu đi nụ cười của mình.
Trang Hiên nhìn trái rồi nhìn phải, càng ngày càng xác định được bài giải của cả hai đều sai cả, cậu cười lớn: “Hai cậu cãi qua cãi lại vậy mà cả hai bài giải đều sai tất.”
“Ở đây, ở đây đều không đúng, để tớ tính lại đáp án chính xác cho các cậu.”
Lâm Tiếu nhường chỗ lại cho Trang Hiên, cậu cũng ngồi xuống ghế một cách rất tự nhiên, bắt đầu kiên nhẫn tính toán. Độ khó của đề bài này đúng là rất cao, Trang Hiên mất một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tính ra được.
“Đây mới là đáp án chính xác.”
Vừa dứt lời cậu đã nghe thấy tiếng cười của thầy Ứng. Trang Hiên hoang mang nhìn thầy Ứng, không biết thầy đang cười cái gì.
Sau đó các học sinh đều cười.
Trang Hiên nhìn theo ánh mắt của các bạn, thấy mọi người đều nhìn lên chiếc đồng hồ trên bàn, lúc này cậu mới phát hiện mình đã ngồi hết một tiếng rưỡi đồng hồ.
Trong một tiếng rưỡi đó, cậu nhìn đáp án của Lâm Tiếu và Tôn Vĩ Nghĩa trước, sau đó lại viết đáp án của mình ra, hoàn toàn không nhớ đến chuyện phải đi vệ sinh.
Trang Hiên như bừng tỉnh, quay đầu nhìn sang Lâm Tiếu: “Các cậu cố ý đúng không?”
Lâm Tiếu chớp mắt nhìn Trang Hiên: “Không sao, xem ra sự căng thẳng của cậu không hề ảnh hưởng đến việc giải đề.”
“Cậu chỉ cần thấy đề là sẽ không suy nghĩ không căng thẳng, lúc thi nhìn thấy đề bài rồi thì không sao nữa.”
Trang Hiên nghe Lâm Tiếu nói thể đột nhiên yên tâm hơn.
Cậu quay đầu lại nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, kỳ lạ thật, rõ ràng cậu đã phát hiện mình không đi vệ sinh một tiếng rưỡi rồi nhưng cậu lại vẫn không muốn vào đó.
“Bệnh căng thẳng” của Trang Hiên được chữa khỏi như vậy, sau khi nghỉ ngơi một ngày, vào ngày mười, các thí sinh tham gia buổi khai mạc của cuộc thi IMO.
Ngày mười một chính thức bắt đầu thi, ngày đầu tiên thi ba câu, điểm tối đa mỗi câu là bảy điểm, thời gian thi tổng cộng bốn tiếng rưỡi đồng hồ.
Năm ngoái nước Mỹ giành được thành tích điểm tuyệt đối, năm nay đội tuyển Mỹ vẫn xem ngôi vị quán quân là thứ trong tay mình. Lúc vào phòng thi mỗi một thí sinh của đội tuyển Mỹ đều kiêu ngạo như con khổng tước.
Dù gì cuộc thi này cũng không như trên phim truyền hình, không có tiết mục dọa nạt nhau, mọi người đều trật tự tiến vào phòng thi.
Đối với những thiên tài hòa hoa phong nhã đây thì đứng hạng nhì tập thể vẫn chưa đủ, ai nấy đều nhắm chuẩn vào vị trí hạng nhất.
Ánh mắt của hai đội tuyển giao nhau giữa không trung, lúc chạm vào nhau còn tóe ra tia lửa điện.
Trước khi vào phòng thi Lâm Tiếu đưa tay ra, ý muốn bảo mọi người cùng nhau cố gắng. Sau khi các bạn học nhìn thấy thì lập tức đưa tay đặt chồng lên tay Lâm Tiếu, Tôn Vĩ Nghĩa ra vẻ chê bai nhìn năm người họ tay chồng tay lên nhau, nhưng dưới ánh mắt thúc giục của mọi người, cậu vẫn đặt tay mình lên trên cùng.
Tay sáu người chồng lên nhau, cùng hô lên một tiếng: “Cố lên.”
Lâm Tiếu ngồi trong phòng thi, nhận lấy đề thi IMO.
Lúc mở niêm phong bài thi ra, Lâm Tiếu lại nhớ đến Trang Hiên vừa mới tạm biệt nhau lúc nãy, có lẽ nhìn thấy đề thi thì Trang Hiên sẽ không căng thẳng nữa nhỉ?
Suy nghĩ này xẹt ngang qua đầu Lâm Tiếu, ngay vào khoảnh khắc cô nhìn thấy đề thi thì đã hoàn toàn quên mất Trang Hiên, quên mất bạn bè, thậm chí còn quên đi chính mình.
Trong mắt của Lâm Tiếu chỉ còn lại đề bài trên giấy.
Từ nhỏ cô đã tập được một thói quen là sau khi nhận được đề thi thì sẽ đọc sơ hết một lần, thói quen này vẫn không thay đổi, Lâm Tiếu đọc hết ba câu hỏi trên giấy một lượt, cơ thể khẽ run lên.
Cảm giác kích động lập tức lan ra khắp người Lâm Tiếu.
Một đề Toán hay chính là một tác phẩm nghệ thuật đáng quý.
Ngay lúc này Lâm Tiếu cứ như một người sưu tầm hiểu biết sâu rộng, cuối cùng cũng gặp được thứ quý giá mà mình mong ước bấy lâu nay.
Kiến thức môn Toán của Lâm Tiếu đúng là rất rộng, số đề cô đã giải sợ là gấp mấy chục lần số đề học sinh bình thường làm. Nhưng riêng ba đề bài đã được phiên dịch thành tiếng Trung Quốc nằm trước mặt, mỗi đề đều rất mới mẻ đối với Lâm Tiếu.
Tất nhiên mỗi một đề thi xuất hiện trong cuộc thi IMO sẽ không phải dạng đề thường xuyên gặp, tất cả đều là tác phẩm tinh vi tỉ mỉ của các bậc thầy.
Lâm Tiếu cũng đã tiếp xúc với rất nhiều đề thi IMO, không cần nhắc đến đề thi chính thức của năm ngoái, mỗi một đề thi Lâm Tiếu đều có thể thuộc làu. Trừ lần đó ra, IMO còn có truyền thống, mỗi một đề dự bị không được chọn thì sẽ không công bố ra cho đến trước kỳ thi tiếp theo, dùng làm đề luyện thi cho các nước tham gia.
Sau khi Lâm Tiếu vào đội tập huấn quốc gia thì không ngừng làm những đề dự bị không được chọn của năm trước. Mỗi một đề thi dự bị đều là báu vật trong mắt Lâm Tiếu, nhưng có lẽ hôm nay cô đã lạc vào cảnh giới kỳ lạ nào đó nên cảm thấy hoàn toàn khác hẳn, đề thi hôm nay Lâm Tiếu được thấy là báu vật trong các báu vật, mỗi một đề bài đều như đang tỏa sáng rực rỡ.
Không biết ba đề bài này lần lượt do nước nào ra nhỉ? Số đề bài được chọn của Trung Quốc thật sự quá ít, nếu như sau này có cơ hội thì cô rất muốn…
Suy nghĩ này lóe lên rồi vụt tắt khỏi đầu Lâm Tiếu, sau đó cô vùi đầu vào trong đề thi, quên mất cuộc thi, quên mất hạng nhất, quên đi đội tuyển Mỹ.
Trước đây, trong bốn tiếng rưỡi thi Lâm Tiếu đều cảm thấy bụng réo liên tục, năng lượng đầu óc tiêu hao cũng không hề ít, nhưng lần này Lâm Tiếu hoàn toàn đã bỏ quên cảm nhận của cơ thể mình.
Ngay vào giây phút này, cơ thể này chỉ giúp cô ngồi tại vững, đôi mắt của cô chỉ là để đọc đề, còn tay thì giúp cô viết ra những suy nghĩ trong đầu cô, sau đó giúp cô suy nghĩ cẩn thận hơn.
Cho đến khi làm xong hết cô mới dần dần hoàn hồn. Trong mấy giây hoàn hồn ấy, gương mặt Lâm Tiếu hiện lên sự hoang mang thoáng qua. Cô đang ở đâu? Cô đang làm gì ở đây?
Sau đó ý thức cô được kéo về, Lâm Tiếu nhớ ra mình đang trong phòng thi của cuộc thi IMO, vừa làm xong bài thi.
Lâm Tiếu giật nảy người lập tức nhìn lên đồng hồ trong phòng thi.
“Phù.” Cô thở phào một hơi, may quá may qua, thời gian vẫn còn kịp.
Quên mất thời gian trong phòng thi là một chuyện vô cùng nguy hiểm, bình thường Lâm Tiếu rất chú ý đến thời gian, không ngờ trong cuộc thi lớn như IMO lại quên mất nó.
Vẫn còn dư nửa tiếng đồng hồ, Lâm Tiếu kiểm tra lại đáp án mình vừa viết lần nữa, sau đó nhiều lần kiểm đi kiểm lại tên mình trên bài thi.
Thời gian làm bài kết thúc, Lâm Tiếu ra khỏi phòng thi, tập hợp với các bạn học khác.
“Lâm Tiếu, quả nhiên lúc tớ thi thì không hề căng thẳng chút nào.” Trang Hiên đã có mặt ở địa điểm tập hợp, sau khi thấy Lâm Tiếu lập tức tích cực phản ứng lại: “Lâm Tiếu, cách cậu đưa ra đúng là có tác dụng, cảm ơn cậu đã giúp tớ.”
“Cậu thi được không?” Trang Hiên tò mò hỏi.
Phó dẫn đội nghe thấy cuộc trò chuyện của họ thì lập tức nhắc nhở: “Không được so đáp án.”
Trang Hiên dùng tay che miệng mình lại: “Em không hỏi nữa.”
Lâm Tiếu thấy dáng vẻ hoạt bát của Trang Hiên thì đoán được chắc chắn cậu đã phát huy rất tốt trong lúc thi.
Phó dẫn đội không cho phép các thí sinh thảo luận về đề thi vòng một, sợ là nó sẽ ảnh hưởng đến trạng thái thi vòng hai vào ngày mai. Nhưng phó dẫn đội cũng âm thầm quan sát tình hình của các tuyển thủ, tinh thần của mỗi người đều không tệ, không hề mang dáng vẻ ủ rũ chán chường.
Nét mặt Tôn Vĩ Nghĩa hồng hào: “Sảng khoái thật.”
Mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Tôn Vĩ Nghĩa, Lâm Tiếu đứng bên cạnh gật đầu: “Đúng, sảng khoái thật.”
“Nhưng tiếc là chỉ còn vòng thi ngày mai thôi, nếu như có thể có thêm vài vòng thi nữa thì tốt biết mấy.” Lâm Tiếu cười nói.
Thầy phó dẫn đội nhìn Lâm Tiếu cười.
Bạn học bên cạnh vừa gật đầu hùa theo vừa dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Tiếu, Trang Hiên lên tiếng như không dám tin vào tai mình: “Lâm Tiếu à, cậu đáng sợ quá rồi đấy!”
Lâm Tiếu khôi phục lại nét mặt ban đầu: “Cậu không thấy đề thi hôm nay vô cùng đặc sắc sao?”
Thầy phó dẫn đội quan sát Lâm Tiếu, nếu Lâm Tiếu bắt đầu bàn về đề thi thì sẽ ngăn cô lại. Nhưng Lâm Tiếu lại không nói cụ thể về đề thi, cô chỉ như một nhà ẩm thực tham ăn, nhớ lại món quan hiếm lạ vừa mới thưởng thức.
Lòng thầy phó dẫn đội xúc động, có thể chỉ có người yêu thích môn Toán một cách đơn thuần như Lâm Tiếu mới có thể đi xa hơn trên còn đường này thôi.
Nhiệt huyết, nghị lực, có tính sáng tạo là những thứ mà người vừa đặt chân trên con đường này thường sẽ cảm thấy rất giả dối rỗng tuếch, nhưng càng đi trên con đường này thì mới phát hiện được những thứ đó mới là then chốt để tiếp tục đi về phía trước.
“Được rồi được rồi, sắp đến giờ cơm, nghỉ ngơi rồi, ngày mai còn phải đánh thêm một trận nữa đấy.”
Lúc này Lâm Tiếu mới cảm thấy đói đến mức n.g.ự.c dán chặt vào lưng, chạy đến nhà ăn bổ sung năng lượng. Vì mùi hương của thức ăn rất bình thường nên ý nghĩa lớn nhất của bữa ăn này chính là để bổ sung năng lượng.
“Lâm Tiếu, cậu xem này.” Trang Hiên nhẹ giọng nhắc nhở Lâm Tiếu.