“Buổi họp báo” mà Lâm Tiếu tổ chức ở trung học số một nhanh chóng có phần tiếp theo, vài ngày gần đây, tất cả những đài truyền hình và tờ báo địa phương đều đưa tin vui rằng Lâm Tiếu đã giành được huy chương vàng IMO, tin tức về Lâm Tiếu cũng chiếm phần lớn trang giấy trên tờ báo địa phương.
Đương nhiên tin tức CCTV và báo chí được phát hành trên cả nước cũng đưa tin mừng rằng đội IMO của Trung Quốc đã đoạt giải quán quân. Tên của Lâm Tiếu và đồng đội trong nhóm đều xuất hiện trên tin tức, còn có cả ảnh chụp bọn họ đeo huy chương vàng ở trước ngực.
Mấy hôm trước, ngày nào mẹ cô cũng đều ra sạp báo để mua báo, tất cả các loại báo ở trong sạp đều được bà mua mỗi loại một tờ rồi đem về nhà. Mẹ cô còn sợ sạp báo trước cửa nhà không đủ các loại báo nên đã chạy qua hai con phố để tới sạp báo lớn hơn mà mua.
Những tờ báo mua về được trải hết lên giường, bà lật xem hết từ đầu đến cuối, tìm những tin tức về Lâm Tiếu một cách vô cùng chăm chú.
Mỗi lần tìm được một bài báo là bà vui mừng kêu Lâm Tiếu đến xem ngay, bà đọc không bỏ sót một chữ nào, đặc biệt là bà càng cẩn thận hơn với những ảnh chụp Lâm Tiếu. Mỗi tấm ảnh chụp của các tờ báo khác nhau, nên lần nào mẹ cô cũng đều nhận xét: "Những tấm hình trên tờ báo này rất đẹp, con cười trông thật vui vẻ."
"Bức ảnh này cũng không tệ, huy chương vàng được giơ lên rất cao.”
Một trong những tờ báo mà Lữ Tú Anh thích nhất là báo chiều, báo chiều đã đặt thông tin Lâm Tiếu giành được huy chương vàng ở trang đầu tiên.
Bởi vì là trang đầu nên ảnh chụp vẫn được in màu, huy chương vàng của Lâm Tiếu tỏa sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ.
"Tấm ảnh này nhìn đẹp thật, vẻ đẹp không thay đổi một chút nào." Lữ Tú Anh cảm thán nói: "Thật may, đúng lúc năm nay trang nhất của tờ báo sẽ được in màu sặc sỡ."
Trong những năm qua gia đình vẫn luôn đặt mua báo chiều, trang nhất của tờ báo được in màu là chuyện bắt đầu từ năm nay. Nhờ vào kỹ thuật in màu phát triển, chi phí cũng rẻ hơn nên từ màu trắng đen vào những năm trước, trang đầu tiên của tờ báo đã biến thành màu sắc rực rỡ. Nhưng cũng chỉ có trang đầu mới được in màu mà thôi, nếu những tấm ảnh chụp Lâm Tiếu không được lên trang đầu, hoặc thậm chí là lên trang đầu vào một năm trước thì sẽ không thể có ảnh màu rõ ràng và chi tiết như vậy.
Lữ Tú Anh nhìn chăm chú rất lâu, dùng d.a.o rọc giấy rọc toàn bộ trang đầu tiên của tờ báo chiều, vô cùng cẩn thận mà bỏ vào trong cuốn album sưu tầm tem mới mua.
Việc quan trọng nhất với Lữ Tú Anh gần đây là cắt ảnh từ các tờ báo.
Tất cả những bài báo về Lâm Tiếu đều được cắt ra một cách cẩn thận rồi cất ở cùng một chỗ.
Hai năm trước Lâm Tiếu có thói quen cắt báo, sau đó vì quá bận học nên lại để sang một bên. Lữ Tú Anh nhìn thấy tờ báo cuối cùng mà Lâm Tiếu cắt còn lại một nửa, để không rất đáng tiếc nên bà liền thay Lâm Tiếu duy trì thói quen cắt báo.
Nhưng mà Lữ Tú Anh cũng có cái làm có cái không, thỉnh thoảng nhìn thấy thứ gì mà bà cực kỳ thích thì mới cắt ra và dán vào vở.
Lâm Tiếu thấy mẹ lại bắt đầu cắt báo, hơn nữa lạ lùng là bà còn nghiêm túc mua một quyển album sưu tầm tem, tò mò hỏi: "Cuốn vở để chứa những phần báo bị cắt ở trong nhà trước kia đã dùng hết rồi ạ?"
Lữ Tú Anh: "Sao có thể sử dụng cuốn vở trước kia chứ?"
"Chỗ này đều là tin tức về con, nhất định phải chuyên dùng một quyển vở để lưu giữ."
Lữ Tú Anh không biết Lâm Tiếu đang nghĩ gì, chẳng lẽ bài báo về việc Lâm Tiếu đạt huy chương vàng lại được dán ở đằng sau những mẩu truyện tranh hài mà trước kia cô cắt ra từ mấy tờ báo ư?
"Loại vở bình thường như thế này không sử dụng được, cắt báo xong rồi chỉ có thể dùng hồ dán lên." Dùng hồ để dán báo sẽ dễ khiến bề mặt bị nhăn sau một khoảng thời gian dài.
Quyển album sưu tầm tem mà Lữ Tú Anh mới mua là loại bìa cứng, hơi giống quyển sổ. Bên ngoài mỗi tờ giấy sẽ có một lớp màng nhựa trong suốt, hơn nữa không chia khổ theo kích thước ảnh giống như quyển sổ, loại album sưu tầm tem này chỉ dùng để đựng cả trang tem, phía trên một tờ A4 được đậy kín bằng lớp màng nhựa, chỉ cần trải phẳng mẩu giấy báo rồi nhét vào.
Lữ Tú Anh đã sưu tầm được hơn một nửa số báo, nhưng xem thế nào cũng không cảm thấy đủ, mỗi ngày đều cẩn thận lật xem một lần.
Anh trai cũng không hề rảnh rỗi, anh và mẹ phân chia công việc một cách ăn ý, mẹ cắt báo, còn anh trai ghi hình.
Tin tức CCTV và tin tức địa phương, anh trai kêu trợ lý giúp, chỉ cần Lâm Tiếu xuất hiện trên TV, tất cả đều được hai người ghi lại bằng băng ghi hình.
Trong nhà có hơn một quyển chứa mẩu tin cắt từ báo, vài cuốn băng ghi hình, mẹ đều để chúng ở trong ô vuông giữa chiếc tủ treo áo khoác ngoài. Đây là nơi mà cả gia đình cất giữ những thứ vô cùng quan trọng, trong chiếc hộp ở kế bên chính là sổ tiết kiệm và vòng tay vàng.
Tên của Lâm Tiếu liên tiếp xuất hiện ở trên TV và báo chí, bởi vì cô là người trẻ nhất trong sáu thành viên của đội tuyển quốc gia, mười bốn tuổi đã lấy được huy chương vàng IMO, không cần phải nói đến bản tin địa phương, bản tin của CCTV cũng sẽ nhắc một câu về tuổi của Lâm Tiếu.
Không thể phủ nhận, hiện tại Lâm Tiếu đang rất có "giá trị quảng cáo".
Hèn gì Cung thiếu nhi muốn dựa vào tên tuổi của Lâm Tiếu để quảng cáo.
Ngoài ra còn có hai thương hiệu địa phương muốn tìm Lâm Tiếu quảng cáo, một bên là thức uống dinh dưỡng, bên còn lại là lược.
Thức uống dinh dưỡng muốn tìm cô quảng cáo, Lâm Tiếu còn có thể hiểu được, họ muốn cho người tiêu thụ cảm thấy rằng nếu uống thức uống đó thì sẽ trở nên thông minh.
Còn về lược, Lâm Tiếu khó hiểu hỏi: "Tại sao muốn tìm em để quảng cáo?"
Lâm Dược Phi nói với em gái mình: "Bọn họ nhất quyết đẩy mạnh tiêu thụ những chiếc lược có hình dạng và công dụng khác nhau.”
Có chiếc lược giúp mọc tóc, giúp giữ gìn sắc đẹp, còn có thể phát triển trí não.
Thứ muốn Lâm Tiếu quảng cáo tất nhiên đương nhiên sẽ là "Lược thần giúp não khỏe", lời quảng cáo đã viết xong cho Lâm Tiếu: "Dùng lược thần giúp não khỏe để chải đầu sẽ làm não thông minh."
"Ơ!" Lâm Tiếu nhíu mày: "Nhưng mà em chưa từng dùng lược của bọn họ."
Lâm Tiếu cũng không tin việc mỗi ngày chải đầu một trăm cái vào buổi sáng và tối có thể khiến bản thân thông minh hơn. Nếu nó thật sự có hiệu quả thì chắc hẳn những học sinh ở xung quanh cô luôn bỏ qua sức khỏe để giành vị trí thứ nhất trong kì thi như Chu Tuệ Mẫn và Triệu Hiểu Long đã phải dùng nó từ lâu rồi.
Lâm Dược Phi giúp em gái từ chối quảng cáo thức uống dinh dưỡng, lỡ mà những loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe phải cho vào miệng như này có vấn đề về an toàn thì sẽ tổn thương trực tiếp đến cơ thể của người tiêu dùng.
Bọn họ chỉ là người bình thường, không có cách nào phân biệt được loại thức uống là thật hay giả, nên Lâm Dược Phi sẽ không cho em gái mình nhận quảng cáo này.
Lâm Tiếu đồng ý với suy nghĩ của anh trai, vốn dĩ cô cũng không muốn nhận quảng cáo này.
Chẳng qua Lâm Tiếu không nghĩ phức tạp đến như vậy, từ trước đến giờ cô chưa từng uống thức uống dinh dưỡng này, đương nhiên sẽ không quảng cáo nó rồi.
Nếu khiến cho người ta hiểu lầm rằng nhờ uống thứ nước này nên mới cô trở nên thông minh, vậy chẳng phải là cô đang lừa dối mọi người sao?
Về việc quảng cáo lược, Lâm Dược Phi cho Lâm Tiếu tự quyết định: "Nếu em muốn nhận thì nhận, không muốn thì thôi."
Đối phương đưa ra phí quảng cáo rất cao so với giá thị trường, nhưng nếu so với thu nhập hiện tại của Lâm Dược Phi thì đây chỉ là một chút tiền tiêu vặt của Tiếu Tiếu.
Nếu Lâm Tiếu cảm thấy chụp quảng cáo mới mẻ, muốn trải nghiệm một chút, hoặc muốn trải nghiệm một chút cảm giác tự kiếm tiền, Lâm Dược Phi cũng ủng hộ cô đi thử thách.
Nhưng Lâm Tiếu không có hứng thú, dù sao trong nhà cũng không thiếu chút tiền này.
Quảng cáo lược không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng, cho dù thật sự có người tin, chải tóc một trăm lần vào mỗi buổi sáng và tối thì cũng chẳng mất mát gì: "Cùng lắm là rụng hai sợi tóc mà thôi." Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh đứng bên cạnh nói: "Mẹ nhớ rõ bà Đông Đông từng nói rằng chải tóc nhiều rất có lợi, bà từng nói chải tóc nhiều sẽ rất tốt, giúp giãn gân cốt và lưu thông máu."
Lữ Tú Anh còn kiên trì được một thời gian, sau đó lại cảm thấy phiền phức nên bà đã từ bỏ.
Lâm Tiếu nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn từ chối nhận quảng cáo lược với nguyên nhân giống nhau: "Em vẫn chưa sử dụng lược của bọn họ bao giờ."
Lâm Tiếu biết rằng bọn họ nhắm tới danh hiệu đoạt huy chương vàng IMO của cô, điều này sẽ được nhấn mạnh ở trong quảng cáo. Nếu cô chưa từng uống thử thức uống dinh dưỡng kia, cũng chưa sử dụng lược trước khi giành được huy chương vàng thì cô sẽ không nhận quảng cáo này.
Theo ngày đã hẹn, Lâm Tiếu sẽ lần lượt trở về tiểu học Đường Giải Phóng và trung học số một để diễn thuyết.
Cuộc diễn thuyết diễn ra trong kì nghỉ hè, học sinh và phụ huynh của tiểu học Đường Giải Phóng tình nguyện đi, Lâm Tiếu vốn nghĩ rằng người tham dự sẽ không nhiều, ai lại muốn đến trường học trong lúc đang nghỉ hè chứ, nhưng khi đến sân thể dục, cô bị dọa rồi.
Trên sân thể dục chật kín người.
Lâm Tiếu cảm thấy hơi căng thẳng khi vừa mới bước lên sân khấu, đây là lần đầu tiên cô diễn thuyết trước mặt nhiều người như vậy.
Có điều Lâm Tiếu đã nhanh chóng bình tĩnh lại, khán giả ở dưới sân khấu vô cùng nhiệt tình, chỉ cần cô dừng lại là lập tức vỗ tay.
Số lần vỗ tay nhiều đến mức khiến Lâm Tiếu ngại dừng lại. Tốc độ cô nói nhanh hơn, hết câu này đến câu khác, không để cho mọi người có cơ hội vỗ tay.
Lâm Tiếu đã nói xong vài đoạn trên bản phát biểu chỉ trong một hơi, sau đó thì cô thiếu oxy, chỉ có thể dừng lại để thở, lúc này lại vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều.
Lâm Tiếu chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận, dù như thế nào, cô chắc chắn phải hít thở.