Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 15: Tổ sư từ đường




Chương 15: Tổ sư từ đường
Liên tiếp một tuần sau đó, với kinh nghiệm đã tích lũy từ tầng thứ nhất, Tâm An tiến vào tu luyện tầng thứ hai của Thái Cực Huyền Thanh Đạo một cách thuận lợi hơn rất nhiều. Nếu như tầng thứ nhất chủ yếu cường hóa bên ngoài, mở rộng kinh mạch và huyệt đạo, thì tầng thứ hai lại chú trọng đến việc củng cố và ổn định.
Nó khiến kinh mạch trở nên dẻo dai hơn, huyệt đạo trở nên vững chắc hơn, từ đó giúp linh lực di chuyển ổn định, cùng với chịu đựng được nhiều linh lực vận chuyển một lúc mà không b·ị t·hương.
Hai tầng đầu tiên của Thái Cực Huyền Thanh Đạo đều là bước đệm để rèn luyện căn cơ của người tu hành, tạo nên nền tảng vững chắc trước khi bước vào giai đoạn chuyển hóa linh lực chân chính. Tâm An cảm nhận rõ từng dòng linh khí luân chuyển trong cơ thể, từng huyệt vị sau khi được tôi luyện dần trở nên kiên cố, như thể một thanh thép đang dần được rèn thành kiếm sắc bén.
Hôm nay, khi đang nhập định trong phòng, một giọng nói trầm ổn từ bên ngoài vang lên:
- Tiểu sư đệ, sư tôn có chuyện muốn gặp.
Tâm An mở mắt, nhanh chóng thu công, bước ra ngoài thì thấy Lý Trác, một trong những vị sư huynh của Thông Thiên Phong. Vị sư huynh này tuổi khoảng hai mươi sáu, vóc dáng cao gầy, gương mặt nghiêm nghị nhưng không mất đi sự ôn hòa.
- Sư huynh, sư tôn có dặn là chuyện gì không ạ?
Lý Trác lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ, nhưng sư tôn hiếm khi chủ động gọi đệ như vậy. Mau đi đi, đừng để người đợi lâu.
Tâm An gật đầu, không chậm trễ mà lập tức lên đường đến gặp Đạo Huyền chân nhân. Vừa tiến vào trong tiểu viện, Tâm An thấy Đạo Huyền Chân Nhân đang cho cá ăn liền tiến đến hành lễ:
- Đệ tử bái kiến sư tôn.
Đạo Huyền Chân Nhân không nói gì, tiếp tục cho cá ăn. Sau khi cho cá ăn xong, người liền quay lại nhìn Tâm An nói:
- Được rồi, con hãy đi theo ta.
Đạo Huyền Chân Nhân không giải thích thêm điều gì, xoay người rời khỏi tiểu viện tiến về phía trước. Tâm An không hỏi nhiều, nhanh chóng bước theo sau. Hai thầy trò một trước một sau rời khỏi tiểu viện, men theo con đường đá dẫn đến hậu sơn của Thông Thiên Phong.
Trong hậu sơn của Thông Thiên Phong, có hai địa điểm quan trọng bậc nhất đối với Thanh Vân Môn, được coi là thánh địa của môn phái.

Một trong số đó chính là Huyễn Nguyệt Động Phủ. Ngàn năm trước, Thanh Diệp Tổ Sư, một bậc kỳ tài vô song, đã từng tiến vào nơi này để bế quan ngộ đạo. Sau khi xuất quan, ông đưa Thanh Vân Môn quật khởi mạnh mẽ, danh chấn thiên hạ, lãnh tụ quần hùng.
Kể từ sau thời đại của Thanh Diệp Tổ Sư, Huyễn Nguyệt Động Phủ trở thành vùng đất cấm kỵ, mang ý nghĩa vô cùng to lớn. Suốt ngàn năm qua, chỉ có chưởng môn nhân đời kế tiếp mới có tư cách bước vào nơi này.
Vùng đất trọng yếu thứ hai chính là Tổ Sư Từ Đường.
Như tên gọi, đây là nơi thờ phụng các đời tổ sư của Thanh Vân Môn, từ Thanh Vân Tử, người sáng lập môn phái, đến Thanh Diệp Tổ Sư, và vô số vị tiền bối khác, tất cả đều được bài vị tại đây, hương khói không ngừng.
Hằng năm, vào những ngày lễ trọng đại, toàn bộ môn phái dưới sự dẫn dắt của chưởng môn đều tập trung tại đây để cử hành đại lễ tế tổ, bày tỏ lòng thành kính với tổ tiên và các bậc tiền nhân. Vì lẽ đó, Tổ Sư Từ Đường không chỉ là một nơi thiêng liêng, mà còn mang ý nghĩa kết nối truyền thừa, duy trì đạo thống vững chắc qua từng thế hệ.
Đạo Huyền Chân Nhân cùng Tâm An tiếp tục men theo con đường đá, chỉ thấy phía trước là một khoảng đất trống cực lớn, nơi đây sừng sững một tòa điện đường hùng vĩ.
Bốn góc mái cong v·út, tựa như vươn lên chạm tới trời xanh. Ngói lưu ly xanh biếc phản chiếu ánh sáng mặt trời, tỏa ra thứ hào quang cổ kính, còn những cột trụ sơn đỏ sẫm in dấu vết của thời gian, nhuốm màu t·ang t·hương của lịch sử ngàn năm. Cả tòa điện như một chứng nhân lặng lẽ, lắng nghe từng hơi thở của tuế nguyệt, khắc ghi dấu ấn của bao thế hệ tiên nhân đi trước.
Trong màn tĩnh lặng, tựa hồ có thể cảm nhận được những tiếng vọng xa xăm của năm tháng.
Làn khói trắng mỏng manh bay ra từ sâu trong điện, phiêu đãng giữa không trung như sương như ảo. Hương trầm vấn vít quanh quẩn nơi đây, mang theo một sự trang nghiêm thần thánh, khiến lòng người tự nhiên nảy sinh cảm giác kính sợ.
Ánh mắt Tâm An khẽ đảo qua bên trong tòa từ đường thâm sâu khó lường ấy. Trong bóng tối mông lung, chỉ thấy vài điểm sáng lấm chấm, những ngọn trường minh đăng đu đưa nhẹ nhàng trong không gian tĩnh mịch, ánh sáng của chúng dù yếu ớt nhưng lại kiên định.
Ngoại trừ những ngọn đèn và làn khói trầm hương, toàn bộ nơi này chìm trong sự yên tĩnh. Dưới bậc thềm đá trước đại điện, một lão giả vận y phục trắng thô mộc đang lặng lẽ quét lá rụng. Nơi này, chính là một trong hai trọng địa của Thanh Vân Môn, là nơi khắc ghi lịch sử và truyền thừa của cả môn phái - Tổ sư từ đường.
Tâm An vừa đặt chân vào phạm vi của Tổ Sư Từ Đường, ánh mắt khẽ đảo qua liền dừng lại trên thân ảnh lão giả đang lặng lẽ quét lá trước điện.
Lão giả này thoạt nhìn như một người phàm bình thường, thân khoác y phục trắng thô sơ, không có một tia linh lực dao động, thần sắc cũng vô cùng bình thản, tựa hồ như gió sương thế gian chẳng thể khiến lão mảy may dao động.
Thế nhưng, Tâm An biết rõ lai lịch của vị lão giả này tuyệt đối không tầm thường. Lão chính là sư đệ của Đạo Huyền Chân Nhân, Vạn Kiếm Nhất, một đại nhân vật có đạo hạnh thông huyền, từng kinh tài tuyệt diễm vang danh thiên hạ. Tuy nhiên, vì một biến cố nào đó trong quá khứ, mà đã quy ẩn khỏi thế sự, chấp nhận ở lại Tổ Sư Từ Đường quét dọn, ngày ngày hương hỏa phụng thờ tổ sư.
Người khác có lẽ sẽ chỉ nhìn thấy một ông lão già nua gần đất xa trời, nhưng trong mắt Tâm An, lão giả trước mặt chính là một thanh kiếm đã thu lại hết phong mang, một lưỡi kiếm đã ngủ yên trong vỏ nhưng một khi rút ra ắt sẽ kinh động cả trời đất.

Bước chân của Tâm An và Đạo Huyền Chân Nhân khẽ vang vọng trong không gian tĩnh mịch của từ đường. Lão giả vẫn lặng lẽ quét chổi, đôi mắt đục ngầu dường như chẳng thèm để tâm đến hai người khách không mời mà đến. Đạo Huyền Chân Nhân cũng không tức giận, chỉ đứng yên một lúc rồi cất giọng nhàn nhạt:
- Nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?
Lão giả hơi dừng tay một chút, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ tùy ý đáp lại:
- Ta đã như này rồi thì khỏe với không khỏe thì có gì khác biệt đâu.
Đạo Huyền Chân Nhân khẽ cười, trong mắt lóe lên một tia thâm thúy:
- Nhìn bộ dạng của ngươi thế này, có lẽ cũng chẳng đến nỗi nào. Sống được ung dung, tự tại nhỉ?
Lão giả hừ nhẹ một tiếng:
- Vẫn hơn có người suốt ngày lo chuyện thiên hạ, tính toán bày bố, mệt không?
Nghe vậy, Đạo Huyền Chân Nhân không đáp, chỉ đưa mắt nhìn lên bức linh vị cao nhất trong từ đường, ánh mắt phức tạp. Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng thở dài:
- Ngươi thật sự muốn cả đời ở chỗ này sao?
Lão giả dừng động tác quét chổi, lần đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Đạo Huyền Chân Nhân. Trong đôi mắt già nua kia lóe lên một tia sắc bén, nhưng rất nhanh lại trở về bình thản như nước.
- Nếu không thì sao? Ngoài kia có gì đáng để ta bận tâm nữa sao?
Đạo Huyền Chân Nhân không lập tức trả lời, mà chỉ mỉm cười đầy thâm ý:
- Thật sao? Ta nhớ là ngươi từng nói, có một số chuyện nếu không tự tay giải quyết thì cả đời này không thể yên tâm.
Lão giả im lặng. Bầu không khí trong từ đường bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua khe hở của mái ngói lưu ly.

Một lúc sau, lão giả khẽ hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục quét chổi, giọng nói có chút không kiên nhẫn:
- Nói đi, lần này ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?
Đạo Huyền Chân Nhân mỉm cười, chắp tay sau lưng:
- Cũng không có gì to tát. Chỉ là ta có một tên tiểu đồ đệ, muốn nhờ ngươi chỉ bảo trong vòng hai năm.
Lão giả ngừng động tác, ánh mắt hờ hững liếc qua Tâm An, sau đó lạnh nhạt nói:
- Ta không thu đệ tử.
Đạo Huyền Chân Nhân vẫn bình tĩnh, nụ cười trên môi không đổi:
- Ta biết. Ngươi sẽ không nhận hắn làm đồ đệ, nhưng hai năm chỉ dạy thì có lẽ không phải vấn đề, đúng chứ?
Lão giả hừ lạnh, định từ chối, nhưng Đạo Huyền Chân Nhân lại chậm rãi nói thêm:
- Ngươi còn nhớ chuyện năm đó chứ? Nếu như ngươi đồng ý chúng ta tất cả huề nhau.
Lão giả trừng mắt nhìn Đạo Huyền Chân Nhân, không nghĩ đến ông ấy lại dùng chuyện đấy cho tên tiểu tử này. Một lúc sau, lão thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Đạo Huyền Chân Nhân, cuối cùng gật đầu:
- Được, ta đồng ý. Hai năm.
Đạo Huyền Chân Nhân cười nhạt, không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ quay sang nhìn Tâm An:
- Từ hôm nay trở đi, con ở lại đây, nghe lời chỉ dạy của hắn. Đây là cơ hội khó được, con hãy nên biết tận dụng.
Từ đầu tới cuối hai người trò chuyện, Tâm An liền không dám nói lời nào, liền thở mạnh cũng không dám. Nghe Đạo Huyền Chân Nhân nói xong liền nghiêm túc nói:
- Vâng, đệ tử hiểu rồi.
Đạo Huyền Chân Nhân gật đầu hài lòng, sau đó không nói thêm gì nữa, liền quay người rời đi. Lão giả nhìn theo bóng lưng của Đạo Huyền Chân Nhân dần khuất xa, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.