Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên, bài phát biểu mà cô viết đều là những thứ mà bản thân cô muốn nói, rất nhiều vấn đề mà phóng viên hỏi cô đều chưa viết vào trong đó. Nhưng cô giáo Từ nói rất đúng, những thứ mà cô không hứng thú không có nghĩa là học sinh và phụ huynh không hứng thú.
"Em cảm ơn cô giáo Từ ạ." Lâm Tiếu vui vẻ nói.
Sau đó, cô giáo Từ và Lâm Tiếu đã chốt thời gian trở lại trường tiểu học diễn thuyết.
Lâm Tiếu nhiệt tình góp ý cô giáo Từ sắp xếp thời gian diễn thuyết vào ngày lễ Quốc Khánh: "Lễ Quốc Khánh em phải về nhà ạ."
Tuy nhiên, cô giáo Từ lại giống như các giáo viên ở trường trung học số một, đều rất háo hức muốn xem Lâm Tiếu diễn thuyết trước học sinh toàn trường, vì vậy cô ấy đã từ chối lời đề nghị sắp xếp thời gian diễn thuyết vào ngày lễ Quốc Khánh của Lâm Tiếu.
Cô giáo Từ nói đùa: "Vừa hay em hãy làm quen với các khán giả học sinh tiểu học trước, sau đó rồi diễn thuyết cho các học sinh trung học cơ sở và học sinh trung học phổ thông sau."
Bản thân Lâm Tiếu cũng chẳng quan tâm buổi diễn thuyết sẽ sắp xếp vào thời gian nào, cô chỉ cảm thấy mình sẽ làm gián đoạn kỳ nghỉ hè của những học sinh khác.
“Nghỉ hè còn phải bắt mọi người chạy đến trường một chuyến sao ạ?” Lâm Tiếu cảm thấy rất khó xử.
Cô giáo Từ mỉm cười, trấn an Lâm Tiếu: "Có thể gặp được tuyển thủ đạt huy chương vàng, mọi người ai cũng rất mong chờ đó."
Sau khi quyết định xong thời gian trở lại trường tiểu học diễn thuyết, bốn người họ cùng với cô giáo Từ đi ra khỏi cổng trường, Lâm Tiếu nhiệt tình mời cô giáo Từ: "Cô giáo Từ ơi, cô đi ăn KFC với chúng em đi ạ."
Cô giáo Từ lắc đầu mỉm cười: "Cô không đi đâu, cô đã nói trước là sẽ về nhà ăn cơm rồi."
Sau khi tạm biệt cô giáo Từ, Lâm Tiếu nói với đám bạn mình: "Vậy chúng ta có đi KFC không?"
Vương Hồng Đậu không hề do dự: “Đi, tất nhiên là đi rồi."
Vương Hồng Đậu chưa bao giờ ăn KFC, cô bé phàn nàn: "Trước đây cha mẹ tớ lúc nào cũng chê nhiều người, không cho tớ đi xếp hàng."
Khi KFC mới khai trương, cha của Vương Hồng Đậu nói: “Xếp hàng tận hai tiếng đồng hồ chỉ để mua một miếng gà rán, ngốc c.h.ế.t đi được.”
"Chúng ta đợi đi, đợi sang tháng sau chắc chắn không cần phải xếp hàng chờ."
Không ngờ đợi hết một tháng rồi lại đợi thêm một tháng, đợi từ tháng này qua tháng khác mà cửa hàng KFC đầu tiên trong thành phố vẫn rất đắt.
"Các cậu đều đã thử hết rồi à?" Vương Hồng Đậu nhìn đám bạn mình với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân gật đầu, Trần Đông Thanh lắc đầu.
Vương Hồng Đậu nhìn Trần Đông Thanh: "Cậu cũng chưa ăn sao?"
Trần Đông Thanh nói với giọng đầy bất lực: "Người lớn trong nhà tớ đều cảm thấy gà rán không dễ tiêu hóa." Từ nhỏ dạ dày của Trần Đông Thanh đã không được khoẻ, thực ra hai năm nay đã đỡ nhiều rồi nhưng những người lớn trong nhà vẫn lo lắng cho cậu bé như khi còn nhỏ.
Cho dù đã ăn KFC hay chưa ăn KFC thì họ đều vô cùng mong chờ.
Đến cửa KFC, Lâm Tiếu mê mẩn hít một hơi thật sâu, mùi sữa đặc quánh tỏa ra từ KFC thực sự rất mê người.
Bên trong KFC vẫn đông đúc như ngày nào, bên trong vô cùng ồn ào náo nhiệt, ngay cả một chỗ ngồi trống cũng không có. Nhưng may mắn thay, không cần phải xếp hàng đến tận ngoài cửa, Lâm Tiếu đi đến hàng cuối cùng trước quầy gọi món.
Sau đó, Diệp Văn Nhân lấy phiếu giảm giá từ trong cặp sách của mình ra.
Đây là đầu tiên Lâm Tiếu biết thì ra KFC còn có phiếu giảm giá.
Diệp Văn Nhân chia sẻ hai phiếu giảm giá với mọi người: "Các cậu muốn ăn cái gì thì cứ xé phiếu giảm giá này ra, khi gọi món chỉ cần đưa chúng ra là được."
Lâm Tiếu nhìn kỹ từng tờ từng tờ một, nhìn thấy món mình muốn ăn thì lập tức thương lượng với mọi người: "Tờ này có thể xé không? Tờ này thì sao?"
May thay trong một phiếu giảm giá KFC không chỉ có một món ăn giống nhau, hai phiếu giảm giá vừa đủ cho bốn người ăn hết những gì mà họ muốn.
Sau khi xé phiếu giảm giá, họ chia thành hai nhóm, Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu đến quầy gọi món để gọi đồ ăn, giúp Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh một tay. Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh có một nhiệm vụ khó khăn hơn, họ phải tìm được chỗ ngồi trong cửa hàng KFC.
Hai người Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đã đi quanh KFC hết vòng này đến vòng khác nhưng căn bản không có một chỗ ngồi trống nào.
Trong KFC, có khoảng chục học sinh tiểu học đang tổ chức sinh nhật cho một người trong số họ, nhóm người này chiếm ba bàn tròn, còn có một vài người chen chúc đứng bên cạnh chơi trò chơi với họ.
Cũng có người đang bưng cái dĩa đầy đồ ăn trên tay, đi vòng quanh tìm chỗ ngồi như bọn họ.
"Không có chỗ ngồi rồi." Trần Đông Thanh nói.
Lâm Tiếu: "Xem xem bàn nào sắp ăn xong rồi, chúng ta đứng ở bên cạnh chờ."
Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh tìm thấy một bàn đã sắp sửa ăn xong. Lâm Tiếu đứng bên cạnh, Trần Đông Thanh đưa tay kéo cô lùi về phía sau một chút: "Nhìn chằm chằm người ta ăn như thế này sao?" Trần Đông Thanh cảm thấy không hay lắm.
Thế là Lâm Tiếu lùi lại hai bước, cách họ xa một chút.
Chẳng mấy chốc, người trong bàn ăn đã đứng dậy, Lâm Tiếu tiến lên một bước nhưng có người còn nhanh hơn cô.
Bên cạnh có một người lao tới, giành lấy chỗ ngồi ngồi xuống trước, chiếc bàn mà Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh nhắm nhía đã bị cướp mất.
Trần Đông Thanh sững sờ, cậu bé quay đầu lại nói với Lâm Tiếu: "Xin lỗi!"
Lâm Tiếu: "Không trách cậu được."
Họ lại tìm thấy một bàn sắp ăn xong, cả Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đều không dám đứng quá xa, hai người đứng bên cạnh bàn ăn, để tránh nhìn chằm chằm vào người khác đang ăn, cả hai đều ngẩng đầu lên nói chuyện. Mặc dù họ đứng rất gần bàn ăn nhưng ánh mắt thì tránh xa những thực khách đang dùng bữa.
Bàn bên cạnh là một gia đình ba người, họ cười nói: "Các cháu đang đợi bàn này sao? Xong ngay đây, nhà chú ăn sắp xong rồi."
Họ nhìn dáng vẻ lịch sự của Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh, nói: "Bàn này chú sẽ để dành cho các cháu, chú không để cho người khác ngồi đâu."
Hai mắt của Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh sáng lên, liên tục cảm ơn họ.
Cả nhà ba người ăn xong đứng dậy, vừa đúng lúc Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu cũng đã mua xong đồ ăn, hai người mỗi người bưng một đĩa thật đầy, cẩn thận từng li từng tí lách qua đám đông, đặt nó lên bàn, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Cái này là của cậu."
"Cái này là của tớ."
"Đổ tương cà ra trước đi."
Bốn người chia thức ăn ra, không hẹn mà đồng thời cầm chiếc bánh hamburger lên, xé lớp giấy gói cắn một miếng. Dù đã từng ăn hay chưa ăn thì tất cả đều bị KFC chinh phục, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng.
Hôm nay là một ngày khiến người ta rất hài lòng, Lâm Tiếu được ăn KFC, được gặp cô giáo Từ, gặp lại những người bạn cũ, cô giáo Từ còn truyền cảm hứng cho Lâm Tiếu viết bài phát biểu. Lâm Tiếu vừa trở về nhà liền lập tức viết đầy ba trang giấy.
Cô sửa sang trau chuốt lại bài viết một chút, độ dài này cũng coi như ổn rồi.
Lâm Tiếu sửa bài viết và chép lại hai lần, hoàn thiện bản thảo cuối cùng rồi bắt đầu ở nhà luyện đọc. Bất kể là tiểu học hay trung học thì đều có sáu lớp nghe cô diễn thuyết, Lâm Tiếu không thể đọc lắp ba lắp bắp được.
Ngày nào Lâm Tiếu cũng ở nhà luyện đọc, sau khi anh trai cô biết chuyện, anh nói: "Nào, bây giờ anh là khán giả của em, em đọc cho anh nghe thử một lượt trước xem sao."
Lâm Tiếu: "Không muốn, đến lúc đó anh đến sân vận động trung học số một thì sẽ nghe thấy thôi."
Đột nhiên, điện thoại ở nhà reo lên, Lâm Tiếu bắt máy, nghe thấy một giọng nói lạ.
"Xin chào, cho hỏi là bạn học Lâm Tiếu phải không?"
Lâm Tiếu: “Đúng vậy, là em.”
Lâm Dược Phi đứng bên cạnh hỏi: "Ai vậy?"
Lâm Tiếu lắc đầu, cô còn không biết đây này.
Sau khi nghe đối phương nói một lúc lâu, cuối cùng Lâm Tiếu cũng biết cuộc gọi này đến từ đâu, cô dùng khẩu hình nói với anh trai mình: "Cung thiếu nhi"
Cung thiếu nhi gọi điện thoại cho cô làm gì?
Người trong điện thoại nói một lúc lâu mới đi vào vấn đề chính: "Bạn học Lâm Tiếu, trước đây em đã từng học lớp bàn tính ở cung thiếu nhi, bây giờ cung thiếu nhi muốn mời em về diễn thuyết."
Lại là diễn thuyết.
Lâm Tiếu cau mày, có phải mọi người đã thương lượng xong hết rồi đúng không? Ai cũng muốn mời cô về diễn thuyết.
Mặc dù bài phát biểu đã được viết xong rồi, nhưng Lâm Tiếu không chút do dự từ chối: "Thật xin lỗi, em không muốn đi."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dược Phi tò mò hỏi Lâm Tiếu: "Tại sao em lại từ chối dứt khoát như vậy?"
Lâm Tiếu: "Cung thiếu nhi muốn lấy em để làm quảng cáo, em không thể để họ lấy em ra để chạy quảng cáo được."
Lâm Tiếu tham gia lớp học bàn tính ở Cung thiếu nhi nhưng những thứ cô học được ở lớp bàn tính không giúp ích được gì trong việc giành giải Olympic Toán học cả. Nếu như cô đồng ý về diễn thuyết, Cung thiếu nhi chắc chắn sẽ gộp hai vấn đề này lại với nhau.
Lâm Dược Phi không ngờ rằng em gái mình vừa nghe đã nhìn thấu những mánh khóe đó: "Ồ, cũng khá thông minh đó."
Lâm Tiếu: "Tất nhiên rồi, em là người thông minh nhất trong nhà mình mà."
Sau khi Lâm Tiếu dứt khoát từ chối một cái quảng cáo, vài ngày sau lại có hai cái quảng cáo khác tìm đến tận nhà.
Lần này, không còn là những quảng cáo miễn phí nữa mà là thương hiệu đưa ra cái giá khá cao.