Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 443: Chương 443




Sau khi buổi diễn thuyết ở tiểu học Đường Giải Phóng kết thúc một cách thuận lợi, trước lạ sau quen, Lâm Tiếu diễn thuyết ở trung học số một càng thuần thục hơn.

May là học sinh và phụ huynh ở trung học số một không vỗ tay nhiều như vậy, tuy rằng cũng vỗ tay vài lần, nhưng phần lớn thời gian tất cả mọi người đều vô cùng chăm chú mà im lặng lắng nghe.

Lâm Tiếu phát hiện diễn thuyết ở tiểu học Đường Giải Phóng và trung học số một khác nhau, thứ mà nhóm cha mẹ và học sinh của tiểu học Đường Giải Phóng nghe chính là “kịch”, cuộc thi toán cấp ba quá xa vời đối với bọn họ. Còn thứ mà nhóm học sinh và phụ huynh của trung học số một nghe chính là "con đường", nhóm phụ huynh nhớ kỹ lời nói của Lâm Tiếu như đói như khát, có không ít người còn cầm bút và quyển note để ghi chép lại.

Mẹ và anh trai cũng đến đây, đứng ngay phía trước sân thể dục, trong tay anh trai cầm một cái máy ảnh, không ngừng chụp hình tanh tách cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu phớt lờ tiếng ồn nhỏ do anh trai tạo ra, chuyên chú bắt đầu buổi diễn thuyết của mình.

Do di chứng để lại sau lần đầu tiên diễn thuyết ở tiểu học Đường Giải Phóng, Lâm Tiếu không tự giác được mà nói rất nhanh. Sau khi cô nói được một lát thì cô Dương đi lên bục phát biểu, nhẹ nhàng nhắc nhở cô: "Nói chậm lại một chút."

Lâm Tiếu vô cùng quen thuộc với nội dung của bài phát biểu, nhưng mà đây là lần đầu tiên những học sinh và phụ huynh ở trên sân thể dục nghe, nên tốc độ phản ứng chắc chắn không thể nhanh như vậy.

Hơn nữa trong bài phát biểu của Lâm Tiếu còn viết một số kinh nghiệm và tư tưởng, đối với cô thì đây là một chuyện vô cùng hiển nhiên, nhưng với rất nhiều học sinh và phụ huynh thì cần thời gian để thấm nhuần.

Sau khi được cô Dương nhắc nhở, Lâm Tiếu cố ý giảm tốc độ.

Do đó thời gian diễn thuyết ở trung học số một gấp năm lần thời gian diễn thuyết ở tiểu học Đường Giải Phóng.

Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, anh trai đưa Lâm Tiếu về nhà, giữa chừng thì đi đường vòng, đưa mẹ đến trường dạy lái xe cho bà.

Trước kia Lâm Dược Phi từng khuyên mẹ đi học lái xe, nhưng Lữ Tú Anh cảm thấy không cần thiết, cũng không có tự tin.

Bây giờ Lâm Tiếu muốn đi học đại học ở Bắc Kinh, Lữ Tú Anh lập tức tràn đầy động lực, nếu bà thật sự học được thì cuối tuần có thể lái xe mang đồ ăn ngon cho Tiếu Tiếu.

Ngồi ở trên xe, Lữ Tú Anh nhớ lại buổi diễn thuyết hôm nay của Lâm Tiếu, đứng trước sân thể dục chật kín người nhưng Lâm Tiếu lại rất bình tĩnh, thoải mái và thành thạo, Lữ Tú Anh cảm thấy vô cùng hãnh diện về Lâm Tiếu.

"Tiếu Tiếu, con giỏi quá!" Lữ Tú Anh khen ngợi.

Lâm Tiếu đáp lại: "Mẹ cũng rất giỏi!"

Gần đây mẹ học lái xe có sự tiến bộ, giáo viên dạy lái xe nói rằng bà là người lớn tuổi nhất mà thầy ấy từng dạy, nhưng thành tích hoàn toàn không thua kém gì người trẻ tuổi.

Lâm Dược Phi đưa mẹ đến cổng trường dạy lái xe, anh nói trước khi bà xuống xe: "Mẹ, thứ bảy tuần này nhớ sắp xếp lại lịch học nhé."

Lữ Tú Anh nói: "Mẹ nhớ mà."

Thứ bảy tuần này, cả nhà phải chuyển sang nhà mới trước khi trường đại học của Lâm Tiếu khai giảng.

Lữ Tú Anh lật tờ lịch, chọn một ngày tốt lành để chuyển sang nhà mới, đó là thứ bảy tuần này.

"Sao mẹ lại có thể quên được chuyện quan trọng như vậy chứ!" Lữ Tú Anh nói.

Sau khi trang hoàng nhà mới xong thì để cho thông gió hơn nửa năm, qua mùa hè nóng bức, bây giờ đi vào trong nhà đã không còn ngửi thấy mùi gì nữa.

Trong tiểu khu đã có không ít gia đình vào sinh sống. Lâm Dược Phi lái xe vào trong tiểu khu, sau đó lấy ra hai chuỗi pháo từ trong cốp xe, đốt bùm bùm ở trước cửa rồi cả nhà mới đi lên lầu.

Tiểu Hoàng bị tiếng pháo làm cho sợ hãi, cứ lùi ra sau, không chịu leo lên cầu thang.

Lâm Dược Phi kéo dây thừng một lúc lâu nhưng Tiểu Hoàng không chịu bước đi, thế nên anh chỉ có thể ôm Tiểu Hoàng leo lên trên.

Đến trước cửa nhà mới, Lâm Dược Phi đặt Tiểu Hoàng xuống đất, dùng chìa khóa mở cửa ra, Lâm Tiếu định tiến vào.

Nhưng Lâm Dược Phi đưa tay ra, cản cô lại: "Đừng vội!"

"Chẳng phải anh đã nói với em, chuyển đến nhà mới thì phải cầm theo thứ gì đó quý giá nhất khi bước vào cửa sao." Người làm ăn khó tránh khỏi mê tín, sau khi Lâm Dược Phi sống lại thì mức độ mê tín tăng gấp đôi, chính vì thế anh để mẹ và em gái chuẩn bị sẵn sàng trước.

Lữ Tú Anh lấy chiếc vòng và dây chuyền bằng vàng từ trong túi ra, cầm ở trong tay và đi vào nhà.

Lâm Tiếu cũng đã chuẩn bị xong, cô quay đầu mở khóa kéo cặp ở trên hai vai, từ bên trong lấy ra một quyển sách toán.

Lâm Dược Phi: "..."

Lâm Tiếu hùng hồn tự tin nói với anh trai: "Đây là thứ quan trọng nhất, trong sách có ngôi nhà bằng vàng, còn có cả khuôn mặt xinh đẹp."

Lâm Dược Phi tặc lưỡi một cái: "Có lý."

Lâm Tiếu nói như vậy đúng là không sai.

Vốn dĩ Lâm Dược Phi đã chuẩn bị một cái phong bì lớn màu đỏ, bên trong chứa một xấp tiền mới thật dày được rút ra từ trong ngân hàng, định cầm nó đi vào cửa.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tiếu lấy quyển sách toán, Lâm Dược Phi nhanh trí, dùng một tay bế Lâm Tiếu lên và bước qua cửa: “Anh đang cầm đồ vật quan trọng của nhà chúng ta."

 

Lâm Dược Phi vẫn luôn cảm thấy em gái chính là ngôi sao may mắn của cả nhà.

Lâm Tiếu đột nhiên bị nhấc lên nên hết hồn, hai chân vừa chạm đất thì lập tức quay đầu lại trừng mắt với anh trai: "Anh mới là đồ vật."

Lâm Dược Phi hỏi ngược lại: "Sao nào, em không phải là đồ vật à?"

 

Mọi thứ trong nhà được mẹ dọn dẹp gọn gàng, đóng thùng rồi dùng xe vận tải vận chuyển đến nhà mới. Hiện giờ đồ đạc vẫn còn trong phòng khách của nhà mới, còn chưa kịp phân loại để thu dọn.

Tạm thời Lữ Tú Anh không rảnh để dọn dẹp, bà đang làm bữa cơm đầu tiên sau khi dọn nhà, chính là làm vằn thắn.

Dọn về nhà mới chính là việc lớn, đương nhiên phải ăn sủi cảo!

Chuyển nhà mất rất nhiều thời gian, thời gian ăn cơm đã đến rất gần rồi, Lữ Tú Anh khó có khi không đẩy Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi đi, mà tiếp đón hai người cùng nhau làm vằn thắn.

Lữ Tú Anh phụ trách cán vỏ, Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi cùng nhau làm vằn thắn. Tốc độ cán vỏ của mẹ nhanh như bay, một khối bột nhỏ ở dưới chày cán bột chuyển hai vòng, một tấm vỏ sủi cảo tròn tròn lập tức được cán xong.

Một mình mẹ cán vỏ cung cấp cho hai người làm vằn thắn, vẫn vô cùng nhẹ nhàng. Chỉ trong một lúc mà trên thớt đã đặt có một xấp vỏ sủi cảo chồng lên nhau, mẹ buông chày cán bột cầm lấy vỏ sủi cảo cũng cùng gói, chờ vỏ sủi cảo trên thớt đã được gói xong rồi lại cầm lấy chày cán bột một lần nữa.

Tốc độ anh trai làm vằn thắn cũng không chậm, tuy rằng gói sủi cảo xấu một chút, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, hai tay úp vào nhau một cái chính là được một cái, úp một cái chính là được một cái.

Lâm Tiếu coi thường anh trai gói sủi cảo nhăn bèo nhèo, bản thân không cần úp tay, mà là dùng ngón tay tỉ mỉ niết một nếp gấp.

Thời gian Lâm Tiếu gói một cái sủi cảo thì anh trai có thể gói ba cái, mẹ có thể gói bốn cái.

“Con gói sủi cảo đẹp nhất!” Lâm Tiếu nói.

Nhưng mà sủi cảo “Đẹp nhất” rất nhanh đã gặp vấn đề, sủi cảo Lâm Tiếu gói ở trên nắp chậu, không lật được.

Mẹ và anh trai gói sủi cảo đều có thể đứng lên được, Lâm Tiếu gói sủi cảo chỉ có thể nằm hướng bụng to lên trời.

Lâm Dược Phi chê cười em gái: “Em gói sủi cảo còn không đứng được, vậy mà còn nói đẹp hơn anh.”

Lâm Tiếu kiên trì nói: “Sủi cảo không đứng được cũng đẹp hơn của anh, sủi cảo của em là… Mỹ nhân đang ngủ.”

Lâm Dược Phi cười to, cười xong rồi hỏi: “Dọn nhà không phải thường ăn bánh trôi sao? Sao nhà chúng ta lại ăn sủi cảo?”

Lữ Tú Anh kinh ngạc nói: “Chưa từng nghe nói qua dọn nhà ăn bánh trôi, vì sao lại ăn bánh trôi?”

Lâm Dược Phi mơ hồ nhớ rõ đời trước của mình đã từng xem qua cách nói này ở trên mạng: “Giống như nói bánh trôi là thứ viên viên mãn mãn, ngọt ngọt ngào ngào.”

Lữ Tú Anh lập tức bị cái cách nói này thuyết phục.

“Vậy nhà ta ăn cả hai loại này.”

“Tiếu Tiếu, con đến cửa hàng thực phẩm phụ ở cửa tiểu khu mua một túi bánh trôi đông lạnh về đi.” Giọng nói của Lữ Tú Anh rơi xuống, lại hối hận: “Con có biết đường đi đến cửa hàng ở cửa tiểu khu không?”

Lữ Tú Anh đột nhiên nhớ tới bọn họ không ở khu tập thể của xưởng dệt bông nữa, mới vừa dọn đến tiểu khu xa lạ, xung quanh đều là hoàn cảnh lạ lẫm, hàng xóm cũng không quen biết nhau, bản thân Lữ Tú Anh còn cần phải thích ứng, càng không yên tâm để một mình Lâm Tiếu chạy ra ngoài.

“Vẫn nên để mẹ đi mua.” Lữ Tú Anh nói.

Nhưng mà Lữ Tú Anh vừa mới đứng lên, Lâm Tiếu đã cầm lấy tiền lẻ, đổi dép lê chạy ra ngoài cửa: “Mẹ yên tâm đi, con biết đường.”

Tuy rằng cây xanh tươi tốt trong tiểu khu rất giống với rừng rậm, nhưng lại không phải rừng rậm thật sự, một đoạn đường ngắn ngủn như vậy Lâm Tiếu đã nhớ kỹ từ lâu.

Cô chạy đến cửa hàng thực phẩm phụ ở cửa tiểu khu mua một túi bánh trôi đông lạnh cao cấp nhất, lo lắng bánh trôi bị chảy, cho nên chạy chậm cả một đường về nhà đưa cho mẹ.

Lữ Tú Anh nhận lấy bánh trôi trong tay Lâm Tiếu đang thở hổn hển: “Chạy cái gì, cũng không cần gấp, mau nghỉ ngơi đi.”

Sủi cảo đã cho vào nồi, Lữ Tú Anh lại lấy ra một cái nồi khác, cùng nấu sủi cảo và bánh trôi ở trên hai cái bếp.

Sủi cảo để ráo nước rồi đặt lên mâm, bánh trôi kèm theo canh cho mỗi người một chén.

Sủi cảo là nhân cải trắng thịt heo, bánh trôi là nhân mè đen. Lâm Tiếu ăn một miếng sủi cảo, rồi ăn một miếng bánh trôi, ăn một miếng sủi cảo rồi lại ăn một miếng bánh trôi.

Anh trai nhìn thấy Lâm Tiếu ăn có quy luật như vậy thì cười hỏi: “Sủi cảo ăn ngon hơn hay là bánh trôi ăn ngon hơn?”

Lâm Tiếu sẽ không nhảy vào hố anh trai đào đâu: “Đương nhiên là sủi cảo mẹ gói ăn ngon hơn.”

Lâm Dược Phi dùng ánh mắt một lời khó nói hết mà liếc mắt nhìn em gái một cái. Lần này anh không phải đào hố cho em gái nhảy vào, chỉ do em gái nghĩ quá nhiều.

Lữ Tú Anh nói: “Vì là đông lạnh nên chắc chắn thiếu chút gì đó, không ăn ngon bằng tự mình gói.”

“Người phương nam sẽ nặn bánh trôi, chúng ta không biết nặn như thế nào. Khi nào rảnh mẹ sẽ nghiên cứu, nhìn xem có thể tự mình nặn bánh trôi ở nhà hay không.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.