Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 437: Chương 437




So với trước khi thi đấu IMO các tuyển thủ của các đội tuyển quốc gia đã có xung đột, thì bầu không khí sau trận đấu thoải mái và hài hòa hơn rất nhiều. Trên đường trở về hai ngày trước, Lâm Tiếu trò chuyện với một số tuyển thủ nước ngoài và trở nên quen thuộc.

Trước khi về nước, mọi người đã trao đổi số điện thoại cùng với địa chỉ nhà với nhau, nhưng mà trong lòng cũng biết việc liên hệ xuyên quốc gia rất khó khăn. Hiện tại cho dù là gọi điện thoại xuyên quốc gia hay gửi thư xuyên quốc gia đều rất bất tiện, Lâm Tiếu cũng không biết sau khi trở về nước có còn liên lạc được với những tuyển thủ vừa mới quen này hay không.

Nhưng nói chính xác hơn, mối quan hệ giữa Lâm Tiếu và những người bạn mới giống như là “tri âm” hơn. Hai bên chỉ là có cùng sự yêu thích ở phương diện Toán học thôi, chứ không phải là tình bạn phát triển sau khi quen nhau lâu ngày nên việc chia tay cũng không có cảm giác quá buồn.

Lâm Tiếu lưu lại một câu thơ tiếng Trung trên trang bìa cuốn sổ tay của người bạn mới “Bốn bể có tri kỷ, thiên nhai tựa láng giềng”*.Sau đó cô giải thích ý nghĩa của câu thơ này bằng tiếng Anh.

(*) Câu này có ý nghĩa ở khắp năm châu bốn bể đều có bạn bè tri kỷ, tuy rằng xa cách xa nhau về mặt địa lý nhưng tình cảm vẫn sâu đậm vẫn gần gũi như hàng xóm láng giềng.

Bạn mới nhìn những chữ viết của Lâm Tiếu, khen ngợi chữ Hán nhìn rất đẹp.

Lâm Tiếu đỏ mặt, chữ viết của cô thật ra rất bình thường, chỉ có thể được coi là thanh tú. Nếu như Triệu Hiểu Long viết thì sẽ có thể để những người bạn ngoại quốc mở mang kiến thức về vẻ đẹp của thư pháp Trung Quốc.

Lộ trình máy bay trở về cũng giống như lúc đi, ở giữa đổi máy bay hai lần, Lâm Tiếu dành rất nhiều thời gian trên máy bay. Nhưng so với lần đầu tiên thì cảm giác hoàn toàn khác biệt, Lâm Tiếu trên máy bay trên đường trở về đều ngủ, cảm thấy chớp mắt một cái liền trở về Bắc Kinh ngay lập tức.

Mẹ và anh đến sân bay đón Lâm Tiếu. Đôi mắt của Lâm Tiếu nhạy bén, nhìn thấy mẹ và anh trước khi họ nhìn thấy mình, cô xách vali lon ton chạy đến: “Mẹ, anh!”

Lâm Dược Phi xoay đầu thấy Lâm Tiếu, đôi mắt anh đột nhiên đỏ lên.

Lâm Tiếu sợ ngây người: “Anh, anh sao lại khóc?”

Lâm Dược Phi lấy tay lau mắt: “Không có khóc, có côn trùng bay vào mắt.”

Lâm Tiếu lập tức tin tưởng, đưa tay lật mí mắt anh: “Em thổi cho anh.”

Trước khi Lâm Tiếu bay về nước, mẹ và anh đã biết tin vui thắng lớn cuộc thi IMO năm nay. Sáu tuyển thủ của đội Trung Quốc đều đạt điểm tối đa và giành huy chương vàng! Đương nhiên cũng là nhà vô địch!

Em gái cuối cùng cũng thực hiện được giấc mơ huy chương vàng của mình, Lâm Dược Phi nhìn thấy em gái với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt chạy về phía mình, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, vành mắt hơi đỏ lên.

Tất nhiên anh sẽ không đến mức khóc ở trước mặt mọi người.

Lâm Dược Phi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trong lòng chỉ còn lại vui mừng vì em gái mình đã giành được huy chương vàng. Lâm Dược Phi không chảy nước mắt nữa, nhưng mà em gái vẫn không bỏ qua cho anh, cô vừa lật mí mắt của Lâm Dược Phi lên vừa thổi, khiến cho nước mắt của Lâm Dược Phi chảy xuống.

Lâm Dược Phi vươn tay vỗ vỗ tay Lâm Tiếu: “Em sắp chọc mù mắt anh rồi.”

Lần này Lữ Tú Anh cũng giúp Lâm Dược Phi, nói với Lâm Tiếu: “Đừng chạm vào mắt của anh con, trên tay con có vi khuẩn.”

Lâm Tiếu rút tay về, nhìn anh còn vương nước mắt nói: “Cái này nhất định khiến côn trùng tuôn ra ngoài.”

Lâm Dược Phi nhìn em gái, thấy trên cổ em gái trống không, hỏi: “Huy chương vàng đâu?”

Lâm Tiếu chỉ vali: “Ở trong vali.”

Chẳng lẽ anh trai nghĩ cô sẽ đeo huy chương vàng trên cổ suốt quãng đường về sao? Như thế cổ cô không phải sẽ mệt đứt hơi sao?

Ba người đi đến bên cạnh xe ô tô, Lâm Tiếu vừa mới chuẩn bị đặt vali vào trong cốp xe, Lâm Dược Phi liền bảo Lâm Tiếu mở vali ra: “Lấy huy chương vàng ra nhìn xem.”

Lâm Tiếu nhìn thoáng qua mẹ, lén lút nháy mắt với anh: “Mở vali ở đây phiền phức quá, về nhà em cho anh xem.”

Nhưng mà anh trai hoàn toàn không nhận được ám chỉ của Lâm Tiếu, khăng khăng phải lập tức xem huy chương vàng ngay.

“Để cho mẹ và anh con xem trước đã.” Lữ Tú Anh cũng muốn xem huy chương vàng, vươn tay mở khóa kéo vali ra.

 

“Đợi đã.” Lâm Tiếu vội vàng ngăn cản, nhưng cuối cùng quá chậm, mẹ chớp mắt đã kéo khóa ở giữa ra, chiếc vali “nổ tung” ra, đồ đạc bên trong ào ào lăn xuống.

Lữ Tú Anh hít vào một hơi khí lạnh: “Cái vali của con sao lại bừa bộn như vậy?”

 

Lâm Tiếu ở nhà luôn ngăn nắp, Lữ Tú Anh không ngờ trong vali hành lý của con gái lại lộn xộn như vậy, cảnh tượng trước mắt khiến bà đau đầu.

Lâm Tiếu hung hăng trừng mắt anh trai, cô vốn định sau khi về nhà sẽ lén mở vali thu dọn đồ đạc bên trong, làm như vậy sẽ thần không biết quỷ không hay, mẹ sẽ không biết gì. Tất cả đều là do anh cô khăng khăng muốn mở vali ngay bây giờ.

Lâm Tiếu nói với mẹ: “Con cũng muốn sắp xếp gọn gàng, nhưng sau khi xếp gọn rồi lại không kéo khóa lên được.”

Khi sắp xếp vali hành lý, Lâm Tiếu đã thử đi thử lại nhưng làm sao cũng không thể đóng được. Cuối cùng cô tức giận, nhét lung tung thành một mớ hỗn độn, đóng nắp vali lại và kéo khóa một phát, vậy mà thành công.

Sau khi thành công, Lâm Tiếu không bao giờ dám mở vali ra nữa, cô vất vả lắm mới đóng lại được đó.

Lữ Tú Anh tập trung nhìn, phát hiện vali hành lý của Lâm Tiếu có nhiều thứ hơn lúc đi: “Những thứ này là gì?”

Lâm Tiếu: “Đó là quà tặng con mua.”

Lâm Tiếu lại trừng mắt nhìn anh trai lần nữa, đều là do anh hết, quà tặng bí ẩn và bất ngờ đều không còn nữa, mẹ và anh nhìn thấy những quà tặng đã chuẩn bị nằm rải rác trong cốp xe hết rồi.

Bây giờ đã bị nhìn thấy, Lâm Tiếu cũng giới thiệu với mẹ và anh: “Siro phong là đặc sản ở đó, con đã mua bánh quy có hương vị siro phong, kẹo mút siro phong…”

“Đây là sô cô la.”

Lữ Tú Anh vừa thu dọn vừa kinh ngạc nói: “Con cũng mua nhiều quá đi.”

Lâm Tiếu lắc đầu, cô đã đếm số người khi mua nó, cô muốn tặng cho mẹ, anh trai, bà ngoại, chị Tiểu Vân, Chu Tuệ Mẫn, Triệu Hiểu Long, Trần Đông Thanh, chỉ có thể tặng mỗi người một túi nhỏ.

“Tại sao con lại mua một cái chăn lông?” Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói.

Lâm Tiếu: “Chăn lông cũng là đặc sản ở đó, con đã sờ qua rồi, sờ tới sờ lui cảm thấy rất thoải mái.”

Lữ Tú Anh gật đầu: “Nếu con thích nó thì về nhà cho con đắp.”

Sau đó, Lâm Tiếu thấy mẹ như có phép thuật đặt gọn gàng những vật bị rơi ra vào vali hành lý. Sau đó nhẹ nhàng đóng nắp vali lại và kéo khóa lên.

“Sao mà không chứa hết, không phải rất dễ dàng sao?” Lữ Tú Anh kỳ quái nhìn Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu sững sờ, tại sao mẹ sắp xếp vali hành lý hoàn toàn khác nhau vậy?

Lâm Dược Phi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em gái, cười ha ha: “Đây cũng không phải là ngày đầu tiên em biết mẹ của chúng ta.”

Khả năng thu dọn của Lữ Tú Anh tồn tại gần như là một siêu năng lực, trong tủ quần áo, dưới gầm giường, bất cứ nơi nào chứa đồ cũng đều có khả năng nhét đồ đạc đặc biệt.

Trên đường về nhà, Lâm Tiếu tiếp tục chỉ đường cho anh trai bằng bản đồ và hỏi: “Anh, làm thế nào anh lái xe đến Bắc Kinh để đón em được vậy?”

Lâm Dược Phi: “Anh cũng có thể đọc bản đồ đó biết chưa!”

Nhưng khi xem bản đồ, anh đã lái nhầm đường một lần, đi đường vòng cả nửa ngày mới có thể trở về đường đúng, đương nhiên việc này anh không cần nói cho em gái biết.

Vừa bước vào nhà, Tiểu Hoàng nhìn thấy Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh vào nhà cũng không có phản ứng gì. Khi nhìn thấy Lâm Tiếu đi vào cuối cùng, Tiểu Hoàng phủi lông nhanh chóng chạy qua, quấn lấy chân Lâm Tiếu làm nũng.

Lâm Tiếu ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng, chị nhớ em quá đi.”

Sau khi Lâm Tiếu tắm rửa xong, Lữ Tú Anh hỏi cô có buồn ngủ hay không.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Lúc đợi máy bay với ngồi trên máy bay con đều ngủ.”

Lâm Dược Phi nhìn em gái: “Không buồn ngủ à? Vậy có mệt hay không?”

Lâm Tiếu tiếp tục lắc đầu: “Không mệt.”

Lâm Dược Phi lại cầm chìa khóa xe lên: “Đi thôi, vậy anh dẫn em đi xem nhà mới một chút.”

Giọng nói vui mừng của Lâm Tiếu vang lên trong nhà: “Trang trí nhà mới xong rồi sao ạ?”

Lâm Dược Phi thúc giục đội trang trí làm việc trong hai ngày để hoàn thành việc tu sửa trước khi Lâm Tiếu về nhà, mang đến cho Lâm Tiếu một niềm vui bất ngờ. Hiện tại hai ngôi nhà mới đều đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lâm Dược Phi ném chìa khóa xe lên không trung sau đó đưa tay bắt lấy: “Đi thôi, nhìn xem em có thích không.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.