Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 444: Chương 444




Bánh trôi đông lạnh này là thứ mới mẻ hai ba năm nay mới có, sau khi Lâm Tiếu ăn thử đã rất thích, đặc biệt thích nhân mè đen, nhân đậu phộng cũng rất thích.

Ngoài bánh trôi đông lạnh, còn có sủi cảo đông lạnh, Lữ Tú Anh mua tất cả những đồ mới mẻ, cả nhà nhất trí cho rằng đều không ăn ngon bằng Lữ Tú Anh gói sủi cảo, sau đó thì không còn mua nữa.

Cơm nước xong, Lữ Tú Anh lập tức muốn đi dọn dẹp đồ đạc chuyển đến. Một thùng đồ đạc đều đang để ở phòng khách, Lữ Tú Anh nhìn thấy thì cảm thấy cả người khó chịu, hận không thể lập tức sắp xếp mọi thứ của nhà mới ngăn nắp rộng rãi.

Lâm Dược Phi: “Mẹ, cơm nước xong thì nghỉ một lát trước đã, rồi chúng ta cùng nhau dọn dẹp.”

“Đồ đạc của ai thì người ấy sắp xếp lại, ba người chúng ta từng người phụ trách sắp xếp lại đồ đạc của mình.” Lâm Dược Phi bắt đầu phân phối nhiệm vụ cho em gái: “Tiếu Tiếu, phòng ngủ và phòng học của em thì tự em dọn dẹp.”

Lâm Tiếu đồng ý luôn: “Được ạ.”

Lâm Tiếu rất vui lòng sắp xếp lại đồ đạc của mình, cô sẽ không lười biếng, đặc biệt là kệ sách, nhất định phải dựa theo logic của cô để bày biện, sách của mình mà để người khác bày cho thì Lâm Tiếu không thích.

Lâm Dược Phi dọn những cái thùng đang chồng lên nhau xuống, mở một cái thùng ra: “Thùng này là chén đũa trong phòng bếp.”

“Thùng này là quần áo của Tiếu Tiếu.”

“Thùng này là quần áo của con.”

Lâm Tiếu đột nhiên phát hiện một vấn đề lớn.

“Anh, tại sao đồ đạc của anh cũng dọn đến đây?” Lâm Tiếu trừng lớn đôi mắt đến mức tròn xoe, một căn hộ khác trong tiểu khu mới là của anh mà, không phải anh muốn cùng chị Tiểu Vân ở trong căn hộ kia sao?

“Hôm nay dọn đến nhà mới, sao chị Tiểu Vân cũng không tới?” Lâm Tiếu hỏi.

Lâm Dược Phi: “Anh bảo cô ấy đừng tới, cũng không cần cô ấy hỗ trợ.” Vào ngày hè nắng chói chang, Thẩm Vân thừa dịp nghỉ hè lại chạy một chuyến đến nơi khác, đi tìm nguồn cung cấp hàng hóa tốt ở nam bắc. Ngày hôm qua mới từ nơi khác trở về, Lâm Dược Phi bảo cô ấy ở trong nhà nghỉ ngơi.

Lữ Tú Anh giải thích cho Lâm Tiếu: “Chờ anh trai con kết hôn mới có thể cùng sống trong căn nhà mới kia với Tiểu Vân.”

“Trước khi kết hôn, anh con vẫn ở cùng với chúng ta.”

Còn một căn nhà khác, vốn dĩ Lữ Tú Anh nói để Thẩm Vân ở một mình ở đó, nghỉ đông và nghỉ hè đều có thể ở, nhưng mà Thẩm Vân rất khách khí từ chối.

A, hoá ra phải chờ tới khi kết hôn thì anh trai mới dọn ra ngoài ở.

Lâm Tiếu hỏi: “Anh, vậy chừng nào thì anh kết hôn?”

Lữ Tú Anh cũng nhìn về phía Lâm Dược Phi theo Lâm Tiếu: “Đúng vậy, con đã bàn bạc với Tiểu Vân như thế nào rồi, hai đứa chuẩn bị khi nào kết hôn, phải chờ tới khi con bé tốt nghiệp đại học sao?”

Lâm Dược Phi: “Chờ cô ấy tốt nghiệp đi. Hiện tại không có sinh viên nào kết hôn, chỉ một mình cô ấy kết hôn thì khó tránh khỏi có tin đồn nhảm nhí ở trường đại học.”

Lữ Tú Anh suy nghĩ rồi nói: “Vậy nếu không thì không làm hôn lễ, hai đứa đi đăng ký kết hôn trước đi.”

“Sau khi đăng ký kết hôn xong thì chính là vợ chồng hợp pháp, Tiểu Vân cũng có thể dọn đến nhà mới ở.” Lữ Tú Anh đã nhìn thấu, cho dù nhà mới chỉ cho một mình Thẩm Vân ở thì cô ấy cũng sẽ không đến đây ở trước khi kết hôn.

Nhà mới tốt như vậy, lớn như vậy lại không ở, Tiểu Vân lại tủi thân ở một mình bên ngoài, Lữ Tú Anh cảm thấy như vậy rất đáng tiếc.

Lâm Dược Phi nghe thấy mẹ nói, vẻ mặt trầm tư.

Lâm Tiếu liếc mắt một cái đã nhìn ra được, anh trai rất để ý đến đề nghị của mẹ.

Quả nhiên, giây tiếp theo anh trai đã nói: “Đó cũng là một cách, để con bàn bạc với Tiểu Vân.”

Anh trai đang sắp xếp đồ đạc ở nhà, qua một lúc lại ngừng dọn, Lâm Tiếu và mẹ đều nhìn ra được anh trai thất thần.

Lữ Tú Anh: “Đi đi đi đi, đi tìm Tiểu Vân đi, phía dưới bàn chân như đang mọc cỏ đến nơi rồi.”

Lâm Dược Phi lặng lẽ cười một tiếng, nói với mẹ: “Mẹ, đồ đạc của con mẹ không cần dọn, cứ để đó con trở về sẽ dọn sau.”

“Còn những đồ vật nặng nữa, mẹ cũng đừng dọn, chờ con trở lại sẽ dọn.”

“Còn nữa, chăn bông trên đỉnh ngăn tủ, mẹ đừng đặt lên trên đó, chờ con trở lại…”

Lữ Tú Anh xua tay: “Được rồi được rồi, một đứa con trai trẻ tuổi như con sao lại dong dài như vậy chứ, nhanh chóng ra ngoài đi.”

Anh trai ầm một tiếng rồi đi ra ngoài, Lâm Tiếu ở trong nhà cùng mẹ bật điều hòa sửa sang lại đồ đạc. Điều hòa trong nhà mới không phải loại máy đôi, mà là điều hòa phân chia máy bên trong bên ngoài kết hợp, máy trong thì treo ở trên vách tường, máy ngoài treo ở bên ngoài căn nhà.

 

Tiếng ồn của điều hòa mới nhỏ hơn nhiều so với điều hòa cũ, dường như không nghe thấy được.

Lâm Tiếu không nghe được tiếng ồn điều hòa, cảm giác rất không quen. Cô nghi ngờ điều hòa có được mở hay không, vì vậy chạy đến phía dưới điều hòa nhìn rất nhiều lần.

Sau khi Tiểu Hoàng đi vào nhà mới, rất nhanh đã tìm được đầu gió ra của điều hòa, lười biếng mà ghé vào phía dưới điều hòa đang thổi.

Mỗi lần Lâm Tiếu chạy tới, Tiểu Hoàng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Tiếu một cái.

 

Lữ Tú Anh nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn điều hòa, Tiểu Hoàng ngẩng đầu nhìn Lâm Tiếu, cười nói: “Hai đứa thật đúng là giống nhau như đúc.”

Lâm Tiếu bị nói giống chó con, cũng không tức giận một chút nào, cô với Tiểu Hoàng là người một nhà, đương nhiên rất giống nhau.

Lâm Tiếu mang đồ vật của mình bỏ vào trong phòng ngủ và phòng học, khi đang chuẩn bị cẩn thận sửa sang lại thì mẹ bảo Lâm Tiếu đi tắm rửa: “Hôm nay chỉ thu dọn đến đây thôi, đừng để mệt, ngày mai lại tiếp tục thu dọn.”

“Xem đầu con đầy mồ hôi kia kìa, nhanh chóng đi tắm rửa đi, tắm rửa xong thì ăn dưa hấu.”

Tiểu Hoàng nghe được ba chữ ăn dưa hấu, cọ một chút rồi lập tức đứng lên, Lữ Tú Anh xua xua tay bảo nó ngồi xuống: “Không phải bây giờ, đợi chút cho mày gặm vỏ dưa hấu.”

Lâm Tiếu trở thành người thứ nhất trong cả nhà sử dụng phòng tắm của nhà mới, Lữ Tú Anh ở ngoài cửa hỏi cô: “Nước ấm ổn không? Con biết điều chỉnh nước ấm chứ?”

Lâm Tiếu la lớn: “Biết ạ.”

Sau một lát, tiếng nước ngừng lại, Lữ Tú Anh cho rằng Lâm Tiếu rất nhanh sẽ ra ngoài, nhưng không nghĩ tới qua hơn nửa ngày Lâm Tiếu mới ra.

Lữ Tú Anh kỳ quái hỏi: “Con làm gì thế?”

Lâm Tiếu cho mẹ chiêm ngưỡng thành quả của mình, sau khi cô tắm rửa xong thì lau sạch sẽ bọt nước trên mặt vòi sen bằng pha lê của phòng tắm, hiện tại vòi sen bằng pha lê trong phòng tắm lấp lánh tỏa sáng.

“Mẹ, vòi sen trong nhà tắm của nhà mới tự con có thể dọn dẹp sạch sẽ, sau này con tắm rửa xong không cần mẹ giúp con dọn dẹp nữa.”

Phòng vệ sinh của nhà cũ, mỗi lần Lâm Tiếu tắm rửa xong cũng muốn tự mình dọn dẹp, chỉ là mẹ luôn ghét bỏ cô dọn dẹp không sạch sẽ, nhất định phải để bà tự mình dọn dẹp.

Lữ Tú Anh có chút cảm động, nhưng càng có nhiều bất đắc dĩ hơn: “Đứa nhỏ ngốc này, mẹ cũng sắp đi tắm rồi, bây giờ con dọn dẹp sạch sẽ như vậy thì có ích gì?”

Lâm Tiếu chớp chớp mắt, là cô ngớ ngẩn, cô nhìn vòi sen trong phòng tắm rất dễ dọn dẹp, sau khi tắm rửa xong thì vội vã muốn thử xem bản thân có thể dọn dẹp đến trình độ khiến mẹ vừa lòng hay không.

“Mẹ, con làm đủ tiêu chuẩn chưa ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh cười gật đầu: “Cho con một trăm điểm.”

Sau khi Lữ Tú Anh tắm vòi sen sáng lấp lánh trong phòng tắm xong thì ra cắt dưa hấu cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cắn một miếng dưa hấu vừa ngọt vừa mát, sau đó nghe thấy mẹ hỏi cô: “Tiếu Tiếu, buổi tối hôm nay con ngủ một mình đấy, con dám không?”

Lâm Tiếu: “Con đã mười bốn rồi!”

Lâm Tiếu thề thốt mà nói với mẹ rằng mình sẽ không sợ hãi, khi cô ngã vào giường lớn mềm mại cũng tin chắc rằng mình sẽ không sợ hãi.

Nhưng mà sau khi tất cả đèn trong phòng đều bị tắt, Lâm Tiếu nằm ở trên giường nhắm mắt, trợn mắt, lại nhắm mắt, lại trợn mắt… Sau đó không thể không thừa nhận hình như là bản thân có chút sợ hãi.

Ban ngày khiến Lâm Tiếu hạnh phúc đến mức muốn lăn lộn ở phòng xép, buổi tối chỉ có một ánh đèn nên trở nên rất trống trải, đặc biệt là phòng xép chỉ cách phòng học một cánh cửa. Tuy rằng ban ngày là Lâm Tiếu tự mình dọn dẹp, cô biết bên trong có dáng vẻ như thế nào, nhưng mà trong bóng đêm Lâm Tiếu vẫn luôn không nhịn được mà nhìn lại về phía tấm cửa kia, trong đầu không khống chế được mà sinh ra đủ loại tưởng tượng thái quá đối với phía sau.

Nếu không thì mở đèn rồi xuống giường đẩy cửa ra nhìn xem?

Không được, cô vừa mới nói với mẹ rằng mình sẽ không sợ hãi, bật đèn thì là thua!

Lâm Tiếu nhắm mắt lại, cưỡng ép bản thân ngủ, nhưng mà trong đầu cô không ngừng tuôn ra bên ngoài những suy nghĩ lung tung rối loạn làm cô không còn buồn ngủ nữa.

Cô lăn qua lộn lại trong bóng đêm, khi xoay người thì cánh tay vung ra, tay đụng phải điện thoại trên tủ bên cạnh đầu giường.

Đột nhiên, Lâm Tiếu có một chủ ý, hay là cô gọi điện thoại cho mẹ?

Nhà mới không chỉ có trong phòng khách mới có điện thoại, mà mỗi một phòng đều trang bị điện thoại. Mấy chiếc điện thoại bên trong nhà liên thông nhau, khi có điện thoại bên ngoài gọi đến, điện thoại nào nhận trước thì có thể dùng điện thoại đó nói chuyện, nếu hai điện thoại đồng thời nhấc lên, như vậy thì có thể đồng thời nghe được âm thanh đối thoại, giữa các điện thoại trong nhà cũng có thể trực tiếp trò chuyện.

Hôm nay Lâm Tiếu vừa mới học được cách dùng như thế nào, cô cầm lấy ống điện thoại quay số điện thoại 111, sau đó lập tức cúp điện thoại, sau đó chuông điện thoại vang lên.

“Đinh linh linh!” Chuông điện thoại dừng lại một chút, Lâm Tiếu lập tức biết điện thoại phòng khác bị nhấc lên, cô vội vàng cầm lấy ống điện thoại của mình: “Mẹ!”

Nhưng mà bên kia điện thoại truyền đến lại không phải giọng nói của mẹ, anh trai ở một đầu khác của điện thoại cười ha ha: “Người nhà ai sắp phải vào đại học rồi còn không dám ngủ một mình nữa.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.