Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 16: Vạn Kiếm Linh




Chương 16: Vạn Kiếm Linh
Bầu trời dần chuyển sắc, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả không gian, bao phủ lên những mái ngói lưu ly cổ kính của Tổ Sư Từ Đường một màu vàng cam trầm lắng. Mùi hương trầm nhàn nhạt len lỏi trong gió, hòa cùng sự tĩnh lặng nơi đây tạo thành một bức tranh đượm màu cổ kính và huyền bí.
Bóng dáng Đạo Huyền Chân Nhân dần khuất xa, để lại Tâm An và Vạn Kiếm Nhất đứng trước cửa điện đường rộng lớn.
Lão giả không nói gì, chỉ đứng lặng lẽ quan sát cậu một lúc lâu. Đôi mắt đục ngầu bởi năm tháng dường như đang đánh giá, cân nhắc điều gì đó, rồi ông ta chậm rãi lên tiếng:
- Cậu hãy đứng tấn ba canh giờ.
Giọng nói không hề to, nhưng lại mang theo một loại uy nghiêm không thể kháng cự.
Tâm An thoáng ngẩn ra, nhưng lập tức khẽ gật đầu, không chút do dự làm theo. Cậu lùi lại một bước, tìm một khoảng đất bằng phẳng trước điện, hạ thấp trọng tâm, hai chân tách rộng bằng vai, đầu gối hơi cong xuống, giữ vững tư thế đứng tấn.
Lão giả nhìn thoáng qua, không nói thêm gì nữa, chắp tay sau lưng quay người đi vào trong từ đường.
Tâm An vẫn giữ nguyên tư thế đứng tấn, cảm nhận rõ từng cơ bắp trên cơ thể mình đang căng ra, từng luồng khí huyết chảy đều trong kinh mạch. Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán, nhưng ánh mắt cậu vẫn kiên định, không chút dao động.
- A! Sao lại có người ở đây ?
Một lúc lâu sau, một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Tâm An khẽ nhíu mày, theo phản xạ quay đầu lại.
Chỉ thấy từ phía sau một gốc cây gần từ đường, một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh nhẹn bước ra. Đó là một cô gái chừng mười tuổi, gương mặt thanh tú, thân hình mảnh mai, nhưng lại tràn đầy sức sống.
Nàng mặc một bộ váy lụa màu xanh nhạt, trên eo thắt một dải lụa trắng, làm nổi bật lên vòng eo thon nhỏ. Làn da nàng trắng mịn như sứ, mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn thành hai búi nhỏ hai bên, để lộ đôi mắt to tròn sáng ngời như nước hồ thu.
Dưới ánh nắng chiều tà, nàng giống như một tiểu tiên nữ hạ phàm, đôi mắt đầy vẻ tò mò và ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cậu.
- Sao cậu lại ở đây? Đây là nơi rất ít người lui tới mà.
Cô gái nghiêng đầu, hàng lông mày hơi nhướn lên đầy hiếu kỳ. Tâm An cũng có chút kinh ngạc.
Nơi này là trọng địa của Thanh Vân Môn, đệ tử bình thường chưa từng được đặt chân đến, vậy mà lại có một cô gái ngang tuổi cậu xuất hiện ở đây?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, cô gái kia đã nhanh chóng xoay người, bước nhanh về phía đại điện.
- Gia gia! Gia gia! Ngoài này có người lạ này.
Khoảnh khắc đó, trái tim Tâm An như khựng lại.
- Gia gia?

Cậu mở to mắt, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng nàng. Cô gái này... gọi Vạn Kiếm Nhất là gia gia? Đầu óc cậu lập tức quay cuồng. Vạn Kiếm Nhất, nhân vật được biết đến như kiếm tu mạnh nhất Thanh Vân Môn, suốt đời thanh tu, không vợ không con, làm sao có cháu gái?
Theo những gì cậu biết trong nguyên tác, Vạn Kiếm Nhất chưa từng lập gia đình, cũng chưa từng có truyền nhân, ông ta cả đời chỉ chuyên tâm vào kiếm đạo, thậm chí không nhận bất kỳ đệ tử nào. Có lẽ tương lai Lâm Kinh Vũ được xem như nửa cái.
Nhưng giờ phút này, ngay trước mắt cậu, một cô gái xinh đẹp, hoạt bát lại gọi Vạn Kiếm Nhất là gia gia. Tâm An cảm thấy thế giới này dường như đã thay đổi.
Tâm An vẫn duy trì tư thế đứng tấn, thân hình nhỏ bé nhưng vững như bàn thạch. Gió đêm lướt qua, mang theo hơi lạnh từ trên đỉnh núi, quấn quanh thân thể cậu. Một canh giờ... Hai canh giờ... đã là gần ba canh giờ trôi qua.
Mồ hôi dần lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt Tâm An vẫn kiên định. Đôi chân đã có chút tê dại, song cậu vẫn không hề dao động. Đây không chỉ đơn thuần là một bài kiểm tra thể lực mà còn là thử thách về ý chí và tâm tính.
Trong từ đường, Vạn Kiếm Nhất lặng lẽ quan sát, đôi mắt thâm sâu lóe lên một tia tán thưởng.
- Gần ba canh giờ, thân thể không hề có dấu hiệu suy kiệt, ánh mắt không lộ vẻ chán nản hay dao động... Tâm tính rất tốt.
Vạn Kiếm Nhất khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi có chút hài lòng. Đối với chuyện Đạo Huyền Chân Nhân nhờ khiến ông rất là nghi hoặc. Tại sao Đạo Huyền lại để ông chỉ đạo một thằng nhóc tu luyện mà chỉ cần trong vòng hai năm. Hiện tại Vạn Kiếm Nhất đã có chút hiểu rõ.
Sau khi đặt bầu nước cùng mấy chiếc bánh ngọt xuống đất, cô gái nhỏ ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn Tâm An.
- Này, cậu cứ đứng như vậy mãi sao?
Giọng cô gái trong trẻo, pha chút khó hiểu. Tâm An liếc nhìn nàng một chút nhưng vẫn giữ tư thế đứng tấn, không trả lời ngay. Thấy vậy, cô gái nhỏ lại nghiêng đầu, lẩm bẩm:
- Lạ thật… Trước giờ ngoài gia gia ra, ta chưa từng thấy ai đến đây, vậy mà hôm nay lại có cậu.
Tâm An vẫn im lặng. cô Nàng chu môi, bĩu bĩu:
- Cậu có phải bị phạt không? Hay là làm gì sai bị gia gia bắt đứng như thế?
Tâm An nhẹ giọng đáp:
- Không phải bị phạt, là ta tự nguyện.
Cô gái nhỏ tròn mắt:
- Tự nguyện á? Sao lại có người tự nguyện đứng như tượng thế này chứ?
Tâm An mỉm cười, không đáp. Thấy cậu không có ý định giải thích thêm, nàng có chút bực mình, phồng má lên, nhưng không bỏ đi. Sau một lúc, nàng lại cất giọng:
- Này, cậu rốt cuộc tên gì?
- Tâm An.

- Tâm An?
Cô lặp lại cái tên, đôi mắt khẽ sáng lên:
– Nghe có vẻ hay đấy. Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười tuổi.
Vừa nghe xong, cô gái nhỏ lập tức vui vẻ, chống nạnh cười rộ lên:
- Vậy là bằng tuổi ta rồi. Ta cũng mười tuổi nè.
Tâm An có hơi bất ngờ, nhưng vẫn giữ vẻ điềm nhiên.
- Cậu tên gì?
- Vạn Kiếm Linh
Cô nói đầy tự hào.
- Tên do gia gia đặt đấy, hay không?
Tâm An khẽ gật đầu. Vạn Kiếm Linh cười hì hì, rồi lại nhìn cậu đầy tò mò:
- Cậu đến từ đâu vậy? Sao lại ở đây?
Tâm An nhẹ giọng đáp:
- Ta đến từ Thảo Miếu Thôn, là sư phụ ta đưa ta tới đây.
Vạn Kiếm Linh chớp mắt liên tục:
- Thảo Miếu Thôn? Ở đâu vậy? Có đẹp không? Có náo nhiệt không?
Nhìn thấy vẻ háo hức của nàng, gương mặt Tâm An hiện lên vẻ hoài niệm, suy nghĩ một chút, rồi cậu đáp:
- Là một nơi có một hồ nước rất lớn, nước trong như gương, có lúc phản chiếu cả bầu trời. Cảnh sắc bốn mùa đều rất đẹp.

Vạn Kiếm Linh nghe vậy liền "oa" một tiếng, hai mắt lấp lánh:
- Hay quá! Ta chưa từng thấy hồ nước lớn bao giờ. Ở đây chỉ có suối nhỏ thôi.
Tâm An hơi ngẩn ra.
- Cậu chưa từng rời khỏi nơi này sao?
Vạn Kiếm Linh lắc đầu cái rụp, khuôn mặt có chút tiếc nuối:
- Ừm, từ khi ta biết chuyện, ta đã sống ở đây cùng gia gia rồi. Gia gia không cho ta ra ngoài, cũng không cho ta tiếp xúc với người lạ.
- Vậy muội chưa từng gặp đệ tử Thanh Vân Môn?
Vạn Kiếm Linh gật đầu một cái. Tâm An khẽ nhíu mày. Theo như nguyên tác, Vạn Kiếm Nhất chưa từng lấy vợ, cũng không có hậu nhân, vậy rốt cuộc cô gái nhỏ này là ai? Trong lòng cậu nảy sinh vô số nghi vấn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy mong chờ của Vạn Kiếm Linh, cậu không tiện hỏi gì thêm.
Bỗng nhiên, Vạn Kiếm Linh nảy ra một ý tưởng, hai tay chống hông, hăng hái nói:
Huynh đi nhiều nơi như vậy, chắc chắn đã gặp rất nhiều chuyện thú vị phải không? Kể ta nghe đi.
Tâm An khẽ ngước nhìn bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh gợi nhớ về những mảnh ký ức đẹp đẽ. Cậu hít một hơi sâu, giọng nói có chút trầm lắng:
- Thảo Miếu thôn là một thôn nhỏ nằm bên sườn núi, bốn mùa đều đẹp như tranh vẽ. Khi xuân đến, hoa đào nở rộ khắp nơi, cánh hoa hồng nhạt theo gió bay đầy trời, tựa như một trận mưa hoa. Mùa hè, gió mát thổi qua những cánh đồng lúa xanh rì, từng đợt sóng lúa đung đưa theo gió.
Giọng Tâm An vẫn trầm lặng vang lên:
- Mùa thu, rừng phong đỏ rực, lá rụng đầy mặt đất, giẫm lên phát ra những tiếng lạo xạo vui tai. Còn mùa đông, tuyết trắng phủ kín từng mái nhà, đám trẻ con tụ tập lại nặn người tuyết, nô đùa trong giá lạnh, tiếng cười vang vọng khắp nơi…
Tâm An dừng lại một chút, khóe môi khẽ cong lên, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn khó tả.
- Người dân trong thôn rất hiền lành, luôn giúp đỡ nhau. Họ không biết đến sự tàn khốc của thế giới bên ngoài, chỉ đơn giản sống cuộc đời bình dị.
Vạn Kiếm Linh nghiêng đầu, hỏi:
- Huynh có bạn bè ở đó không?
Tâm An gật đầu, giọng nói trở nên dịu dàng hơn:
- Có chứ, ta có một người em, tên là Trương Tiểu Phàm. Chúng ta thường cùng nhau trèo cây hái trái, lội suối bắt cá, rồi lại chạy về thôn khoe với người lớn. Có lần, chúng ta còn trộm hai vò rượu của thôn trưởng, uống đến mức say khướt, bị cha mẹ mắng cho một trận.
Tâm An bật cười nhẹ, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại trở nên u ám.
Trong bóng tối tĩnh mịch của Tổ Sư Từ Đường, ánh nến leo lét chập chờn, hắt lên những bức tường cổ kính một thứ ánh sáng mờ ảo. Mùi hương trầm nhè nhẹ tỏa ra từ lư hương đặt giữa đại điện, quện trong không khí một cảm giác vừa trang nghiêm, vừa u tịch.
Bên ngoài, hai đứa trẻ vẫn đang trò chuyện dưới ánh trăng. Giọng kể trầm lắng của Tâm An, đôi khi trầm bổng theo dòng cảm xúc, hòa cùng tiếng gió đêm hiu hắt, khiến bầu không gian càng thêm phần tịch liêu.
Ở sâu bên trong từ đường, một bóng người lặng lẽ ngồi lắng nghe câu chuyện, lưng hơi tựa vào cây cột gỗ đã nhuốm màu thời gian. Đó chính là Vạn Kiếm Nhất. Sự kiện ở Thảo Miếu thôn chấn động toàn bộ Thanh Vân môn. Vạn Kiếm Nhất cũng biết, khi lắng nghe câu chuyện của Tâm An, biết được cậu là một trong số bốn người may mắn sống sót. Ánh mắt của Vạn Kiếm Nhất nhìn Tâm An liền nhiều thêm một vệt thương tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.