Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 439: Chương 439




Mỗi lần ăn sủi cảo gói, hai anh em đều ăn lượng cơm nhiều hơn lúc bình thường nhiều.

Lâm Tiếu: “Sủi cảo ăn ngon mà.”

Lữ Tú Anh đau lòng nói: “Ra nước ngoài ăn cơm không ngon sao?”

Sau khi ăn hai mươi cái sủi cảo, ánh mắt của Lâm Tiếu vẫn dừng ở chỗ sủi cảo còn lại trên đĩa.

Lữ Tú Anh nói: “Buổi tối mẹ sẽ chiên cho con.”

Lâm Tiếu nghe vậy thì gật gật đầu, sủi cảo còn sót lại chiên lên là ăn ngon nhất, không thua gì sủi cảo vừa mới lấy ra khỏi nồi.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tiếu giúp đỡ dọn dẹp bát đũa, Lữ Tú Anh đuổi cô ra ngoài: “Ở bên ngoài vất vả nhiều ngày như thế, về nhà nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Nhưng mà Lâm Tiếu chỉ ở nhà nghỉ ngơi một đêm, bắt đầu từ ngày hôm sau sẽ có vô số việc chờ cô bận rộn.

Sáng sớm ngày hôm sau cô Dương liền gọi Lâm Tiếu đến trường, căn dặn cô mặc đồng phục của trường Trung học số 1, có nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu đứng ở cổng trường, sau lưng là dòng chữ “Trường Trung học cơ sở số 1”. Nhiếp ảnh gia được trường mời đến mất hơn nửa giờ để chụp ảnh cá nhân của Lâm Tiếu, ảnh chụp chung với chủ nhiệm lớp và lãnh đạo trường.

Cô Dương còn thông báo với Lâm Tiếu: “Mấy ngày tới sẽ có đài truyền hình và mấy nhà báo đến phỏng vấn, bây giờ đang đặt lịch hẹn, sau khi chốt thời gian, cô sẽ cho em một thời gian biểu.”

Lâm Tiếu choáng váng, vậy mà cần có thời gian biểu nữa sao?

“Em phải tiếp nhận bao nhiêu cuộc phỏng vấn ạ?”

Cô Dương: “Khoảng năm sáu lần.”

Tuy nhiên trên thời gian biểu mà Lâm Tiếu nhận được lại có tổng cộng tám lần.

Lâm Tiếu rên rỉ một tiếng: “Chúng ta không thể để họ đến phỏng vấn một lần sao ạ?”

“Những câu hỏi mà họ muốn phỏng vấn em hẳn là sẽ không khác nhau mấy đâu. Mọi người cùng nhau phỏng vấn trong phòng họp, em sẽ giải quyết hết một lần duy nhất.”

Cô Dương cười: “Đây không phải là họp báo sao?”

Lâm Tiếu lập tức đỏ mặt, nghe nói buổi họp báo là sự kiện của nhân vật lớn, cô ngượng ngùng nói: “Vậy dựa theo thời gian biểu tiếp từng người thôi ạ.”

Không nghĩ đến cô Dương vậy mà đồng ý với kiến nghị của Lâm Tiếu: “Từng người đến thực sự quá phiền phức, vậy cứ làm theo lời em nói, gọi tất cả phóng viên tập hợp lại rồi tổ chức cho em một buổi họp báo.”

Lâm Dược Phi nghe nói rằng em gái mình sẽ tổ chức “cuộc họp báo” tại trường Trung học số 1, đôi mắt của anh trừng lớn như chuông đồng.

Lữ Tú Anh ở bên cạnh cười nói: “Bị em gái của con vượt mặt rồi nhỉ?”

Lâm Dược Phi còn chưa có cơ hội được tổ chức họp báo.

Đương nhiên Lâm Dược Phi sẽ không ghen tị với em gái mình, hơn nữa anh là ông chủ một công ty xây dựng, không có việc gì thì tổ chức một cuộc họp báo làm gì?

“Nếu mà mở họp báo thật, vậy sẽ xảy ra chuyện lớn.” Lâm Dược Phi lắc đầu, chỉ sợ là nhà sẽ sập.

“Tiếu Tiếu ngày mai mặc quần áo gì, nếu không đến trung tâm thương mại mua một bộ mới?” Lâm Dược Phi cảm thấy một sự kiện lớn như vậy, em gái anh nhất định phải ăn mặc xinh đẹp rực rỡ nở mày nở mặt mới được.

Lâm Tiếu lập tức nói: “Cô Dương nói phải mặc đồng phục học sinh.”

Lâm Dược Phi không cam lòng nói: “Mặc đồng phục học sinh sao… vậy anh dẫn em đi cắt tóc trang điểm.”

Lữ Tú Anh ở bên cạnh trừng mắt với Lâm Dược Phi: “Con đừng có cho mấy ý tưởng vớ vẩn đó nữa, con thấy đồng phục học sinh phối với mái tóc lòe loẹt phù hợp sao?” Trang điểm càng không cần thiết, Tiếu Tiếu năm nay mới mười bốn tuổi, trang điểm gì mà trang điểm.

Việc này Lâm Tiếu đương nhiên đứng về phía mẹ, mẹ nói một câu cô liền gật đầu một cái.

Lâm Dược Phi cũng không còn cách nào khác ngoài việc tiếc nuối từ bỏ cơ hội để em gái mình “phong quang”, anh yên tĩnh một lúc lại hỏi: “Vậy còn bản thảo trong buổi họp báo thì sao? Dù sao nói cái gì thì em phải chuẩn bị trước đó.”

Lâm Tiếu không nghĩ đến phải viết bản thảo trước: “Thì phóng viên hỏi cái gì em trả lời cái đó thôi, nói thật là được rồi.”

Lâm Dược Phi: “Những lời nói ở hiện trường đều là lời nói thông thường. Em nên viết bản thảo trước để gọt giũa trau chuốt, viết cái gì mà phép so sánh, phương pháp tu từ nữa. Đến lúc phát biểu, ồ, văn chương rực rỡ, khí thế như cầu vồng.”

“Đúng, đúng, đúng, phải sử dụng thêm mấy câu thành ngữ…”

Lâm Tiếu bảo anh trai đừng đưa ra những “ý tưởng tồi” cho cô nữa: “Giải thưởng em giành được chính là cuộc thi về Toán học, chứ không phải cuộc thi về Văn học.”

 

Não của anh trai thật là kỳ quái, đọc thuộc lòng các câu nói với phóng viên, thật là quá xấu hổ.

Trong nhà vẫn còn mẹ là chỗ dựa đáng tin cậy, mẹ mang đồng phục đã được giặt sạch sẽ của Lâm Tiếu ủi qua một lần, treo vào trong tủ quần áo. Ngày hôm sau, Lâm Tiếu mặc một bộ đồng phục học sinh rộng rãi được ủi phẳng phiu bước vào phòng họp lớn đầy ắp các phóng viên.

 

Trong phòng họp lớn có nhiều người hơn Lâm Tiếu tưởng tượng, ngoại trừ các phóng viên thì còn có các giáo viên và lãnh đạo trường Trung học số 1. Lâm Tiếu chỉ biết có cô Dương, hiệu trưởng và chủ nhiệm văn phòng giảng dạy, những giáo viên còn lại cũng quen mắt, nhưng Lâm Tiếu không có cách nào để ghép mặt và tên của họ cho phù hợp.

Nhưng cũng không sao cả, hôm nay Lâm Tiếu là nhân vật chính duy nhất.

Các câu hỏi của phóng viên đều liên quan đến việc học Toán và cuộc thi IMO, Lâm Tiếu vừa thành thật lại thẳng thắn trả lời các câu hỏi của phóng viên.

Lâm Tiếu trả lời các câu hỏi một cách rõ ràng mạch lạc, phản ứng nhanh nhẹn, tất cả các phóng viên đều âm thầm khen ngợi cô.

“Bạn học Lâm Tiếu, tháng chín năm nay bạn sẽ nhập học lớp vị thành niên của Đại học Bắc Kinh. Xin hỏi mục tiêu của bạn trong giai đoạn tiếp theo ở trường đại học là gì?” Một vị phóng viên hỏi.

Lâm Tiếu: “Dạ tiếp tục học ạ.”

Biển học không bờ, trong đại dương Toán học rộng lớn, Lâm Tiếu chỉ vừa mới chèo một chiếc thuyền nhỏ đến bến bờ bên kia mà thôi. Lần này tham gia cuộc thi IMO, Lâm Tiếu đã được mở rộng tầm nhìn, khiến Lâm Tiếu cảm nhận sâu sắc hơn những ảo diệu vô tận của Toán học.

“Bạn có mục tiêu cụ thể nào nữa không?” Một phóng viên không hài lòng với câu trả lời của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nghĩ cái gì liền nói cái đó: “Ừm… nếu sau này có cơ hội, em muốn ra đề cho cuộc thi IMO.”

Lâm Tiếu bị mê hoặc bởi những đề bài tinh tế và huyền diệu như những tác phẩm trân quý. Hiện tại cô chỉ là người thưởng thức vật phẩm quý giá, cô hi vọng cô có thể tự mình tạo ra trân phẩm trong tương lai.

Các phóng viên lập tức ghi lại lời nói của Lâm Tiếu.

Cùng lúc đó, tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên trong phòng họp, lúc này hai mắt của Lâm Tiếu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, các phóng viên không hẹn mà đều muốn ghi lại khoảnh khắc này.

Tiếp theo là chụp ảnh tập thể, chụp ảnh tập thể, chụp ảnh tập thể, chụp ảnh, chụp ảnh và chụp ảnh…

Lâm Tiếu chụp ảnh chung với cô Dương, chụp ảnh với hiệu trưởng… Chụp ảnh ở cổng trường, chụp ảnh ở phòng học… Chụp ảnh đeo huy chương vàng, chụp ảnh giơ cao huy chương vàng lên…

Chụp đến cuối cùng, Lâm Tiếu cảm thấy khóe miệng của mình cười đến mức cứng ngắt.

Cuối cùng cũng về đến nhà, Lâm Tiếu cắm đầu vào ghế sô pha: “Cũng may là cô Dương giúp con tổ chức có một ngày.”

Cô Dương thật là anh minh, nếu mà liên tục bốn năm ngày như thế này, Lâm Tiếu không biết liệu mình sẽ mệt c.h.ế.t trước hay là nhàm chán c.h.ế.t trước.

Tuy nhiên hôm nay Lâm Tiếu lại nhận được một nhiệm vụ không thể từ chối khác, không thể không viết một bản thảo đại loại như vậy nữa.

“Ngày 20 tháng 8, con sẽ trở lại trường Trung học số 1 để đọc diễn văn trước toàn thể học sinh trường.”

Học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông đều phải có mặt, phụ huynh cũng có thể đến nghe, tự nguyện đến, không bắt buộc.

Khán phòng và nhà thi đấu của trường Trung học số 1 không thể cùng lúc chứa nhiều người như vậy, bài diễn văn chỉ có thể được tổ chức ở sân thể dục lớn. Lâm Tiếu phát biểu trên bục đại biểu, phụ huynh và học sinh đứng trên sân thể dục lớn lắng nghe.

Lâm Tiếu nghĩ đến cảnh tượng đó liền muốn ngất đi.

Tuy cô không chỉ có một lần đọc diễn văn dưới cờ, nhưng lần này đọc diễn văn số người nghe đông gấp đôi so với đọc dưới cờ.

Hơn nữa mà còn lại trong lúc nghỉ hè gọi các bạn học vào trường, khiến mọi người mất hết nửa ngày nghỉ hè.

“Hắt xì.” Lâm Tiếu xoa xoa mũi, chẳng lẽ có bạn học nào nói xấu cô rồi sao?

Thời gian được chọn vào ngày 20 tháng 8 vì một lý do rất đơn giản, bởi vì cuối tháng 8 Lâm Tiếu sẽ đến Đại học Bắc Kinh báo danh, sinh viên năm nhất trước khi vào học chính thức cần phải huấn luyện quân sự.

Các giáo viên của trường Trung học số 1 muốn Lâm Tiếu hoàn thành đọc bài diễn văn trước khi cô vào đại học.

Lữ Tú Anh rất vui mừng khi biết tin này: “Vậy mẹ và anh của con có thể đi không?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Được ạ, phụ huynh đều có thể đến.”

Lữ Tú Anh lập tức nói: “Vậy chúng ta nhất định phải đi, để anh chụp ảnh cho con.”

Lâm Tiếu nghe đến việc chụp ảnh thì đau đầu, hôm nay cô chụp quá nhiều ảnh.

Tiếu Tiếu phải đọc diễn văn trước phụ huynh và học sinh của sáu khối trường trung học cơ sở và trung học phổ thông. Lữ Tú Anh nghĩ đến cảnh tượng đó thì cảm thấy rằng khung cảnh đó cực kỳ đẹp đẽ.

“Sáu khối trong trường Trung học số 1 của con có bao nhiêu người?” Lữ Tú Anh tính toán sơ bộ tổng số phụ huynh và học sinh vượt quá số lượng công nhân viên chức trong xưởng dệt bông.

“Thật đáng kinh ngạc, trong xưởng mở đại hội, giám đốc xưởng phát biểu cũng không có nhiều người nghe đến như vậy.” Lữ Tú Anh xúc động nói.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.